Chu Khôn Hoa vô cùng hưng phấn, cho nên anh ta không để ý đến Liễu Kình Vũ hiện tại đang ở cuộc họp.
Giờ phút này, đám người Lục Chấn Phong đều chưa rời khỏi, Liễu Kình Vũ tuy rằng không còn mở loa ngoài nữa, nhưng giọng nói của Chu Khôn Hoa quá lớn, lại khá hưng phấn, cho nên tất cả mọi người đều nghe vô cùng rõ ràng. Rất nhiều người sau khi nghe xong trong ánh mắt đều tràn đầy khiếp sợ và niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng lộ ra vẻ tham lam.
Tuyệt thật, quyền đầu tư hơn một tỉ. Cho dù chỉ cần gặm được 1/10 cũng đã là chiến tích không nhỏ rồi.
Hiện tại, ý chí chiến đấu và cảm xúc của tất cả mọi người trong phòng họp đều đã bị cuộc điện thoại này của Chu Khôn Hoa kích động. Sau đó, mọi người đều đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Nói đùa, sớm chuẩn bị, sớm an bài thì sẽ nắm bắt được cơ hội nhiều hơn. Ai cũng muốn khi Lưu Tiểu Phi tới vào ngày mai thì bên mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi mọi người rời khỏi, Liễu Kình Vũ lúc này mới đứng dậy, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Đối với tâm tình của mọi người, Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ, nhưng hắn căn bản không để ý.
Đối với Liễu Kình Vũ mà nói, chiến tích đối với hắn cũng không có sức hấp dẫn quá lớn. Hắn chỉ muốn làm chút chuyện cho dân chúng nơi mình chủ quản, khiến cho dân chúng đạt được lợi ích thực sự. Bằng không, cho dù đối phương tay cầm tài chính bạc tỉ, nhưng dự án của họ cuối cùng cũng không mang lại lợi ích cho dân chúng, như vậy Liễu Kình Vũ căn bản cũng không quan tâm.
Sau khi rời khỏi, Liễu Kình Vũ cũng không lập tức đi về chỗ Chu Khôn Hoa mà lại đi đến một cửa hàng, mua một ít rượu và hoa quả, sau đó thuê xe, trực tiếp đi đến nhà Giáo sư Trần ở tiểu khu Thượng Nguyên.
Tiểu khu Thượng Nguyên vốn là khu tập thể của Viện khoa học xã hội tỉnh Hà Tây, nơi tập trung nhiều chuyên gia ở.
Cơ sở vật chất khá đầy đủ, tuy rằng tòa nhà được xây dựng vào khoảng những năm 90 của thế kỷ trước, hơi có vẻ cổ xưa nhưng lại xen lẫn hiện đại, thậm chí còn có thang máy.
Liễu Kình Vũ đi đến nhà của Giáo sư Trần ở tầng Ba, ấn chuông cửa. Cửa nhà vừa mở ra, Trần Long Bân vẻ mặt tươi cười, chủ động vươn tay ra với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, chúng ta lại gặp mặt.
Liễu Kình Vũ cũng cười vươn tay ra nói:
- Đúng vậy, Tổng giám đốc Trần, chúng ta lại gặp mặt. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh hẳn là người thân của Giáo sư Trần.
Trần Long Bân cười, nói:
- Đúng vậy, Giáo sư Trần của anh chính là cha tôi.
Lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng cười sang sảng của Giáo sư Trần:
- Kình Vũ đến rồi à, vào đây đi, qua đây chơi với ta một ván cờ.
Trần Long Bân mở cửa phòng, Liễu Kình Vũ cất bước đi vào, để quà tặng ở phòng khách rồi nhanh chân đi đến chỗ giáo sư Trần, ngồi đối diện với ông cụ, cười nói:
- Giáo sư, làm sao ngài biết cháu biết chơi cờ vây, không phải thầy Từ nói cho ngài biết chứ.
Giáo sư Trần cười nói:
- Đúng rồi, lão Từ nói cho ta biết trình độ chơi cờ vây của cậu cao hơn của ông ấy một chút, cho nên trận cờ này ta đã rất mong chờ. Năm đó ở lớp đại học, trong số mười người biết chơi cờ vây thì ta xếp hạng thứ hai, lão Từ xếp hạng thứ ba, chơi cờ với ông ấy không có áp lực gì cả. Hiện tại cậu còn lợi hại hơn ông ấy, ta đây rất mong chờ. Từng này tuổi rồi, muốn tìm một đối thủ tốt thực là quá khó khăn.
Liễu Kình Vũ nghe những lời của Giáo sư Trần, chính là sửng sốt. Trình độ chơi cờ của thầy Từ như thế nào, Liễu Kình Vũ biết rất rõ. Mặc dù không bình xét cấp bậc, nhưng Liễu Kình Vũ biết thầy của mình nếu chơi cờ với kỳ thủ cửu đẳng thì thắng bại cũng là 5 – 5. Chính mình lúc mới vào đại học, cùng chơi cờ với thầy cũng là thua nhiều thắng ít. Chỉ có điều sau khi luyện tập nhiều với thầy, trình độ ngày càng cao lên, cuối cùng vượt qua cả thầy.
Mà hiện tại vị Giáo sư Trần này không ngờ nói trình độ của thầy Từ chỉ xếp hạng thứ ba, còn ông ấy xếp hạng thứ hai, một nghi vấn hiện lên trong đầu Liễu Kình Vũ. Tuy nhiên, hắn cũng không hỏi gì.
