Lúc này, Quách Húc Đông ngây người đứng đó, trừng trừng nhìn tên Matsui shokujin kia. Trong ánh mắt ông ra phừng phừng lửa giận, muốn ngay lập tức xông tới hung hăng dần cho gã một trận. Nhưng mà lời của Mã Hoa Lỗi lại giống như đang niệm vòng kim cô trên đầu ông ta, khiến ông ta tiến thoái lưỡng nan.
Tuy rằng Quách Húc Đông rất muốn lên tiếng vì người phụ nữ của mình. Nhưng ông ta là thương nhân, chỉ là một kẻ thường dân vô cùng bé nhỏ trong số hàng triệu người dân bình thường của Trung Hoa, đối mặt với nhân vật hoành tráng như Mã Hoa Lỗi, đối mặt với gia cảnh hùng mạnh của gã, ông ta không thể không có chút đắn đo.
Quách Húc Đông đứng đó, thở hổn hển từng hơi, ông ta trừng mắt phẫn nộ đến mức gần như nứt cả khóe mắt. Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mã Hoa Lỗi, cùng lời nói tràn đầy uy hiếp kia, Quách Húc Đông vẫn đầy do dự.
Dân không thể đấu với quan, đây là triết lý từ đời xưa vẫn vậy.
Từ Dung Dung vẫn nức nở đứng ở đó, cô có thể cảm nhận được lửa giận từ Quách Húc Đông. Nhưng cô cũng hiểu ông ta không có lý do để hành động thiếu suy nghĩ được.
Lòng cô đang rỉ máu.
Cô biết rằng, tuy bình thường trong lòng mọi người Quách Húc Đông cũng xem như là ngườicó máu mặt, người bình thường cũng không dám trêu chọc ông ta. Nhưng trước mặt loại người như Mã Hoa Lỗi đây, lại yếu ớt giống như con kiến. Đối phương chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể bỏ tù Quách Húc Đông, thậm chí là khiến ông ta tán gia bại sản.
Nước mắt, cứ thế chảy dài từng dòng từng dòng xuống gò má, lòng cô dần trở lên lạnh lẽo.
Ánh mắt tuyệt vọng trở nên ngày càng ảm đạm. Cánh tay che ngực áo thậm chí cũng đã vô lực chậm rãi buông xuống.
Trước mặt cường quyền, tất cả đều yếu ớt vô lực như vậy đấy.
Quách Húc Đông chân đang run rẩy, tay ông ta nắm chặt thành quả đấm, toàn thân khí lực ngưng tụ, nhưng rốt cuộc một quyền này cũng không dám đánh ra.
Bởi vì ông ta chẳng qua chỉ là một thường dân, bởi vì ông ta còn có gia đình của mình, vợ của mình đứa con nhỏ và cha mẹ già. Bọn họ đều cần ông ta làm trụ cột chống đỡ, ông ta không thể để xảy ra bất kì chuyện gì.
Vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ cất bước đi đến trước mặt tên Matsui shokujin kia, đột nhiên vươn tay vả bôm bốp liên tiếp vào cái miệng gã 10 cái, sau đó lạnh lùng nói:
- Đi, qua quỳ trước mặt cô ấy và xin lỗi. Nếu không, đừng trách tao không khách khí.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp đều ngẩn ngơ.
Giây phút đó, gần như tất cả mọi người đều ngừng thở.
Mã Hoa Lỗi thật không ngờ, người thanh niên đi theo Quách Húc Đông này, động tác lại nhanh nhẹn như vậy. Gã càng không thể ngờ, Liễu Kình Vũ lại dám ra tay ẩu đả với người Nhật Bản.
Quách Húc Đông cũng ngây dại, ông ta biết rằng, Liễu Kình Vũ có tinh thần trọng nghĩa. Nhưng ông ta thật không ngờ, khi hắn nghe thấy Mã Hoa Lỗi nói rằng dưới lầu có cảnh sát ngồi trực, còn dám vì ông ta, vì người phụ nữ của ông ta mà ra mặt.
Từ Dung Dung cũng ngây dại. Cô quá bất ngờ, người thanh niên này dám bảo người Nhật Bản kia quỳ trước mặt mình nói lời xin lỗi. Điều này sao có thể đây? Ba người Nhật Bản kia là nhân vật mà ngay cả lãnh đạo thành phố còn phải nể mặt. Dù sao thì chúng cũng đầu tư rất nhiều dự án ở thành phố Nam Bình này.
Lúc này, tên Matsui shokujin cảm thấy cả khuôn mặt đau rát. Gã cũng đã thấy một Liễu Kình Vũ cao to sừng sững hơn hẳn mình một cái đầu đứng trước mặt mình, gã liền nổi giận.
