Phải nói là câu nói này của Liễu Kình Vũ khiến cho Hạ Quang Minh cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Nhất lại là nghe câu nói này từ miệng của cấp dưới, không biết là bao nhiêu người khác cũng nghe thấy câu nói này của Liễu Kình Vũ rồi nữa. Việc này khiến y thấy mất mặt quá đi, đối với người lãnh đạo thì việc bị thủ hạ khiến cho mất mặt là chuyện không thể dung thứ!
Hạ Quang Minh nghĩ vậy bèn nói với Từ Kiến Hoa :
- Lão Từ, bây giờ Liễu Kình Vũ hắn đang muốn cải tổ lại Phòng Quản lý đô thị, đây cũng là chuyện tốt, mà đã là cải tổ lớn thì làm sao có thể tách ra khỏi sự quan sát và ủng hộ của lãnh đạo huyện cơ chứ. Anh thân là lãnh đạo trong hệ thống huyện nhà, anh nhất định phải quan tâm tới việc này. Liễu Kình Vũ tuổi đời còn trẻ, rất cần anh để ý nâng đỡ đấy.
Hạ Quang Minh tuy rằng tức giận Liễu Kình Vũ vuốt mặt không nể mũi nhưng cũng nhìn ra chân tướng mục đích của Từ Kiến Hoa khi đem chuyện này kể lại cho mình. Rõ ràng tay Từ Kiến Hoa này không hề có ý tốt, ông ta muốn mượn tay mình để xử lý Liễu Kình Vũ đây mà. Có điều Hạ Quang Minh đâu phải loại dễ bị kích động, dù cho có tức giận Liễu Kình Vũ đi chăng nữa thì cũng vẫn còn phải dè chừng khả năng phá hoại của hắn. Vậy cho nên y nhất quyết ném củ khoai lang bỏng tay sang cho Từ Kiến Hoa, khiến cho Từ Kiến Hoa phải nhúng tay vào sự việc của Phòng Quản lý đô thị, còn mình thì ngồi trên khán đài xem trâu bò đánh nhau, tranh thủ lúc Từ Kiến Hoa và Liễu Kình Vũ đang đấu đầu mà tìm ra sơ hở của Liễu Kình Vũ rồi lúc đó mới ra tay.
Dẫu rằng Liễu Kình Vũ chỉ làm cái chức tí tẹo Trưởng phòng Quản lý đô thị nhưng Hạ Quang Minh trước giờ không hề có ý coi nhẹ, y không muốn đi vào vết xe đổ của Tiết Văn Long.
Từ Kiến Hoa nghe Hạ Quang Minh nói vậy cũng hiểu được dụng ý của y là gì, bèn gật đầu rồi đáp:
- Được, vậy thì tôi sẽ thử so chiêu với Liễu Kình Vũ xem sao, đến lúc cần chủ tịch Hạ giúp đỡ mong là ngài sẽ không bỏ mặc chứ.
Hạ Quang Minh vừa cười vừa gật gật đầu.
Hai tên cáo già đều mỉm cười đắc ý, lúc này, cả hai đều xác định mục tiêu chính là Liễu Kình Vũ.
Cùng lúc đó, đang đau đầu nhất chính là mấy người Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành. Bọn chúng chẳng thể ngờ, lần này mưu sự không thành lại còn dính trấu, thiệt hại tới hai mươi triệu. Đã thế lại còn phải chuyển tiền cho bọn Hoàng Đức Quảng ngay trong ngày, thật đúng là nhục nhã!
Bốn kẻ bại trận ngồi trong phòng riêng của một quán bar vừa uống rượu tiêu sầu vừa chửi rủa bọn Hoàng Đức Quảng đê tiện vô sỉ.
Dương Hải Thành điên tiết chửi bới:
- Bọn Hoàng Đức Quảng chúng nó thật quá thâm hiểm, chúng cố tình gọi phóng viên tới làm loạn lại còn sớm dàn xếp để ghi hình làm chứng. Lần này chúng ta đã quá sơ suất mà.
