Trong số ba người Nhật Bản, quan điểm của Suzuki Hika niwatori vẫn ôn hòa hơn cả, theo Matsui shokujin và Ono Fuku buta thì người Hoa Hạ đang đấu tranh nội bộ với rất nhiều tình huống được đặt ra, đặc biệt là lợi ích trước mắt rất lớn. Nhiều quan chức về cơ bản không thể quản lý được hết những cái gọi là quốc kế dân sinh, quản cái gì là đại nghĩa dân tộc. Họ chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, cho dù là lợi ích chính trị hay lợi ích kinh tế.
Còn tập đoàn Suzuki bọn họ, cùng rất nhiều tập đoàn tài chính của nước Nhật và nước Mỹ tới đầu tư trong những năm gần đây, bằng nhiều thủ đoạn đã tạo dựng được thế lực hùng mạnh trên nhiều lĩnh vực ở Hoa Hạ. Mặt khác, qua ưu thế độc quyền mà mình nắm được đã không ngừng tăng giá ở các mặt hàng gia dụng mà mỗi người dân Hoa Hạ đều cần sử dụng như mì gói, thực phẩm hàng ngày và đồ uống . Qua việc tăng giá và nắm quyền khống chế những mặt hàng này, Nhật và Mỹ đã chiếm ưu thế trên thị trường, không ngừng thu lợi nhuận từ người Hoa Hạ, hút máu của người Hoa Hạ, khiến cho thị trường vật giá của họ tăng nhanh, khiến cho cuộc sống của người dân ngày càng khó khăn.
Theo Ono Fuku buta, sở dĩ những tập đoàn tài chính của Nhật và Mỹ này có thể tạo được vị thế độc quyền như ngày nay, ngoài việc họ có nguồn vốn rất lớn ra, điểm mấu chốt nhất chính là do sự mất đoàn kết của người Hoa Hạ. Một bộ phận quan chức Hoa Hạ vì tư lợi của mình thậm chí là ngay cả linh hồn của mình cũng có thể bán đi, huống hồ là những thứ mơ hồ như thị trường. Đặc biệt là lần này đối mặt với ba vị quản lý cấp cao của tập đoàn Suzuki, đồng thời gây sức ép rút vốn đầu tư, Ono Fuku buta cho rằng giới quan chức thành phố Nam Bình chắc chắn sẽ phải khuất phục thôi.
Trong phòng họp của Thành ủy thành phố Nam Bình đang diễn ra hội nghị thường vụ khẩn cấp.
Bí thư Thành ủy Hồ Hải Ba chủ trì cuộc họp, bình tĩnh nói:
- Thưa các vị, trước đây không lâu, tập đoàn Suzuki của Nhật Bản đã gửi thông điệp cuối cùng tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nam Bình chúng ta, yêu cầu chúng ta sau một giờ rưỡi nữa phải cho họ câu trả lời thỏa đáng về việc ba người họ bị đánh. Trước tiên chúng ta hãy theo dõi đoạn video bằng chứng của Tổ điều tra mang tới…
Hồ Hải Ba nói xong, tổ hội nghị lập tức chuẩn bị màn chiếu, dụng cụ chiếu phim, sau đó tất cả hình ảnh và âm thanh xảy ra trong phòng họp nhà hàng Tần Hải đều được hiện lên rất rõ nét.
Chuyện Ba người Nhật Bản ép chủ nhà hàng, Matsui kannibaru, Ono Fuku buta hung hăng, ngạo mạn, Mã Hoa Lỗi dựa vào quyền thế của cha mà chẳng coi ai ra gì, sự bất đắc dĩ, chua xót, âu sầu của thương nhân Quách Húc Đông, Từ Dung Dung đau xót khi bị người Nhật Bản xúc phạm, Liễu Kình Vũ sau khi bất ngờ xuất hiện biểu hiện thái độ cứng rắn, kiên quyết và công chính. Tất cả đều được hiện lên vô cùng rõ nét trong đoạn video này, bao gồm hàng loạt sự kiện ngoài lề cũng được phát.
Sau khi phát xong đoạn video, Hồ Hải Ba trầm giọng nói:
- Thưa các vị, mọi người đều đã thấy, đây chính là tình tiết xảy ra của sự việc. Đó chính là lý do vì sao mà ba người Nhật Bản đó bị đánh, đó chính là lý do vì sao mà ba người Nhật Bản đó kêu gào muốn rút vốn. Mọi người thử nói xem, trong trường hợp này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nam Bình chúng ta nên trả lời với tập đoàn Suzuki thế nào? Còn Liễu Kình Vũ chúng ta nên xử lý ra sao?
Yên lặng, trầm tĩnh.
Thoáng chốc cả phòng họp lặng như tờ, mọi người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Do lượng thông tin được hiện lên trong đoạn video này rất lớn, hơn nữa vấn đề cuộc họp đề cập tới lại rất nhạy cảm, mọi người không thể không suy xét tới lập trường của mình.
