Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 173

Nghe Trịnh Bác Phương nói vậy, Liễu Kình Vũ có chút khó hiểu, nói:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, ngài có thể giải thích cặn kẽ một chút được không?

Trịnh Bác Phương cười nói:
- Liễu Kình Vũ à, trước kia anh vì giải quyết vấn đề tài chính dự toán của Phòng Quản lý đô thị không phải đã từng tìm Trưởng phòng Tài chính và Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân sao.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu.

Trịnh Bác Phương cười nói:
- Kỳ thật, phương hướng anh giải quyết vấn đề không sai. Trong quan trường, nếu muốn giải quyết vấn đề mấu chốt này, nhất định phải tìm đến lãnh đạo, anh đi tìm Trưởng phòng Tài chính và Phó chủ nhiệm chủ quản của Hội đồng nhân dân. Trên góc độ của anh mà nói, không có vấn đề gì cả. Nhưng, nói thật, cho dù anh tìm bọn họ cũng không có tác dụng gì. Bởi vì anh không để ý đến một nhân vật vô cùng mấu chốt, chính là Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh. Anh suy nghĩ thử xem, chuyện quan trọng như vậy, thậm chí rõ ràng không phù hợp với quy trình làm việc, không có sự đồng ý của Chủ tịch huyện, Trưởng phòng Tài chính và Hội đồng nhân dân sẽ phát thông báo cho Phòng Quản lý đô thị các anh sao, khẳng định không thể đâu.

Nghe Trịnh Bác Phương nói như vậy, Liễu Kình Vũ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền bừng tỉnh ngộ, cau mày nói:
- Như vậy xem ra, đằng sau chuyện này, có liên quan ít nhiều tới Chủ tịch huyện Hạ?

Trịnh Bác Phương cười gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, hơn nữa theo tôi, rất có thể Chủ tịch huyện Hạ là nhân vật mang tính quyết định trong đó. Anh nghĩ thử xem, chuyện ở quán trà thời gian trước, anh làm lớn như vậy, như vậy thật không nể mặt Chủ tịch huyện Hạ và Phó chủ tịch huyện Từ, thậm chí là cả Phó Chủ tịch thành phố Mã. Bọn họ có thể từ bỏ ý đồ đó sao. Mà hiện tại vừa hay anh lại thu hồi đại quyền tài chính của Hàn Minh Cường ở Phòng Quản lý đô thị. Như vậy Hàn Minh Cường chỉ cần ở bên trong khẽ kích động, sẽ có thế lực khắp nơi nhảy ra gây khó dễ cho anh. Bọn họ giở trò, anh muốn tránh đòn đánh lén của bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.

Nghe Trịnh Bác Phương nói xong, Liễu Kình Vũ rốt cục đã hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi. Hắn vẫn cho rằng, người đứng đằng sau chuyện này chủ yếu là Phòng Tài chính huyện và Hàn Minh Cường. Thật không ngờ, chuyện này lại liên quan đến thế lực khắp nơi. Nếu như vậy, mình muốn giải quyết vấn đề này thật sự sẽ có chút khó khăn.

Lúc này, Trịnh Bác Phương nhìn thấy bộ dạng mặt mày cau có của Liễu Kình Vũ, liền cười nói:
- Liễu Kình Vũ à, chỉ điểm thêm cho anh một câu, thân ở trong quan trường, đối mặt với nhiều loại đối thủ, anh nhất định phải áp dụng các cách đối phó khác nhau. Nếu đối thủ là quân tử, như vậy anh có thể sử dụng thủ đoạn quân tử đấu với kẻ đó trên chiến trường chính trị, dùng dương mưu đối địch. Nếu như đối phương là tiểu nhân, thích sử dụng âm mưu quỷ kế, anh cần gì phải quang minh chính đại chiến thắng đối thủ chứ, khi nên dùng âm mưu cũng không ngại dùng một chút âm mưu. Bất kể là âm mưu hay là dương mưu, kỳ thật không sao cả, âm và dương, đúng với sai, chỉ cần anh có một tấm lòng vì nước vì dân, chỉ cần mục đích sử dụng của anh là chính nghĩa, là có lợi đối với quốc gia với dân chúng, dùng một chút âm mưu thì có làm sao đâu.

Đối với lời này của Trịnh Bác Phương, Liễu Kình Vũ rất tán đồng, gật gật đầu nói:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, ngài nói rất đúng.