Mình chính là một nhà đầu tư vô cùng có thực lực ở thành phố Nam Bình này. Tuy rằng mình keo kiệt, tính toán chi ly, nhưng dù sao cũng là nhà đầu tư đại diện cho tập đoàn tài chính Suzuki của Nhật Bản. Hơn nữa, mình cũng đang tiến hành đầu tư ở thành phố Nam Bình, dự án cũng sắp được phê duyệt hết rồi.
Lúc này, ngay cả lãnh đạo thành phố Nam Bình đều đối đãi với mình vô cùng lễ độ, chỉ sợ cơm đến miệng rồi còn không ăn được.
Còn Chủ tịch quận Nam Thành là Mã Khiếu Thiên lại càng phải như vậy. Ông ta vì muốn đem dự án cuối cùng xây dựng trên đất của quận Nam Thành của mình, không chỉ lập ra Đoàn quan hệ xã hội chuyên nghiệp với ba người bọn họ, còn đặc biệt phái con trai ông ta, từng du học Nhật Bản là Mã Hoa Lỗi đích thân đến giải quyết các yêu cầu quá giới hạn này. Bất kể là phụ nữ, hay đất đai cũng được, chỉ cần có thể đem dự án cuối cùng xây dựng trên đất Nam Thành, Mã Khiếu Thiên và Mã Hoa Lỗi đều thỏa mãn bọn chúng. Điều này khiến cho bọn họ ở quận Nam Thành vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược vô lối.
Cho nên lúc này đây, không ngờ Liễu Kình Vũ dám bảo Matsui shokujin kia đi quỳ dưới chân một người phụ nữ mà xin lỗi, gã làm sao có thể đáp ứng chứ?
Tên Matsui shokujin tức giận quát:
- Vô lý, tao không thể xin lỗi ả, mày nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tao, lập tức, lập tức!!!!
Xem thái độ của gã, toàn bộ thành phố Nam Bình này, nhất là ở quận Nam Thành chắc chỉ có mình Mã Hoa Lỗi thấy bất bình.
Lúc này, Mã Hoa Lỗi lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Anh kia, anh tốt nhất nên lập tức quỳ xuống xin lỗi Matsui tiên sinh. Bằng không, anh sẽ hối hận không kịp đấy.
Nhưng mà, lúc này, Liễu Kình Vũ cũng dửng dưng liếc tên Matsui shokujin một cái, lại vung cánh tay lên “ bốp bốp bốp”.Lại là 10 cái tát đau điếng, hắn đánh cho tên Matsui shokujin kia tím bầm hai con mắt, cả khuôn mặt đều sưng như cái đầu heo.
Lúc này hắn mới lạnh lùng nói:
- Con bà nó chứ, tiểu Nhật Bản. Trên địa bàn Trung Hoa chúng tao mà dám mắng Liễu Kình Vũ tao đây. Tiểu tử mày chính là kẻ đầu tiên đấy. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, tiểu Nhật Bản chúng mày kiêu ngạo trên đất Trung Hoa còn chưa tính, lúc đó Liễu Kình Vĩ tao đây còn chưa sinh ra. Hiện tại, chúng mày vẫn còn dám ở đây mà ngông cuồng như vậy, bố đây không cho mày chết mất xác còn may, vẫn còn vô lý à. Tao đây sẽ đánh cho mày sáng mắt ra, cho mày vài dấu giày.
Nói xong, Liễu Kình Vũ mạnh mẽ giơ chân lên, sút thẳng cánh về phía tên Matsui shokujin.
Cú sút này sút thẳng vào mặt Matsui shokujin, để lại một dấu giày in hằn trên mặt gã.
Matsui shokujin lập tức bị đá văng ra ngoài, bay về phía Mã Hoa Lỗi.
Tên Mã Hoa Lỗi này thật ra rất lanh lợi, thấy tình thế không ổn, nhẹ nhàng né người, Matsui shokujin liền bay về phía bể cá đặt ở góc tường ngã nhào xuống, khiến bể cá vỡ tan. Lúc này, Matsui shokujin vừa ngã xuống đất, tất cả cá trong bể vùng vẫy xung quanh gã, có một con cá vàng đúng lúc rơi tót trên mặt gã, khiến gã giật mình thót tim. Lại có một con cá vàng không ngờ chui tọt vào miệng, nhảy tới nhảy lui trong miệng gã.
Lần này, ở bên cạnh, Suzuki Hika niwatori và Ono Fuku buta kia đều tức giận, lập tức xắn tay áo lao về phía Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Các người ai dám đến đây, sẽ có kết cục giống hắn.
Mã Hoa Lỗi thân là người Hoa, đối với võ thuật Trung Hoa vẫn có chút am hiểu. Gã biết rất rõ, qua tốc độ và uy lực của Liễu Kình Vũ biểu hiện ra kia, đừng nói là ba tên quỷ Nhật Bản này, cho dù bọn chúng có là quân tinh anh trong quân đội chỉ e cũng không xứng lau giày cho anh chàng này.
