Sau khi nghe được những câu hỏi này của Trịnh Hiểu Thành, Liễu Kình Vũ bật cười ha hả, liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Thành với vẻ mặt khinh thường nói:
- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, nói thật, ông đúng là lấy trứng chọi đá rồi. Đừng nói tôi cùng Tần Duệ Tiệp ra ngoài là vì công việc, cho dù chúng tôi thật sự nói chuyện yêu đương thì đã sao? Tôi chưa lấy vợ, cô ấy chưa gả chồng, chúng tôi muốn làm gì thì có liên quan đến ông không?
Trịnh Hiểu Thành lập tức bắt được trong lời nói của Liễu Kình Vũ, tự nhận là có sơ hở, lập tức hỏi ngược lại:
- Vì công việc, chẳng lẽ nói chuyện yêu đương đối với hai người mà nói cũng công việc? Chẳng lẽ đây chính là thái độ công tác của anh? Hai người như vậy còn muốn làm ra thành tích, e rằng chỉ có nằm mơ thôi.
"Bộp." Liễu Kình Vũ cầm hợp đồng dự bị trong tay ném mạnh xuống mặt bàn, nhẹ nhàng chỉ chỉ nói:
- Đồng chí Trịnh Hiểu Thành, Chủ tịch quận Trịnh, xin ngài mở to mắt của ngài nhìn kỹ xem đây là cái gì.
Lúc Trịnh Hiểu Thành nhìn thấy trang bìa quen thuộc ấy liền sửng sốt, bởi vì hàng năm đều phải báo cáo thành tích thu hút đầu tư lên cấp trên, y đều âm thầm ra hiệu cho Phòng Xúc tiến đầu tư kia làm rất nhiều hợp đồng dự bị giống nhau, hơn nữa y đều phải kiểm tra xem bên trong rốt cuộc có sơ hở hay không.
Sau khi Trịnh Hiểu Thành cầm hợp đồng dự bị nhìn mấy lần, lúc ấy liền mở to mắt nhìn. Y không ngờ đến, buổi giao lưu ngày hôm nay vừa mới bắt đầu, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp liền ký kết được một bản hợp đồng dự bị, còn là một xí nghiệp thực, vốn đầu tư ban đầu không ngờ lên tới năm mươi triệu. Phải biết rằng, tổng ngạch hơn nửa năm thu hút đầu tư của quận Tân Hoa cũng không có đạt tới năm mươi triệu.
Nhưng Trịnh Hiểu Thành tự cho rằng mình quá thông minh. Theo y đây chỉ là một bản hợp đồng dự bị, mình có thể dùng hợp đồng dự bị để làm giả thành tích, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp vì sao không dám? Cho nên, sau khi xem qua hợp đồng dự bị này, Trịnh Hiểu Thành liền vứt bản hợp đồng này trên bàn, vẻ mặt khinh thường nói:
- Liễu Kình Vũ, đây chỉ là một bản hợp đồng dự bị mà thôi, cơ bản không là gì cả. Chỉ có hợp đồng chính thức mới có thể tính là đạt được thành tích thực sự. Phải biết rằng, mỗi năm loại hợp đồng dự bị này của các quận không phải ít, nhưng cuối cùng số hợp đồng có thể chuyển thành hợp đồng chính thức thì không nhiều. Tôi không phải là trẻ lên ba, cho nên cầm những thứ hồ đồ này với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.
Liễu Kình Vũ nhún vai, làm bộ dạng không quan tâm, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, ông nhận định như thế nào cũng không sao cả, tôi chỉ là muốn muốn nói với ông, tôi và Tần Duệ Tiệp cũng không phải người công tư không rõ ràng. Buổi trưa hôm nay, chúng tôi vì không muốn bỏ lỡ công việc, mà ngay cả ăn cơm cũng phải thay phiên nhau. Còn vừa rồi chúng tôi không ở khu triển lãm là vì chúng tôi phải cùng với doanh nghiệp tiến hành đàm phán và ký kết bản hợp đồng dự bị này.
Còn về việc ký kết hợp đồng chính thức, hẳn sẽ trong một hai ngày tới thôi. Cho nên, Chủ tịch quận Trịnh đừng lo vấn đề không ký kết được chính thức hợp đồng. Nhưng Chủ tịch quận Trịnh à, tôi hy vọng sau này khi ông nói chuyện, nhất là phê bình người khác, tốt nhất trước tiên phải làm rõ ràng tình hình rồi mới nói. Nếu không, ông cứ kết luận lung tung như vậy sẽ khiến cho những người làm việc chăm chỉ chúng tôi thất vọng đó.
Lời nói rất mềm mại, thậm chí nghe như đang đề nghị.
Nhưng lọt vào tai Trịnh Hiểu Thành, mỗi câu của Liễu Kình Vũ dường như đánh mặt của y, hơn nữa còn đánh rất đau.
Sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành lập tức đen lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ cũng trở nên u ám.