Lúc này, Trịnh Bác Phương cười nói:
- Anh đã vượt qua được bài kiểm tra của tôi, hơn nữa Long Tường lại quyết định đi theo anh, vậy tôi sẽ cho anh một vài tin tức hữu dụng. Tôi nghe nói con gái đồng chí Hạ Quang Minh Hạ Thần Lộ, mùa xuân năm nay vừa mới thi đậu nhân viên công chức thị trấn Hồng Kiều, huyện Cảnh Lâm chúng ta. Đến hiện tại mới được khoảng một năm, nghe nói đã được đề bạt làm Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Hồng Kiều rồi. Hy vọng tin tức này có thể hữu dụng với anh. Được rồi, tôi còn có việc, các anh cũng trở về suy nghĩ một chút đi.

Liễu Kình Vũ và Long Tường đứng dậy cáo từ. Sau khi ra khỏi đại viện Ủy ban nhân dân huyện, lên xe, Liễu Kình Vũ lập tức nói với Long Tường:
- Long Tường, anh lập tức đi xác minh độ chuẩn xác và tính chính xác của tin tức mà Phó chủ tịch huyện Trịnh đưa ra. Tôi cũng sẽ chuẩn bị tốt một chút.

Long Tường nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

Mãi cho đến khoảng bốn giờ chiều cùng ngày, Long Tường đầy mệt mỏi chạy về phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, lập tức báo cáo với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng, tôi vừa mới nhận được một tin tức hết sức chính xác, tin tức Phó chủ tịch huyện Trịnh cung cấp rất đáng tin.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe Long Tường báo cáo hung hăng vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
- Tốt, tốt, Phó chủ tịch huyện Trịnh thật không hổ là Phó chủ tịch huyện, cao minh, thật sự cao minh. Long Tường, thông báo cho Đường Trí Dũng, bảo anh ta chuẩn bị xe ở dưới lầu chờ tôi. Tôi muốn đến Ủy ban nhân dân huyện một chuyến, tôi muốn tìm Chủ tịch huyện Hạ báo cáo công tác.

Nói tới đây, trên người Liễu Kình Vũ tràn đầy niềm tin. Lúc này, hắn đã hoàn toàn nắm chắc có thể hóa giải nguy cơ dự toán tài chính lần này rồi. Đồng thời, sâu trong thâm tâm, hắn cũng đầy khâm phục vị Phó chủ tịch huyện Trịnh Bác Phương này. Vị Phó chủ tịch huyện này mặc dù mới 32 tuổi, nhưng tâm của anh ta, tầm nhìn của anh ta, mưu lược của anh ta, cách làm người của anh ta thật sự không tầm thường chút nào. Anh ta giống như là một con rồng ẩn thân, chỉ chờ cơ hội thích hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể vút thẳng lên trời. Tuy rằng đang ở vị trí Phó chủ tịch huyện chủ quản nông nghiệp, nhưng vận mệnh của anh ta, kiến thức anh ta nắm, căn bản không chỉ dừng ở vị trí Phó chủ tịch huyện này đâu.

Liễu Kình Vũ chuẩn bị qua một chút, gọi một cú điện thoại cho Hạ Quang Minh, nói là muốn đến báo cáo công tác với ông ta. Sau khi Hạ Quang Minh nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ cảm thấy vô cùng bất ngờ, có điều ông ta vẫn đồng ý yêu cầu này của Liễu Kình Vũ, ông ta cũng muốn xem, Liễu Kình Vũ tìm ông ta là có ý đồ gì đây.

Khi Liễu Kình Vũ gõ cửa văn phòng Hạ Quang Minh đi vào, Hạ Quang Minh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói:
- Cậu ngồi đó chờ một lát, tôi xử lý một chút công vụ trước đã.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, yên lặng ngồi trên ghế sa lon, tựa vào ghế, bắt chéo chân, lẳng lặng đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liễu Kình Vũ không có chút biểu hiện nôn nóng bất an nào. Điều này làm cho Hạ Quang Minh cảm thấy vô cùng thất vọng. Điều khiến ông ta cảm thấy bất mãn vô cùng chính là tư thế ngồi của Liễu Kình Vũ. Trước kia người khác đến phòng làm việc của mình báo cáo công tác, có ai dám tựa vào ghế sa lon ngồi chờ, có ai dám bắt chéo chân, Liễu Kình Vũ là người đầu tiên. Tiểu tử này, căn bản không coi mình ra gì mà, trong lòng Hạ Quang Minh đầy tức giận.

Nhưng ông ta lại không thể không thừa nhận, Liễu Kình Vũ cũng thật nhẫn nại, không ngờ đợi hơn nửa giờ cũng không nôn nóng giống những người trẻ tuổi khác.

Nhìn thấy vậy, Hạ Quang Minh biết rằng, tiếp tục thử thách Liễu Kình Vũ cũng không có ý nghĩa gì. Lúc này ông ta mới buông tài liệu trong tay, nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, không biết hôm nay cậu tới là muốn báo cáo chuyện gì? Tôi nhớ cậu từng nói với tôi, muốn tôi về sau mắt nhắm mắt mở với hành động của cậu ở Phòng Quản lý đô thị mà.