Liễu Kình Vũ vừa cầm lấy quân cờ, vừa cười nói:
- Giáo sư Trần, mời ngài hạ nước.
Giáo sư Trần cũng không khách khí, cầm quân cờ bắt đầu đi.
Liễu Kình Vũ cũng không còn ngại ngùng gì nữa, bắt đầu đối ứng. Ngồi bên cạnh Liễu Kình Vũ và Giáo sư Trần, Trần Long bân yên lặng nhìn.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Liễu Kình Vũ và Giáo sư Trần đấu với nhau tốc độ cũng không nhanh, nhưng ván cờ lại hết sức giằng co.
Liễu Kình Vũ quân cờ đại khai đại hợp, thế tấn công linh hoạt sắc bén. Giáo sư Trần quân cờ bố cục sâu xa, thế đánh nhẹ nhàng.
Giằng co đến chừng hơn một giờ đồng hồ.
Cuối cùng ván cờ mới tính là chấm dứt, Liễu Kình Vũ dùng nửa điểm thắng được Giáo sư Trần.
Giáo sư Trần buông quân cờ, vẻ mặt tươi cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Kình Vũ à, xem ra lão Từ thực sự rất yêu thích cậu. Ngay cả cách đánh cờ của cậu cũng mang theo một chút phong cách của ông ấy. Tuy rằng cậu thắng ta chỉ bằng nửa điểm, nếu nhìn bên ngoài thì không có bất kỳ dấu hiệu nhường nhịn gì, nhưng ta lại nhìn ra được cậu đã nhường ta. Với thực lực của cậu, thắng tôi hai điểm hẳn là không vấn đề gì.
Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Giáo sư Trần, ngài cũng quá khen cháu rồi. Đến tâm tư nho nhỏ đó của cháu mà ngài còn nhìn ra, ngài đúng là sư phụ của cháu. Hơn nữa ngài lớn tuổi như vậy, cháu thực sự có thể thắng ngài hai điểm, nhưng nếu lúc ngài bằng tuổi cháu, chỉ sợ ai thắng ai thua còn không nói chắc được. Tuy nhiên, cháu muốn hỏi ngài, Giáo sư Trần, với khả năng chơi cờ của ngài và thầy Từ, lúc ấy hẳn là vô cùng lợi hại, nhưng thậm chí có người còn lợi hại hơn. Với trình độ của người này, cho dù đi con đường kỳ thủ chuyên nghiệp cũng thực là nhẹ nhàng.
Giáo sư Trần cười ha hả:
- Được, Liễu Kình Vũ được lắm. Ta sở dĩ nói những lời đó chính là muốn dẫn cậu hỏi đến vấn đề này. Cậu hãy nhớ rằng, bất kể lúc nào, khi nghiên cứu học vấn cũng được mà khi làm chính trị cũng tốt, đều phải hỏi nhiều câu vì sao. Rất nhiều hiện tượng thoạt nhìn rất hợp lý hoặc là bất hợp lý, nhưng đằng sau nó thường thường đều có một bàn tay vô hình thao túng.
Ví dụ như năm đó Liên Xô giải thể, sau lưng ra tay chính là Mỹ, hay như Nhật Bản hai mươi năm kinh tế suy thoái, sau lưng vẫn là nước Mỹ. Nếu cậu hỏi ta vấn đề này, nói lên rằng cậu có gan đưa ra nghi ngờ của chính mình. Điều ta muốn thấy chính là thái độ này. Kỳ thật vừa rồi cậu nói không sai, cái người mà trình độ chơi cờ còn mạnh hơn cả ta và lão Từ, nếu thật sự đi con đường kỳ thủ chuyên nghiệp thì chắc chắn sẽ là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới cờ vây. Hơn nữa thật sự lúc ấy cũng có lãnh đạo trong giới cờ vây đến động viên ông ấy, nhưng cuối cùng ông ấy không lựa chọn cờ vây mà là theo chính trị. Ông ấy lập chí phải trợ giúp nhân dân Hoa Hạ chúng ta tiến lên, có cuộc sống phát triển hơn. Hiện tại người của ông ấy có ở khắp Bắc Trung Nam rồi.
Nghe được những lời của Giáo sư Trần, Liễu Kình Vũ đột nhiên cảm ngộ được một điều gì đó.
Tuy rằng hôm nay mình mới gặp Giáo sư Trần, nhưng ông cụ lại dựa vào bàn cờ vây này, chỉ điểm cho mình con đường chính trị.
Quân cờ như nhân sinh, chính trị như cờ vây, cờ vây chi đạo lại có thể dùng cho con đường chính trị.
Mọi chỗ trong nhân sinh đều tồn tại cơ hội đánh cờ.
Liễu Kình Vũ đứng dậy, hướng về Giáo sư Trần khom người thật sâu:
- Giáo sư Trần, cảm ơn ngài chỉ bảo.
Giáo sư Trần mỉm cười, lấy ra một tập bản thảo phía dưới bàn cờ, đưa cho Liễu Kình Vũ:
- Tiểu Liễu à, đây là tập nghiên cứu có liên quan đến kinh tế thế giới và kinh tế trong nước, cùng với mối liên hệ với kinh tế Mỹ và Châu Âu mà ta đã nghiên cứu, quan sát gần mười năm viết ra. Cậu có thời gian thì giúp ta chỉnh lý lại một chút, đánh thành bản điện tử. