Lý Đức Lâm vẫn còn đang do dự, nhưng Chủ tịch quận Lộ Bắc – Lục Chấn Phong lại tỏ ra rất không hài lòng.
Đối với ông ta mà nói, miếng thịt đã dâng tới tận miệng thì nhất định không thể nhả ra được, cho dù miếng thịt ấy không thuộc về mình, nhưng bởi vì trong mắt ông ta, chốn quan trường cũng giống như thế giới động vật, là thế giới mà kẻ yếu sẽ bị kẻ mạnh ăn thịt.
Vì vậy, trong khi Lý Đức Lâm vẫn còn đang do dự, Lục Chấn Phong liền đập mạnh tay xuống bàn, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
- Liễu Kình Vũ, đừng có cho rằng anh đưa ra được một bản hợp đồng dự bị mà đã ghê gớm, quận Lộ Bắc chúng tôi sẽ chính thức ký kết hợp đồng với tập đoàn Hoàn Bảo, giờ tôi hy vọng quận Tân Hoa các anh lập tức rút khỏi chuyện này, để tránh làm tổn hại hòa khí giữa hai quận.
Sự cứng rắn, hung hăng đều được thể hiện triệt để trong câu nói vừa rồi.
Có Lý Đức Lâm là chỗ dựa, Lục Chấn Phong sao phải sợ hãi.
Liễu Kình Vũ nghe rồi lại chỉ cười thản nhiên, đáp:
- Chủ tịch Lục, những lời này của ông quá khách khí rồi, cũng quá giả tạo, tình hình bây giờ đã tới mức nào rồi, dân chúng giữa hai quận chúng ta còn hòa khí gì nữa? Dưới sự phối hợp của một số kẻ không có nhân phẩm, không có quan đức nào đó, quận Lộ Bắc các ông đã vô sỉ cướp mất hợp đồng vốn thuộc về Tân Hoa chúng tôi, nay ông lại muốn chúng tôi rút khỏi chuyện này, hành động của ông chính là vừa ăn cướp vừa la làng đấy.
Đúng vậy, một số người của quận Tân Hoa chúng tôi không có năng lực, thậm chí không có khí phách, một số người không muốn cống hiến cho quận, nhưng quận Tân Hoa chúng tôi không phải chỉ có một lãnh đạo quận ủy là người đó. Tôi tin rằng, trong sự việc này, đa số thành viên của bộ máy quận ủy quận Tân Hoa đều sẽ ủng hộ tôi. Một số người công tác không tốt, là con sâu làm rầu nồi canh, thậm chí ăn cây táo, rào cây sung, cũng không có nghĩa tất cả các cán bộ khác của quận Tân Hoa chúng tôi đều như vậy. Chúng tôi đều hy vọng có thể cống hiến, tạo phúc cho dân chúng quận Tân Hoa chúng tôi.
Hơn nữa, họp đồng này vốn dĩ thuộc về chúng tôi, ngay cả hợp đồng dự bị chúng tôi cũng đã ký kết rồi, một hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng chính thức với đối phương, các ông dựa vào đâu mà yêu cầu chúng tôi rút lui, điều này rõ ràng là vô lý.
Khi nói những lời này, Liễu Kình Vũ đây là một mũi tên trúng hai đích, không những mạnh mẽ phản kích Lục Chấn Phong, mà còn mạnh mẽ chỉ trích Trịnh Hiểu Thành. Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn mất niềm tin vào vị Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành, đồng thời, cũng khá là thất vọng về hành vi của y.
Liễu Kình Vũ dứt lời, Trịnh Hiểu Thành giận tới trắng bệch cả mặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến chặt hai hàm răng, giận dữ nhìn chằm chằm thẳng vào hắn. Y thực sự muốn lao vào cho Liễu Kình Vũ một trận, chỉ có làm vậy mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng y đối với Liễu Kình Vũ.
Thằng nhãi Liễu Kình Vũ này lại không thèm coi mình ra gì, mình đường đường là Chủ tịch quận, còn hắn chẳng qua cũng chỉ là một chân Phó Chủ tịch quận vớ vẩn, vậy mà hắn lại không coi mình ra gì.
Lúc ấy, sắc mặt Lục Chấn Phong đã trở nên vô cùng khó coi, ông ta không nghĩ rằng, một chân phó Chủ tịch quận như Liễu Kình Vũ lại dám bật cả mình.
Đúng là nực cười.
Lục Chấn Phong nổi giận.
Ông ta giận dữ nhìn Liễu Kình Vũ, dùng giọng không thể tha thứ mà chất vấn:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, yêu cầu anh nghe cho rõ, việc thu hút đầu tư không phân biệt trước sau, nếu có thì cũng là kết quả cuối cùng. Không phải quận Tân Hoa các anh cứ liên hệ với đối tác trước thì bản hợp đồng này sẽ thuộc về các anh. Nếu như phía cạnh tranh với các anh không phải chúng tôi, mà là một thành phố khác, chẳng lẽ anh cũng sẽ lao tới nói với họ rằng hợp đồng này là của các anh, anh đã ký kết hợp đồng dự bị với họ rồi?