Liễu Kình Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Vâng, trước kia chúng ta đích thực từng có ước định như vậy. Nếu ngài đã nhắc tới cái ước định này, vậy tôi đây không thể không nói một chút. Chủ tịch huyện Hạ, hình như có người dùng một cách không chính thống để vi phạm ước định này. Về phần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chi tiết trong đó tôi nghĩ không cần tôi nói thêm cái gì nữa Đương nhiên, ngài cũng có thể cho rằng Liễu Kình Vũ tôi khá ngốc, nhìn không ra huyền cơ trong chuyện này. Hôm nay tôi đến, chủ yếu là muốn báo cáo với ngài hai chuyện. Chuyện thứ nhất là về chuyện phương án dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị của chúng tôi bị bác bỏ. Chuyện này tôi hy vọng ngài có thể ra mặt phối hợp một chút. Dựa theo trình tự bình thường, lúc này mới nói cho bọn họ biết phương án dự toán của Phòng Quản lý đô thị huyện có vấn đề, có chút nói không lại, hơn nữa về quy trình cũng có vấn đề.

Đương nhiên, có một vài bộ môn có lẽ sẽ giải thích qua loa, khiến chúng tôi cũng không nói gì được. Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là Liễu Kình Vũ tôi không phải đồ ngốc, tôi biết rằng đằng sau chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi hiểu rõ, dưới sự kích động của một số thành viên Phòng Quản lý đô thị chúng tôi, có một số lãnh đạo ở huyện, bởi vì thấy tôi rất chướng mắt, cho nên ra tay trợ giúp. Do đó khiến Phòng Quản lý đô thị chúng tôi, nhất là Liễu Kình Vũ tôi đây vừa mới nhậm chức Trưởng phòng Phòng Quản lý đô thị đã lâm vào thế bị động. Tôi biết rằng, rất nhiều người đều đang đợi chê cười tôi. Cho nên trong chuyện này, tôi hy vọng Chủ tịch huyện Hạ ngài có thể ra mặt phối hợp giúp đỡ giải quyết việc này.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hạ Quang Minh mặc dù có chút giật mình trước sự thẳng thắn thành khẩn và minh bạch của Liễu Kình Vũ, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi nghĩ cậu vẫn chưa hiểu. Bản chất của chuyện này tuyệt đối không phải là như lời cậu nói là có một số lãnh đạo không ưa cậu, mà bởi vì phương án dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị huyện các cậu có chút vấn đề. Các anh chỉ cần dựa theo yêu cầu của trên sửa chữa một chút là được, có lẽ sẽ được thông qua. Cậu tìm tôi giúp đỡ cũng không được, bởi vì chuyện này thuộc về Phòng Tài chính và Hội đồng nhân dân huyện kìa.

Trong lúc nói chuyện, Hạ Quang Minh liền phủi sạch trách nhiệm của mình.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Chủ tịch huyện Hạ, lời này của ngài có chút quá mức quan thoại rồi. Chúng tôi cũng không phải đồ ngốc, tôi tin trong lòng ngài hiểu rất rõ, cho dù Phòng Quản lý đô thị chúng tôi sửa chữa như thế nào, cũng không thể thông qua các trình tự xét duyệt được. Bởi vì không được ngài gật đầu và ra chỉ thị, người phía dưới tuyệt đối sẽ không thông qua, ngài chẳng lẽ thật sự không suy xét đến quy trình giải quyết bình thường của chuyện này sao.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, sắc mặt của Hạ Quang Minh liền trầm xuống một chút, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, mong cậu chú ý cách nói chuyện. Lời vừa rồi của cậu là lời dùng để nói chuyện với một vị lãnh đạo cấp trên sao. Lời cậu nói, tất cả đều là suy đoán chủ quan. Yêu cầu cơ bản nhất đối với cán bộ Đảng viên chúng ta là gì? Thực sự cầu thị, chúng ta nói chuyện làm việc hết thảy đều lấy sự thật làm căn cứ, theo nếp làm việc, dựa theo quy trình làm việc, tuyệt đối không thể làm việc thiên tư. Nói như cậu, có lẽ cậu thật sự không tín nhiệm tôi và các đồng chí ở phòng ban có liên quan. Điều này cũng không phải tốt đẹp gì. Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi khuyên cậu một câu, trước khi nói chuyện, làm việc phải suy nghĩ kỹ một chút, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm sau, không nên hơi một tí thì đánh đánh giết giết. Như vậy không giải quyết được vấn đề đâu.
Bình Luận (0)
Comment