Song, lúc này sắc mặt của Phó chủ tịch thành phố Phí Bằng Trình lại vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì dự án này ngay từ khi bắt đầu đều do ông ta và tập đoàn Suzuki thương thảo với nhau, vì dự án này mà ông ta đã bỏ rất nhiều tâm huyết. Dự án này đã nắm chắc rồi, thành tích chính trị cũng sắp đạt được rồi, ông ta không muốn vì cái tên Liễu Kình Vũ không quen biết và tên chủ nhà hàng tép riu đó mà ảnh hưởng tới sự phát triển kinh tế của cả thành phố Nam Bình, càng không thể vì những người này mà ảnh hưởng tới chiến tích trên con đường chính trị của mình.
Dù sao thì ở dự án này ông ta cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Cho nên, khi Phí Bằng Trình thấy không ai có ý kiến gì, ông ta liền ngầng đầu lên trầm giọng nói:
- Thưa Bí thư Hồ, tôi thấy chúng ta phải suy xét thận trọng chuyện này, qua đoạn video chúng ta có thể thấy, ba người Nhật này quả thực cũng có chỗ không phải. Chúng ta có thể thương lượng với bên phía tập đoạn Suzuki, để họ sửa sai.
Tuy nhiên, hành vi Liễu Kình Vũ vô cớ đánh người Nhật lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới mối quan hệ giữa chúng ta với tập đoàn Suzuki, thậm chí còn ảnh hưởng tới hợp tác giữa hai bên. Cho nên, vì lợi ích lâu dài của thành phố Nam Bình chúng ta, tôi nghĩ tạm thời chúng ta nên để Liễu Kình Vũ chịu thiệt thòi một chút, trước tiên là hóa giải cơn giận của ba vị chủ quản cấp cao tập đoàn Suzuki, nghiêm khắc xử lý Liễu Kình Vũ. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể bảo đảm được dự án được tiến hành thuận lợi.
Phí Bằng Trình nói xong, Hồ Hải Ba trầm giọng hỏi:
- Vậy tôi muốn hỏi Phó chủ tịch Phí một chút, nếu sau này Suzuki Hika niwatori bọn họ lại tiếp tục yêu cầu chúng ta nhượng bộ trong lĩnh vực khác, Thành ủy Nam Bình chúng ta nên làm thế nào?
Phí Bằng Trình liền nói:
- Về điểm này, tôi tin rằng bên phía Nhật Bản có lẽ không đến mức quá đáng thế chứ. Chúng ta phân tích cụ thể vấn đề, chỉ cần có lợi cho sự phát triển lâu dài của thành phố Nam Bình thì chúng ta nhượng bộ một chút cũng được mà.
“Bốp”. Phí Bằng Trình vừa nói xong, Hồ Hải Ba liền đập mạnh tay xuống bàn, cầm sấp tài liệu quăng xuống bàn hội nghị giận dữ nói:
- Nhượng bộ, nhượng bộ, Phí Bằng Trình, sao trong đầu anh chỉ nghĩ tới nhượng bộ thế? Anh tự xem sấp tài liệu này đi. Tập đoàn Suzuki này mượn danh nghĩa hợp tác cùng thành phố Nam Bình chúng ta để thu mua biết bao nhiêu đất đai và doanh nghiệp của thành phố Nam Bình chúng ta. Những chuyện này hầu như đều có chữ ký và sự ủng hộ của anh, anh hãy tự xem xem mình có liên quan gì tới những thống kê của phòng thống kê hay không?
Sáu trăm triệu, những sáu trăm triệu cơ đấy.
Đó chính là cái gọi là nhượng bộ của anh, vì dự án đầu tư ba, bốn trăm triệu, anh đã nhượng bộ một số doanh nghiệp quốc doanh và tư nhân của thành phố Nam Bình chúng ta, lợi nhuận về đất đai ước tính đã vượt trên sáu trăm triệu rồi.
Phí Bằng Trình, đó chính là cái gọi là nhượng bộ của anh sao? Lấy lợi ích quốc gia, lợi ích nhân dân đi đổi lấy ba cái dự án trị giá ba, bốn triệu này, còn để cho ba người Nhật Bản này liên tiếp gây khó khăn, hung hăng càn quấy. Chúng ta đây liệu có còn là đất nước Hoa Hạ nữa hay không? Đây liệu có còn là địa bàn của thành phố Nam Bình chúng ta nữa hay không? Lẽ nào lợi ích quốc gia lại không phải là lợi ích, lợi ích của nhân dân cũng không phải là lợi ích?
Vì dự ba, bốn trăm triệu mà làm tổn thất nhiều lợi ích như vậy, rốt cuộc chúng ta buôn bán có lời hay vẫn là thua lỗ? Chẳng lẽ điều này anh không tính ra sao. Trước đây trong cuộc họp Thành ủy chẳng phải tôi đã nhiều lần nhắc nhở anh làm việc phải lấy lợi ích quốc gia và lợi ích nhân dân làm trọng, tuyệt đối không được vì thành tích cá nhân và con đường quan trường mà hi sinh lợi ích quốc gia và nhân dân, nhưng anh đã làm thế nào.