Hơn nữa bình thường Mã Hoa Lỗi thích nhất một câu là “Vũ lực không bằng người ta thì đừng so đấu vũ lực, thông minh không bằng người ta mà đi đấu với trí thông minh của cao nhân. Có đấu thế nào cũng sẽ thua mà thôi”. Nhìn thấy Liễu Kình Vũ cũng khá mạnh, gã liền nói vài câu tiếng Nhật với Suzuki Hika niwatori và Ono Fuku buta kia, bảo họ đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hãy để gã đích thân thu phục Liễu Kình Vũ, gã cam đoan sẽ trả thù cho Matsui shokujin.
Nghe Mã Hoa Lỗi nói như vậy, Suzuki Hika niwatori và Ono Fuku buta này mới dừng bước lại, chậm rãi lui về phía Matsui shokujin, dìu gã đứng lên. Tuy nhiên Suzuki Hika niwatori lại dùng tiếng Nhật nói với Mã Hoa Lỗi nhất định phải ép chết Liễu Kình Vũ, nếu không tập đoàn Suzuki bọn chúng sẽ tuyệt đối không bỏ qua đâu.
Liễu Kình Vũ đứng bên cạnh, đầy khinh thường nhìn bọn chúng dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhau. Trong mắt tràn đầy miệt thị.
Bọn chúng cho rằng chúng dùng tiếng Nhật chỉ có mấy người bọn chúng nghe hiểu được thôi sao. Bọn chúng đâu biết rằng, năm đó Liễu Kình Vũ ở Đại đội đặc chiến Nanh Sói, do thường xuyên chiến đấu với hacker internet cùng với đặc công hàng đầu Nhật Bản, nên Liễu Kình Vũ đã chăm chú học một chút tiếng Nhật trong vòng nửa năm. Cuối cùng đã học tiếng Nhật đến mức vô cùng tinh thông, mục đích chính là để tránh phải chịu thiệt khi giao đấu với hacker internet và đặc công Nhật Bản trong công cuộc xâm phạm lợi ích Châu Á của bọn chúng, cũng là để giải mã một số tin tình báo cơ mật.
Bây giờ, ba người này lại dùng tiếng Nhật thương lượng đối sách trước mặt Liễu Kình Vũ, quả thực là không khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Lúc này, Mã Hoa Lỗi tiến hai bước về phía Liễu Kình Vũ, nhếch mép cười nói:
- Không biết nên xưng hô với người anh em đây thế nào? Anh và Quách Húc Đông rốt cuộc có quan hệ gì?
Mã Hoa Lỗi đang muốn dùng lời nói chụp mũ Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Tôi chẳng qua là một khách qua đường đang ăn cơm ở đây mà thôi. Anh có nhất định phải biết thân phận của tôi hay không? Anh là cảnh sát ư? Chẳng lẽ còn muốn tra hộ khẩu của tôi nữa?
Mã Hoa Lỗi lập tức bị Liễu Kình Vũ chặn họng, tuy nhiên tiểu tử này cũng có chút tính nhẫn nhịn của người Nhật Bản, gã lại cười ha hả nói:
- Người anh em này, anh không cần lo lắng, tôi chỉ là muốn khuyên anh một câu. Chuyện giữa chúng tôi và Quách Húc Đông không cần một kẻ qua đường như anh nhúng tay vào. Bằng không, đối với anh cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Tôi cũng không sợ nói cho anh biết, cha tôi là Chủ tịch quận Nam Thành này, còn ba vị này đều là lãnh đạo cấp cao của Ban đầu tư của Tập đoàn Suzuki. Ngay cả Chủ tịch thành phố cũng phải vô cùng cung kính, nhượng lễ ba phần. Đối đầu với chúng tôi, anh chắc chắn sẽ không có quả ngọt mà ăn đâu. Nếu anh nói lời xin lỗi với Matsui tiên sinh và cút ra khỏi đây ngay thì chuyện ngày hôm nay chúng tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Ngại quá, con người của tôi tính tình không được tốt lắm. Vừa rồi tên tiểu Nhật Bản kia còn dám mắng tôi. Tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ như vậy. Cho nên, chuyện hôm nay tôi nhất định phải quản. Hơn nữa, tôi vừa mới nói rồi, tên tiểu quỷ kia nhất định phải xin lỗi vị nữ đồng bào Trung Hoa của chúng ta đây. Bằng không, chuyện này không xong đâu.
Nghe Liễu Kình Vũ nói lời này, sắc mặt Mã Hoa Lỗi trong một thoáng liền trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ đứng lên:
- Nói như vậy, là anh nhất định không chịu nể mặt tôi?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:
- Nể mặt? Anh tự soi cái mặt anh vào bô nước tiểu mà coi, anh còn mặt mũi để nói câu đó sao? Thân là một người Hoa, lại đi làm chó săn cho Nhật Bản. Anh bảo tôi phải nể mặt anh sao? Anh xứng sao?