Lúc này, Bao Hiểu Tinh lại lạnh lùng nói:
- Thật ra lần này chúng ta không phải không có cơ hội trả đòn, chẳng qua cái thằng khốn Liễu Kình Vũ đó nó đột nhiên xuất hiện mới khiến cho nhiều kế hoạch của chúng ta lụi bại. Chứ không nếu mà phía công an do Bạch Trường Hỉ phái tới thu được video của bọn Hoàng Đức Quảng thì bọn nó có giỏi cỡ mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta. Chỉ không ngờ là thằng Liễu Kình Vũ lại đột nhiên xuất hiện làm đảo lộn hết cả, đã thế nó lại có quan hệ thân thiết với bọn Hoàng Đức Quảng, vậy nên, thủ phạm khiến chúng ta thất bại lần này chính là Liễu Kình Vũ.
Bao Hiểu Tinh vừa dứt, Mã Tiểu Cương liền sa sầm mặt mũi tiếp lời:
- Đúng, chính là Liễu Kình Vũ! Nếu không phải tại hắn chúng ta không đến mức tổn thất thê thảm như vậy. Những hai mươi triệu. Đó là toàn bộ những gì chúng ta có, vậy mà đều bị bọn Hoàng Đức Quảng nẫng đi mất. Sự việc ngày hôm nay chúng ta nhất quyết không bỏ qua cho chúng!
- Đúng! Nhất quyết không bỏ qua chuyện này! Dám đớp của chúng ta hai mươi triệu, chúng ta quyết không để chúng sống yên!
Lần này người lên tiếng là Từ Văn Đào, tên này là kẻ vô cùng gian xảo, câu trên vừa dứt gã lại tiếp luôn:
- Không biết chúng mày có để ý không, tiềm lực mấy thằng bọn Hoàng Đức Quảng cũng không hề nhỏ, chỉ trong một buổi chiều mà có thể điều động được từng ấy cái xe thể thao, xem chừng cũng chẳng phải hạng vừa, đã vậy thủ đoạn của bọn này lại nham hiểm lão luyện, cho nên tao nghĩ đẳng cấp của mấy thằng này cũng không kém chúng ta là bao đâu. Nên theo tao chúng ta tạm thời đừng động chạm đến chúng nó, chúng ta xử thằng Liễu Kình Vũ trước đi đã.
Đám người Mã Tiểu Cương liền sửng sốt:
- Tại sao lại phải xử Liễu Kình Vũ trước?
Từ Văn Đào cười ha hả:
- Xử thằng Liễu Kình Vũ trước là có hai nguyên nhân, một là do Liễu Kình Vũ thân ở quan trường, chịu ảnh hưởng của nhiều đơn vị, mà mối quan hệ của chúng ta với các đơn vị trên quan trường thì lại rộng lớn, muốn bóp chết Liễu Kình Vũ chỉ là chuyện trong giây lát mà thôi. Nguyên nhân thứ hai: có thể thấy quan hệ giữa Liễu Kình Vũ cùng bốn thằng khốn kia rất thân thiết. Tính sổ xong thằng Liễu Kình Vũ thì cũng coi như tính sổ được với mấy thằng đấy. Mặc dù tạm thời chúng ta không nghĩ ra được cách nào lấy lại hai mươi triệu, nhưng mà xử xong Liễu Kình Vũ thì cũng coi như trả được phần nào mối hận rồi.
Nghe Từ Văn Đào nói như vậy, ba người khác lập tức gật gật đầu, đều tỏ vẻ đồng ý.
Kỳ thật, đối với đám người này mà nói thì khi chưa biết rõ đối thủ của mình ra sao bọn chúng cũng chưa dám khinh suất, còn với những đối thủ đã rõ mặt, nhất lại là những đối thủ xem ra yếu thế hơn thì chúng quyết tâm sẽ đuổi cùng giết tận. Bọn chúng chính là điển hình của loại con ông cháu cha chuyên bắt nạt kẻ yếu.