Nhất là khi Trịnh Hiểu Thành nghe được Liễu Kình Vũ nói sẽ ký kết hợp đồng trong một hai ngày tới, sắc mặt của Trịnh Hiểu Thành càng thêm khó coi.
Trong lòng y rất rõ, nếu Liễu Kình Vũ vừa lên đảm nhiệm liền đem đến cho Phòng Xúc tiến đầu tư hạng mục lớn năm mươi triệu như thế này. Như vậy chứng tỏ năng lực của Liễu Kình Vũ rất mạnh, đồng thời cũng chứng minh Tần Duệ Tiệp mạnh hơn Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong nhiều, chứng minh mình dùng người không đúng. Như vậy, sẽ là một đòn đả kích nặng nề đối với uy nghiêm của mình.
Mà điều khiến Trịnh Hiểu Thành khó chịu nhất chính là, tuy rằng Liễu Kình Vũ nắm được hạng mục này, quận Tân Hoa và Phòng Xúc tiến đầu tư cũng có chiến tích, nhưng chiến tích này không liên quan gì đến y cả, bởi vì chiến tích này chủ yếu thuộc về Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ và Phòng Xúc tiến đầu tư.
Cho nên, Trịnh Hiểu Thành lạnh lùng liếc Liễu Kình Vũ một cái, thản nhiên nói:
- Được, nếu như có thể đem phần hợp đồng dự bị này chuyển thành hợp đồng chính thức vậy thì tốt rồi. Mọi người cố gắng đi, tôi đi trước đây.
Nói xong, Trịnh Hiểu Thành xoay người rời đi.
Lần này, y xem như quá mất mặt rồi
Trịnh Hiểu Thành vừa mới xoay người rời đi, Lý Hiểu Hà ở phía sau y lập tức đầy bất mãn làm mặt quỷ về phía Trịnh Hiểu Thành, thể hiện hết sự bất mãn trong lòng mình với y. Còn Triệu Vĩ Kiệt thì càng lộ liễu hơn, trực tiếp hướng về phía bóng lưng của Trịnh Hiểu Thành giơ ngón tay giữa lên.
Khu triển lãm này của Liễu Kình Vũ bọn họ vì sửa chữa lại từ đầu, đặc biệt là nơi mở cửa, cửa kính lau đến bóng loáng, có thể soi gương được. Khi Trịnh Hiểu Thành rời đi, có thể dễ dàng nhìn thấy cửa kính này, mà khi đó trong lòng Trịnh Hiểu Thành vốn đã không vui, cho nên có chút không an tâm đánh giá xung quanh. Khi y nhìn thấy những trò hề của đám cấp dưới phía sau qua cửa kính này, một người thì làm mặt quỷ, một người đang giơ ngón tay giữa lên hướng về phía mình, lúc đó ông ta tức giận đến nỗi chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã.
Thật khinh người, những người này cũng quá to gan rồi, lại dám đối xử như thế với mình. Y âm thầm nhớ kỹ diện mạo của hai người, quyết định sau này chỉnh đốn hai người này.
Nhìn thấy động tác của Lý Hiểu Hà và Triệu Vĩ Kiệt, Liễu Kình Vũ cũng không phê bình bọn họ, chỉ mỉm cười chỉ hai người nói:
- Hai người đó, cẩn thận một chút, vừa rồi tôi thấy ánh mắt của Chủ tịch quận Trịnh lườm qua cửa kính đấy. Nếu ông ta thấy được động tác của hai người, cẩn thận ông ta hận hai người luôn đó.
Lý Hiểu Hà nhìn Liễu Kình Vũ cười khúc khích, nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu, Trịnh Hiểu Thành này thật là đáng ghét. Ông ta vừa đến đã gây ra cho chúng ta bao nhiêu rắc rối, không chỉ tạo cho chúng ta nhiều chướng ngại, còn phê bình người khác lung tung, thật không có chút dáng vẻ của Chủ tịch quận. Ông ta muốn làm thế nào thì làm thế ấy chứ, tôi thật sự không sợ ông ta.
Triệu Vĩ Kiệt gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão già này căn bản không có một chút lòng độ lượng bao dung của Chủ tịch quận, muốn khiến chúng tôi tôn trọng ông ta sao? Ông ta nằm mơ đi.
Liễu Kình Vũ cười cười, không nói gì, bởi vì hắn cũng là người trẻ tuổi, cũng vô cùng khó chịu với những gì Trịnh Hiểu Thành đã làm. Hơn nữa từ biểu hiện của Lý Hiểu Hà và Triệu Vĩ Kiệt hắn cũng nhìn ra được, hai người kia khẳng định cũng là có hậu thuẫn lớn đấy. Bằng không, thuộc hạ bình thường tuyệt đối không dám làm vậy với lãnh đạo cấp trên.
Nhưng, Liễu Kình Vũ cũng không biết, khi Trịnh Hiểu Thành rời đi, lửa giận trong lòng sớm đã hừng hực bốc lên.