Làm như vậy có tác dụng ư? Không hề.
Xã hội ngày nay là xã hội cạnh tranh, làm gì cũng cần có cạnh tranh, không cần biết xét từ góc độ nào, nhưng sức cạnh tranh của quận Tân Hoa các anh kém hơn quận Lộ Bắc của chúng tôi một bậc, tôi yêu cầu các anh rút lui cũng là muốn tốt cho các anh thôi, tránh cho các anh tới lúc thất bại thì lại mất công, khoảng thời gian ấy chi bằng tìm kiếm một hạng mục khác mà làm.
Lục Chấn Phong dứt lời, Liễu Kình Vũ liền không hề do dự phản bác:
- Chủ tịch Lục, những lời này của ông, tôi có điểm không tán đồng. Có một điểm ông nói không sai, đó chính là bất cứ hạng mục nào cũng đều có cạnh tranh, nếu đã là cạnh tranh, vậy thì trước khi có kết quả, không ai có thể nắm chắc một trăm phần trăm được. Vì vậy, ông cũng không nên quá tự tin như vậy, hiện thực trần trụi, biết đâu cuối cùng, người ký được hợp đồng chính thức với tập đoàn Hoàn Bảo lại không phải quận Lộ Bắc các ông thì sao?
Vì vậy, Chủ tịch Lục, tôi cho ông một kiến nghị, đừng nên tự tin như vậy, bởi vì quận Tân Hoa chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhường bước đâu. Cho dù có phải đối mặt với các ông, hay là với một đối thủ mạnh là thành phố khác đi chăng nữa, quận Tân Hoa chúng tôi cũng sẽ không do dự mà kiên trì tới cùng, phải dùng mọi cách để giành được hạng mục này. Đương nhiên, nếu như các ông sợ cạnh tranh thì cũng có thể tiếp tục tìm ai đó trong nội bộ chúng tôi để thương lượng, để họ trực tiếp yêu cầu chúng tôi lập tức rút lui.
Nói tới đây, khóe miệng Liễu Kình Vũ nở nụ cười khinh thường với Trịnh Hiểu Thành.
Không thể không nói, những lời này của Liễu Kình Vũ rất có sức mạnh, hơn nữa, lại giáng thêm cho Trịnh Hiểu Thành một đòn công kích.
Hiện giờ, phải nói Trịnh Hiểu Thành đã hoàn toàn bực mình, rất nhiều người cạnh đó trong lòng cũng thầm than thở, tên Trịnh Hiểu Thành này cũng đáng thương thật, không những cấp dưới phó Chủ tịch quận không hề tôn trọng y chút nào, thậm chí chốc chốc lại công kích y một câu, khiến bọn họ đứng ngoài xem cũng dính đạn.
Thấy Liễu Kình Vũ và Lục Chấn Phong lời qua tiếng lại ngày càng gay gắt, Lý Đức Lâm biết rằng mình không thể tiếp tục giữ im lặng, nhất định phải có một thái độ rõ ràng.
Ánh mắt Lý Đức Lâm hướng về Liễu Kình Vũ, nói với giọng uy nghiêm nhất:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi đã xem qua bản hợp đồng dự bị của cậu, tuy rằng bản hợp đồng này không có vấn đề gì, nhưng, tôi nghĩ các đồng chí đang ngồi đây cũng biết, hợp đồng dự bị chỉ có thể đưa ra tham khảo chứ không thể làm bằng chứng hợp tác chính thức được. Vì vậy, quận Tân Hoa và quận Lộ Bắc có thể duy trì quan hệ cạnh tranh.
Tuy nhiên, chúng ta nhất định phải chú ý tới một điểm, thành phố Thương Sơn chúng ta là một tập thể, là một đội, chúng ta nhất định phải lấy lợi ích tập thể làm trọng, để bảo đảm lợi ích của thành phố Thương Sơn, tránh việc xuất hiện những sự cạnh tranh không lành mạnh, tôi cho rằng, hạng mục này nên để quận Lộ Bắc phụ trách, quận Tân Hoa rút khỏi hạng mục. Đương nhiên, chúng ta vẫn cần biểu dương việc Liễu Kình Vũ và các đồng chí khác của quận Tân Hoa đã phát hiện hạng mục này trước, đồng thời theo đuổi hạng mục. Những gì mà đồng chí Liễu Kình Vũ đã làm rất xuất sắc.
Lý Đức Lâm không hề do dự giao hạng mục này cho bè phái của mình là Lục Chấn Phong.
Theo Lý Đức Lâm, nếu mình ra ra mặt giải quyết chuyện này thì Liễu Kình Vũ cho dù có ý kiến cũng sẽ phải im lặng, đây cũng chính là âm mưu trắng trợn của ông ta. Rốt cuộc, lý do mà ông ta đưa ra rất đầy đủ, cạnh tranh không lành mạnh sẽ không có lợi cho thành phố Thương Sơn, ông muốn đường đường chính chính giáo huấn Liễu Kình Vũ một trận.