Đã quyết định sẽ xử trí Liễu Kình Vũ cho nên não của bọn chúng bắt đầu hoạt động hết tốc lực. Đột nhiên Mã Tiểu Cương nói:
- Tao tự dưng nhớ ra việc này, đợt trước tao có cùng ăn cơm với Đổng Thiên Bá, gã vừa nói chuyện vừa chửi rủa Liễu Kình Vũ, khi đấy tao cũng không để ý lắm, nhưng giờ nảy sinh ra sự việc lần này, tao chợt nghĩ ra, chúng ta cùng Đổng Thiên Bá đang có chung một kẻ thù. Mà Đổng Thiên Bá hiện giờ mất chức nhân viên công vụ rồi, tự dưng thành thất nghiệp dài răng, đang lao đao nghĩ cách kiếm sống. Chúng ta có thể đưa gã gia nhập vào CLB giải trí của chúng ta, để gã góp ít cổ phần. Chỉ cần có gã canh chừng, tao tin là an toàn của CLB không còn phải băn khoăn thêm gì nữa, đã thế chúng ta còn có thể cùng bàn bạc xem nên xử lý Liễu Kình Vũ như thế nào.
Mấy kẻ khác nghe xong tức khắc tỏ ra vẻ tán đồng.
Trong lúc bốn kẻ đang bàn luận xem nên đối phó với Liễu Kình Vũ ra sao thì Liễu Kình Vũ về tới ký túc xá cũng đang mải mê suy nghĩ, sắp tới nên tiến hành cải tổ như thế nào với Phòng quản lý đô thị đây.
Từ lúc Liễu Kình Vũ tới Phòng quản lý đô thị, hắn không hề có bất cứ động thái nào, xem chừng việc duy nhất hắn làm là đến ngồi ở văn phòng, cũng chưa từng làm bất cứ cuộc điều tra nghiên cứu gì sất, thật ra đây chỉ là đòn tung hỏa mù của Liễu Kình Vũ mà thôi.
Hắn mặc dù chưa từng đích thân đi điều tra nghiên cứu gì nhưng thông qua Chánh văn phòng Long Tường thì rất nhiều sự việc của Phòng quản lý đô thị hắn đều rõ như lòng bàn tay, những khuất tất của Phòng Quản lý đô thị hắn cũng có những hiểu biết sơ bộ.
Lại thêm thông qua sự việc lần này của quán trà Tàng Chuyết, Liễu Kình Vũ càng ý thức được rõ ràng sau khi mình lên chức thì cái mà mình cần phải chấn chỉnh nhất chính là vấn đề về đội chấp pháp của phòng Quản lý đô thị.
Trong sự việc lần này của quán trà Tàng Chuyết, đội chấp pháp phòng Quản lý đô thị không coi Trưởng phòng cấp trên của mình ra gì, trực tiếp dẫn quân đi phá dỡ quán trà Tàng Chuyết, sự việc này cho thấy rõ ràng phía lãnh đạo của đội chấp pháp không hề có một chút ý thức pháp luật nào, hoàn toàn không nghĩ tới lợi ích sống còn của nhân dân mà đã trở thành công cụ mưu cầu lợi ích của giới có quyền hoặc kẻ có tiền. Đã vậy, đội chấp pháp lại là một đơn vị vô cùng quan trọng trong Phòng quản lý đô thị, đơn vị này nếu không tiến hành chỉnh đốn lại, e là về sau chuyện phiền toái sẽ liên tục phát sinh.
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền gọi Long Tường vào văn phòng làm việc, cười mà nói:
- Long Tường, anh nói xem nếu mà tôi cải tổ đội chấp pháp thì kết quả sẽ như thế nào?
