Hàn Minh Cường thấy Liễu Kình Vũ hỏi mình, ngay lập tức làm ra một vẻ mặt vô cùng trầm trọng:
- Trưởng phòng Liễu, tôi cho việc cấp bách nhất của chúng ta bây giờ là phải tìm cách làm giảm tức giận của nhóm người nhà này, để tránh việc này trở nên náo loạn, đến tai cấp trên. Chúng ta tuyệt đối không thể để bọn họ đến biểu tình ở trước cửa Ủy ban nhân dân huyện vào một giờ sau, bằng không, Phòng Quản lý đô thị của chúng ta nhất định sẽ bị lãnh đạo huyện phê bình. Trưởng phòng Liễu, tôi cho rằng, anh cần phải nghĩ cho kĩ, nên lấy đại cục làm trọng, nếu chẳng may xảy ra việc gì, trách nhiệm của anh sẽ không hề nhỏ đâu.
Trong lúc nói chuyện, Hàn Minh Cường đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu Liễu Kình Vũ, ý tứ của y đã rất rõ ràng rồi, chuyện náo loạn này nguyên nhân là do quyết định của anh, anh phải nghĩ cách dập tắt chuyện này. Bất kể thế nào, phân anh thải ra đều phải dọn về rồi, nếu để chuyện này náo loạn quá mức, anh sẽ là người phải đứng mũi chịu sào tất cả.
Hàn Minh Cường nói xong, Trương Tân Sinh cũng lập tức nói:
- Đúng vậy, Trưởng phòng Liễu, tôi cho rằng anh nên nghĩ kĩ lại về quyết định cắt giảm nhân viên đi. Anh suy nghĩ một chút đi, bao nhiêu năm rồi, cũng có bao nhiêu Trưởng phòng nhậm chức rồi, cũng chưa có ai từng làm chuyện như vậy, mà anh chỉ vừa mới ngồi vào vị trí này, đã ra một quyết định kinh thiên động địa như thế, nhất định sẽ khiến cho mọi người tức giận. Nên tôi đề nghị anh suy xét lại, xem có phải nên thu hồi quyết định này hay không? Thực ra, trong hội nghị tổ Đảng hôm qua, đa số Đảng viên đều phản đối quyết định này của anh, hôm nay lại có vụ gây rối này, chứng tỏ quyết định đấy của anh không hề được lòng mọi người, anh nên xem xét ý của mọi người và ý dân đi thôi.
Trương Tân Sinh nói xong, bộ mặt cũng thể hiện vẻ vô cùng cao thượng, giống như lời nói của gã chính là ý dân vậy.
Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ nghe Trương Tân Sinh nói xong, lại đột nhiên bật cười ha hả, rồi vừa cười vừa nhìn về phía Trương Tân Sinh, nói:
- Đồng chí Trương Tân Sinh, tôi không thể không nói, ông thật là một nhân tài, lời nói rỗng tuếch như vậy, sao qua miệng của ông lại biến thành chân lý như thế. Lời của ông mới nghe qua cũng có lý đấy, người bình thường cũng khó mà phản bác lại, nhưng những người tư duy logic đều có thể tìm được vấn đề trong những câu nói này. Thứ nhất, ông luôn miệng nói quyết định của tôi không theo ý dân, nhưng dân ở đây là ai, là nhân viên và người nhà của họ ư, tôi không phủ nhận bọn họ cũng là những dân chúng bình thường, nhưng bọn họ cũng là những người thu được lợi ích, bọn họ cũng đủ khả năng để đại biểu cho những nhân viên và người nhà nhân viên được hưởng ích lợi.
Bọn họ không thể thay thế được cho lợi ích của dân chúng chân chính. Hơn nữa nhiều khi lợi ích của bọn họ với dân chúng còn mâu thuẫn với nhau đấy. Nguyên nhân tôi đề xuất cắt giảm số lượng nhân viên, cũng bởi vì số lượng nhân viên ở Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm của chúng ta vượt biên chế rất nhiều rồi, tiền lương của bọn họ tiêu phí tài chính của Quốc gia. Mà bọn họ nhìn như đang làm việc, thực chất rất nhiều người thường dựa vào cái chức danh nhân viên Phòng Quản lý đô thị này mà tranh thủ tư lợi cho bản thân. Ông nói bọn họ đại biểu cho ý dân, ý dân chó má gì vậy? Ông căn bản là đổi trắng thay đen, muốn cho tôi thu hồi quyết định, tôi nói rõ ràng ở đây, tuyệt đối không thể.