Thế nhưng, Lý Đức Lâm đã quá khinh địch.
Nếu Liễu Kình Vũ là một người bình thường thì hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Bởi vì, dù gì cấp bậc của hắn so với Chủ tịch thành phố cũng có cách biệt quá lớn, hơn nữa nếu tính về lâu dài, chẳng phải một Chủ tịch quận bé nhỏ cũng không thể đối đầu với Chủ tịch thành phố hay sao, nếu không sau này chưa biết chừng sẽ bị gây khó dễ.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không phải một người bình thường, anh bạn này trước nay luôn có sao làm vậy, tuyệt đối không chịu thua thiệt.
Vì vậy, sau khi Lý Đức Lâm dứt lời, Liễu Kình Vũ lập tức dùng ánh mắt không hài lòng nhìn Lý Đức Lâm, giọng nói thì mang đầy giận dữ:
- Chủ tịch Lý, tôi rất ủng hộ việc ngài đứng ra đề nghị giải quyết để tránh dẫn tới cạnh tranh không lành mạnh giữa hai quận chúng tôi, đồng thời tôi cũng cho rằng điều này là vô cùng cần thiết. Tuy nhiên, tôi cho rằng việc ngài yêu cầu quận Tân Hoa chúng tôi rút lui rất không công bằng. Nếu đã là giải quyết, thì phải cho mọi người một lý do hoàn toàn hợp lý, tại sao lại muốn quận Tân Hoa chúng tôi rút lui?
Đặc biệt là những gì Chủ tịch Lý vừa nói, mục đích giải quyết như vậy là vì muốn tránh việc cạnh tranh không lành mạnh, nếu đã là như vậy, thì mục đích chắc chắn là để bảo đảm lợi ích tổng thể của thành phố Thương Sơn. Nếu như trong tình hình điều kiện của quận Tân Hoa chúng tôi và quận Lộ Bắc đưa ra với tập đoàn Hoàn Bảo là hoàn toàn giống nhau, thì việc Chủ tịch Lý chọn để Lộ Bắc đi đàm phán với đối phương tôi cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Thế nhưng, nếu như khi chúng tôi đàm phán với đối phương, có biên độ nhượng bộ rất nhỏ với đối phương, thậm chí là điều kiện hợp tác rất bình đẳng, còn quận Lộ Bắc lại phải bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể có được hạng mục này, vậy thì tôi cho rằng trong tình hình ấy, Chủ tịch Lý cũng cần thiết phải cân nhắc lại xem, rốt cuộc có nên để chúng tôi ra mặt hay vẫn để quận Lộ Bắc ra mặt đây. Nếu không, thì tôi quả thực sẽ nghi ngờ lý do vì sao ngài Chủ tịch lại nhất định giao hạng mục này cho quận Lộ Bắc.
Đương nhiên, để bảo đảm lợi ích của thành phố Thương Sơn, Chủ tịch Lý cũng có thể để hai quận chúng tôi tiến hành đàm phán với đối phương với cùng một điều kiện, xem xem quận nào có thể giành được hạng mục này trước. Nếu như quận Tân Hoa chúng tôi thua hạng mục này với cùng một điều kiện thì tôi cũng không có bất cứ ý kiến nào, nhưng nếu như cứ để chúng tôi không hiểu tại sao mà mất đi tư cách cạnh tranh công bằng với quận Lộ Bắc thì đội ngũ thu hút đầu tư của quận Tân Hoa chúng tôi cũng không cam lòng. Chủ tịch Lý, tôi hy vọng ngài có thể cho chúng tôi một giải pháp công bằng.
Liễu Kình Vũ dắt lời, sắc mặt Lý Đức Lâm liền tối sầm lại.
Lúc này đây, ánh mắt của bao nhiêu người có mặt tại đó khi nhìn Liễu Kình Vũ đều mang theo vẻ khiếp sợ.
Tên Liễu Kình Vũ này cũng quá kiêu ngạo rồi.
Hắn lại dám trước mặt bao nhiêu người như vậy, đối đầu với ý kiến của Ủy viên thường vụ Thành ủy, phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, còn luôn miệng ám chỉ Lý Đức Lâm sắp xếp không công bằng.
Tên nhãi này cũng quá đề cao bản thân rồi. Nếu như hắn tiếp tục làm vậy thì cho dù hắn có giành được hạng mục này đi chăng nữa, e là sau này Lý Đức Lâm cũng sẽ tìm cách rừng trị hắn thôi.
Lúc này, còn chưa đợi Lý Đức Lâm lên tiếng, Lục Chấn Phong đã đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói:
- Liễu Kình Vũ, anh có biết anh đang nói chuyện với ai hay không? Có người ăn nói như anh với Chủ tịch thành phố hay không? Chỉ thị của lãnh đạo thành phố anh cũng dám kháng nghị, trong mắt anh có coi lãnh đạo ra gì không hả?