Riêng về Long Tường, Liễu Kình Vũ vô cùng tin tưởng vào nguyên tắc dùng người của chính mình, đã dùng người thì rất tin người, mà một khi có nghi ngờ thì không bao giờ dùng. Bởi vậy, hắn cho gọi Long Tường rồi trực tiếp nói hết suy nghĩ của mình cho Long Tường nghe, mục đích là để nghe ý kiến Long Tường và cũng là để thử năng lực của anh ta. Dẫu gì thì cái mà Liễu Kình Vũ cần không chỉ là một Chánh văn phòng ngoan ngoãn nghe lời, hắn còn mong có được một Chánh văn phòng đầy năng lực, thậm chí là giúp được hắn giải quyết những vấn đề nan giải nữa kìa.
Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Long Tường không trả lời ngay mà hơi trầm ngâm một hồi, lúc sau mới chậm rãi nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi cho rằng thời cơ để cải tổ phòng Quản lý đô thị mặc dù đã chín muồi nhưng cũng khá là khó khăn đấy. Tôi sẽ phân tích một số các vấn đề tồn tại trong đội chấp pháp phòng Quản lý đô thị hiện nay cho anh hiểu.
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu, không hề ngắt lời Long Tường, chỉ im lặng lắng nghe.
Long Tường nói tiếp:
- Đầu tiên, vấn đề nghiêm trọng nhất đang tồn tại trong đội chấp pháp Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta chính là vấn đề về chất lượng nhân viên. Vốn dĩ, nhân viên làm cho đội chấp pháp chính là nhân viên thi hành pháp luật, về lý mà nói thì chất lượng đội ngũ nhân viên phải cao mới đúng, phải hiểu biết về các loại quy định luật định, nhưng mà, đến lúc thực hiện thì giữa lý thuyết và thực hành tồn tại khác biệt rõ rệt. Nguyên nhân trong việc này có nhiều lắm, ví dụ như đủ các lãnh đạo to nhỏ của huyện đều ra sức nhét họ hàng hang hốc nhà mình vào đội, nhét được người nào hay người nấy, hay ví dụ như, biên chế chính thức của Phòng quản lý đô thị chỉ có hạn, ấy thế mà số nhân viên hợp tác quản lý chấp pháp còn nhiều hơn cả số người được chính thức biên chế. Việc này tạo thành một hiện tượng vô cùng kỳ quặc, đấy chính là kẻ có biên chế thì không chịu làm, người không có biên chế thì lại cứ nhắm mắt mà làm. Lại thêm chuyện có nhiều nhân viên thậm chí là dạng du thủ du thực của xã hội nhờ vào mối quan hệ mà chạy vào được đội ngũ hợp tác quản lý, để cho bọn họ đi thực hiện pháp luật á? Bọn họ làm sao thực hiện được pháp luật gì cơ chứ! Chuyện trước đây huyện Cảnh Lâm trong hai năm đã thay tới năm vị Trưởng phòng Quản lý đô thị có liên quan rất lớn tới một số thành phần không có tố chất Quản lý đô thị chấp pháp bát nháo này.
Liễu Kình Vũ không khỏi chau mày:
- Nếu đã có tình trạng này thì tại sao Trưởng phòng mới sau khi nhậm chức không tiến hành làm sạch đội ngũ chấp pháp?
Long Tường cười khổ nói:
- Nói thì dễ, làm mới khó. Mỗi một Trưởng phòng sau khi nhậm chức đều muốn thực hiện cải chính Đội chấp pháp phòng Quản lý đô thị, có điều, chỉ sợ là trong đội chấp pháp quản lý thì ngay cả nhân viên quèn nhất cũng có thể có một vị lãnh đạo trong huyện đứng sau hậu thuẫn. Ai mà dám tùy tiện điều chỉnh chứ? Nếu thế khác nào gây phiền toái cho lãnh đạo huyện? Gây phiền toái cho lãnh đạo huyện lại không phải tự chuốc rắc rối vào chính mình sao?