Sau khi Trịnh Hiểu Thành đi ra khỏi khu triển lãm quậnTân Hoa, không lâu sau, thấy được sân khấu của quận lộ Bắc, lúc này, Chủ tịch quận Lộ Bắc, Lục Chấn Phong đang ngồi ngây người ở khu triển lãm.
Bởi vì triển lãm trưng bày mới vừa mở không lâu, mà vị trí của bọn họ so với các thành phố kinh tế phát triển khác lại khá lệch, cho nên lượng người qua lại cũng không lớn.
Trịnh Hiểu Thành đảo mắt, nảy ra ý hay, không khỏi cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: "Liễu Kình Vũ à, không có sự ủng hộ của Trịnh Hiểu Thành tôi, anh muốn làm ra thành tích sao? Không có cửa đâu”.
Nghĩ đến đây, Trịnh Hiểu Thành cũng không đi vào khu triển lãm quận Lộ Bắc, mà bước nhanh ra ngoài, đến sau khu triển lãm, Trịnh Hiểu Thành lấy điện thoại di động ra gọi cho Chủ tịch quận Lộ Bắc - Lục Chấn Phong. Trong điện thoại, Trịnh Hiểu Thành vô cùng đắc ý cười nói:
- Lão Lục à, bên ông như thế nào rồi, quận Lộ Bắc các ông ở thành phố Thương Sơn chúng ta cũng nằm trong năm quận mạnh nhất, bây giờ đã có được thành tích gì chưa?
Ở đầu dây bên kia điện thoại, sau khi Lục Chấn Phong nghe được câu hỏi của Trịnh Hiểu Thành có chút khó chịu. Lúc này theo lý quận Lộ Bắc nên làm ra thành tựu rồi, nhưng lần này lại chưa có thành tựu gì. Ông ta đang tức giận, nhất là khi ông ta nghe ngữ khí của Trịnh Hiểu Thành rõ ràng đầy ý chế nhạo, ông ta liền nổi giận, trong lòng tự nhủ quận Tân Hoa của Trịnh Hiểu Thành ông mỗi năm đều đứng phía dưới của bảng xếp hạng . Giờ lại có can đảm để đến khiêu khích tôi, ông không phải đang tự mình giẫm mình sao?
Cho nên, Lục Chấn Phong khinh thường nói:
- Sao rồi, lão Trịnh, gian hàng kế cuối của quận Tân Hoa các ông, chẳng lẽ năm nay còn có thể đổi đời.
Trịnh Hiểu Thành đắc ý cười nói :
- Đương nhiên ông đừng quên, năm nay Phòng Xúc tiến đầu tư và lãnh đạo chủ quản của chúng tôi có sự thay đổi lớn. Phó chủ tịch quận Liễu của chúng tôi rất lợi hại đấy. Hội triển lãm này vừa mới mở được nửa ngày, mọi người đã kí được hợp đồng với tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây rồi, hạng mục lớn lên tới năm mươi triệu. Hơn nữa Liễu Kình Vũ nói với tôi, rất có thể trong hai ngày này đối phương sẽ cùng với Liễu Kình Vũ bọn họ kí hợp đồng đầu tư chính thức, tôi làm sao mà không vui mừng được chứ. Lão Trần à, lần này e rằng quận Lộ Bắc các ông phải thua quận Tân Hoa chúng tôi rồi, ha ha.
Sau khi đắc ý cười hô hố mấy tiếng, Trịnh Hiểu Thành liền cúp điện thoại.
Trịnh Hiểu Thành hiểu rất rõ về tính cách của Lục Chấn Phong. Đây là một người vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, làm việc rất điên cuồng, để làm nên thành tích thì thủ đoạn nào cũng dám làm. Đặc biệt là bây giờ mình đả kích ông ta như vậy, tin chắc chắn ông ta sẽ nghĩ được cách để tiến hành đàm phán với tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây. Chỉ cần điều kiện ông ta đưa ra ưu đãi hơn quận Tân Hoa, tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây không còn lí do nào để chọn quận Tân Hoa. Từ đó, hạng mục của Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp bọn họ cuối cùng sẽ sắp thành lại bại.
Trịnh Hiểu Thành đoán không sai, nghe được âm thanh tút tút truyền ra từ trong điện thoại, Lục Chấn Phong tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn, tức giận nói:
- Được, Trịnh Hiểu Thành, ông lại dám kiêu ngạo trước mặt tôi. Xem tôi xử lý ông thế nào.
Ngay sau đó, Lục Chấn Phong lấy quyển tư liệu về triển lãm, lật ra xem một lần nữa. Bởi vì, ông ta nhớ khi xem qua quyển tư liệu này, hình như đã xem qua cái tên của tập đoàn Hoàn Bảo tỉnh Hà Tây. Ông ta nhanh chóng tìm được công ty này cùng với vị trí của tất cả khán đài ở trang thứ hai. Sau đó thu dọn một số dụng cụ, đứng dậy và đi về phía gian triển lãm của tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây. Ông ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải cướp được hạng mục này từ tay của quận Tân Hoa.