Vào giờ phút này, Hồ Hải Ba nổi giận đùng đùng, hai mắt nhìn Phí Bằng Trình đầy phẫn nộ.
Phí Bằng Trình cũng vã mồ hôi, nhưng ông ta sớm đã chuẩn bị tâm lý, bao biện:
- Bí thư Hồ à, tài liệu thống kê này của ngài về cơ bản là không hợp lý. Những doanh nghiệp đó đại đa số đều đã đóng cửa rồi, thậm chí đa phần còn đang gán nợ rồi. Tôi đồng ý bán sống những xí nghiệp này, điều này cũng là tạo cho họ có công ăn việc làm.
- Bán sống những xí nghiệp này, tạo công ăn việc làm? Đồng chí Phí Bằng Trình à, vậy tôi muốn hỏi ngược lại anh, đó là xí nghiệp bào chế thuốc, Phó tổng giám đốc tập đoàn, Tổng giám đốc đầu tư Lưu Tiểu Phi của Tập đoàn Tiêu Thị có tới tìm anh không? Yêu cầu thu mua doanh nghiệp này, cái giá mà Lưu Tiểu Phi đưa ra có cao hơn tập đoàn Suzuki Nhật Bản mười lần không? Còn anh, vì sao lại định giá doanh nghiệp bào chế thuốc khoảng hai trăm triệu chỉ còn năm triệu để chuyển nhượng cho tập đoàn Suzuki? Vì sao Lưu Tiểu Phi đại diện cho tập đoàn Tiêu Thị muốn bỏ ra năm mươi triệu để mua lại doanh nghiệp sắp đóng cửa này anh lại không đồng ý?
Hồ Hải Ba tức giận chất vấn.
Phí Bằng Trình hồi đáp:
- Thưa Bí thư Hồ, Tập đoàn Suzuki có kinh nghiệm quản lý và vận hành doanh nghiệp phong phú. Còn tập đoàn Tiêu Thị, họ chỉ là một doanh nghiệp mang tính tổng hợp chủ yếu thiên về bất động sản. Mà Lưu Tiểu Phi trước đây cũng chỉ là một giám đốc chuyên phụ trách một vấn đề này, họ cơ bản không thể vận hành tốt doanh nghiệp này. Nếu chẳng may họ vận hành thất bại thì hàng ngàn công nhân ở doanh nghiệp đó phải làm sao, sắp xếp thế nào?
Hồ Hải Ba giận cười thành tiếng:
- Đồng chí Phí Bằng Trình, anh vẫn còn muốn chối quanh sao? Theo ý anh có phải tất cả các doanh nghiệp đứng bên bờ phá sản của thành phố Nam Bình chúng ta đều nên định giá siêu thấp để trao cho tập đoàn Suzuki cứu sao? Lẽ nào anh không biết, cứ xem như doanh nghiệp bào chế thuốc này không gán nợ đi, cứ coi như họ đang đứng bên bờ phá sản đi, dù là mang thiết bị của doanh nghiệp này đi bán, các thủ tục mua bán cũng đủ để bồi thường những khoản nợ đó sao. Lẽ nào anh không biết giá trị mảnh đất của doanh nghiệp này là bao nhiêu sao, chí ít cũng hai, ba trăm triệu, nếu sau khi triển khai thành bất động sản thì giá trị của nó cũng tăng lên gấp mấy lần.
Đồng chí Phí Bằng Trình, lẽ nào anh không biết hai năm gần đây tập đoàn Tiêu Thị cũng đã lập được thành tích ở thành phố Nam Bình chúng ta sao? Đặc biệt là Tổng giám Lưu Tiểu Phi. Hai năm gần đây liên tiếp tiếp nhận bốn doanh nghiệp đang đứng bên bờ phá sản của thành phố Nam Bình chúng ta, quốc doanh có, tư nhân cũng có, mà bốn doanh nghiệp này sau khi được Lưu Tiểu Phi tiếp nhận, chưa đầy một năm đã từ lỗ thành lãi, bây giờ thu nhập hàng năm của bốn doanh nghiệp này lên tới hàng trăm triệu. Lẽ nào những điều này anh cũng không biết? Lẽ nào Lưu Tiểu Phi không gửi tài liệu lên cho anh sao? Chẳng phải anh đã để cấp dưới của mình công khai đấu thầu sao? Tại sao đấu thầu mà giá trúng thầu lại thấp hơn rất nhiều.
Lần này, Phí Bằng Trình bỗng đứng chết trân, ông ta quả thực không biết nên trả lời thế nào.
Ông ta không ngờ, Hồ Hải Ba lại nắm rõ những việc này như vậy. Đặc biệt là việc của doanh nghiệp bào chế thuốc, ông ta nghĩ rằng việc này không có chút kẽ hở nào, không thể bị người ngoài tìm thấy bất kỳ sơ hở nào.
Lẽ nào là Lưu Tiểu Phi đứng đằng sau chuyện này giở trò đây? Lẽ nào Lưu Tiểu Phi của tập đoàn Tiêu Thị vì muốn trả thù mình mà giao tài liệu này cho Hồ Hải Ba?