Liễu Kình Vũ nói xong, phòng họp rơi vào trạng thái hoàn toàn yên lặng.
Ai cũng thật không ngờ, tư duy logic của Liễu Kình Vũ rõ ràng như vậy, đã ngay lập tức nắm được vấn đề, rồi phản kích rất mạnh mẽ, cứng rắn.
Lần này, Trương Tân Sinh bị Liễu Kình Vũ nói cho á khẩu không trả lời được, vẻ mặt phẫn nộ, rồi lại không dám phát tác, chỉ có thể nuốt một cục tức vào bụng đến uất nghẹn.
Lúc này, Lưu Thiên Hoa lại bày ra một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Trưởng phòng Liễu, cậu nói những lời này có chút cực đoan rồi, chẳng lẽ cậu không thấy, hiện tại người nhà của nhân viên đang chặn ngoài cửa Phòng Quản lý đô thị của chúng ta sao?Chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn bọn họ một giờ sau đi náo loạn Ủy ban nhân dân huyện sao? Nếu cậu không giải quyết, một giờ sau, tất cả trách nhiệm đều do một mình cậu gánh vác, bởi vì xảy ra chuyện này là do quyết định ép người của cậu, không liên quan gì tới chúng tôi cả.
Sự tình diễn biến đến mức độ này, Lưu Thiên Hoa cuối cùng cũng đã nhìn ra, muốn làm cho Liễu Kình Vũ thu hồi quyết định là không có khả năng, bây giờ chỉ có thể đánh bừa thôi, xem ai là người đầu tiên không chịu nổi.
Sau khi Lưu Thiên Hoa nói xong, Hàn Minh Cường cũng lập tức đứng dậy, nói:
- Đúng vậy, Trưởng phòng Liễu, Lưu Thiên Hoa nói không sai, không thể vì sai lầm của anh mà bắt mọi người cùng chịu tội được. Ai là người làm sai người đấy nên chịu trách nhiệm, mọi người nói xem có đúng không?
Khương Lập Vũ lập tức phụ họa:
- Đúng vậy, Phó phòng Hàn nói rất đúng, tôi đồng ý.
Lúc này, những người còn lại vẫn trầm mặc không nói, nhưng hiển nhiên, Liễu Kình Vũ vẫn đang ở trong cục diện phải đối phó với bốn người.
Lúc này đây, tất cả những thành viên trung lập trong tổ Đảng đều không hy vọng bị giống như Chung Thiên Hải hôm qua, đột nhiên theo phe Hàn Minh Cường, cuối cùng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ chỉ đang dò xét phản ứng của mọi người mà thôi, đúng là đã không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo, còn bị Liễu Kình Vũ ghi nhớ trong lòng.
Cho nên, sau khi Khương Lập Vũ nói xong, mọi người bao gồm cả Chung Thiên Hải tất cả đều trầm mặc không nói. Hiện tại, tất cả mọi người đều chỉ muốn nhìn xem, Liễu Kình Vũ sẽ ứng phó với bốn người Hàn Minh Cường như thế nào.
Mà Lâm Tiểu Tà, lúc này cũng không nói gì, ánh mắt của ông ta cũng giống mọi người, đều tập trung nhìn Liễu Kình Vũ. Lần trước trong hội nghị tổ Đảng, nguyên nhân ông ta theo phe của Liễu Kình Vũ, là bởi vì ông ta cho rằng cách làm của Liễu Kình Vũ là chính xác, nhân số ở cục Quản lý đô thị quả thật đã quá nhiều rồi. Nhưng tình huống bây giờ lại khác, chuyện cấp bách bây giờ là phải giải tán được đám người bên ngoài kia, loại chuyện này, không phải cứ làm việc cứng rắn, mạnh mẽ là có thể giải quyết được. Ông ta cũng thật muốn nhìn xem, Liễu Kình Vũ có thực sự là người có năng lực hay không.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói với Hàn Minh Cường:
- Các đồng chí, tôi thấy, vừa rồi đồng chí Lưu Thiên Hoa nói một câu rất đúng, ai gây ra chuyện người ấy phải tự giải quyết, mọi người thấy thế nào?
Liễu Kình Vũ nói xong, đám người Hàn Minh Cường tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ thật không ngờ, Liễu Kình Vũ sẽ tán thành ý kiến của Lưu Thiên Hoa, đây không phải là treo chuột bên miệng mèo sao? Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ còn có âm mưu gì, nhưng bất kể như thế nào, cũng không thể tự đánh vào mặt mình được, cho nên, sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả mọi người ở tổ Đảng, bao gồm Lưu Thiên Hoa và Hàn Minh Cường đều thừa nhận câu nói kia.
Nhưng sau khi Hàn Minh Cường tỏ thái độ xong, y luôn có cảm giác lo sợ bất an, vì y cho rằng Liễu Kình Vũ tuyệt đối còn có âm mưu khác.
Hàn Minh Cường đã đoán đúng.
Sau khi nhìn đến đa số thành viên trong tổ Đảng đồng ý với quan điểm của mình, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Các vị, hiện tại tôi muốn nhấn mạnh một vấn đề, mọi người trong tổ Đảng ngày hôm nay, bất kể là ai, đều phải phụ trách tốt công tác của mình, làm tốt những công việc mà mình được giao, đối với chuyện này, mọi người có ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ nói câu này tuyệt đối là chân lý rồi, mọi người đương nhiên sẽ không có ai phản đối, đều tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp theo, Liễu Kình Vũ lại nói:
- Tốt, nếu mọi người đều đã đồng ý với quan điểm này, bây giờ chúng ta bàn một chút về người nhà của nhân viên ở dưới kia. Tôi muốn hỏi mọi người, nhân viên bị xem xét cắt giảm thuộc phòng ban của người nào?
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, trong mắt Lâm Tiểu Tà lóe ra hai ánh sáng, nhìn về phía Liễu Kình Vũ với ánh mắt đầy khâm phục, lập tức trả lời ngay:
-Thuộc Đại đội chấp pháp Phòng Quản lý đô thị.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Đúng vậy, bọn họ là nhân viên thuộc Đại đội chấp pháp. Như vậy, tôi hỏi tiếp, ai là người quản lý Đại đội chấp pháp?
Lầm Tiểu Tà lập tức trả lời:
- Thuộc quyền quản lý của Phó phòng Hàn Minh Cường.
Sau khi Lâm Tiểu Tà nói xong, sau gáy của Hàn Minh Cường đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Y đột nhiên ý thức được, ý muốn chân chính của Liễu Kình Vũ. Giờ phút này, y hận không thể vọt tới trước mặt Lâm Tiểu Tà, bịt mồm ông ta lại.
Lâm Tiểu Tà này, không phải là đang ném mình vào hố lửa sao.
Tuy Hàn Minh Cường đã đoán được ý đồ của Liễu Kình Vũ, muốn phản kích lại thì đã muộn, bởi vì Liễu Kình Vũ đã sớm thông qua mấy vấn đề trước đó, đem trách nhiệm buộc chặt vào người quản lý trực tiếp rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên cười ha hả, nói:
- Các vị, hiện tại mọi người hẳn là đã rất rõ ràng, nhân viên là thuộc Đại đội chấp pháp, mà Đại đội chấp pháp lại thuộc quyền quản lý của Phó phòng Hàn Minh Cường, như vậy việc náo loạn của người nhà nhân viên lần này, cần nhờ đến đồng chí Hàn Minh Cường tự mình ra mặt giải quyết mới được.
Hàn Minh Cường há hốc mồm, mắt trợn tròn.
Lưu Thiên Hoa trợn tròn mắt.
Trương Tân Sinh trợn tròn mắt.
Tất cả thành viên trong tổ Đảng đều trợn tròn mắt.
Ai cũng không ngờ, Liễu Kình Vũ đơn thương độc mã chiến đấu, lại có thể dựa vào lời nói của đối phương, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Hàn Minh Cường, đây quả thật là một chiêu cực kì sắc bén, trực tiếp đánh vào mặt đối phương.
Hàn Minh Cường tốn bao nhiêu tâm tư, huy động tất cả người của y làm một trận muốn diệt tận gốc Liễu Kình Vũ, thật không ngờ lại là tự mình hại mình. Liễu Kình Vũ tương kế tựu kế, bắt y chui vào tròng, bây giờ, Hàn Minh Cường muốn chui ra đã rất khó khăn.
Âm hiểm, Liễu Kình Vũ thực sự quá âm hiểm. Giờ phút này, tất cả thành viên trong tổ Đảng đều nghĩ như thế, lúc nhìn về lúc Liễu Kình Vũ, ánh mắt đều thêm vài phần kiêng kị.
Giờ phút này, trong ánh mắt của Hàn Minh Cường lại toát ra vẻ hiểm độc, lúc y nhìn về Liễu Kình Vũ, hai bàn tay đã nắm thành nắm đấm, nghĩ thầm trong lòng: “Liễu Kình Vũ, mày muốn hại tao, mày nghĩ tao sẽ để cho mày được như ý sao?”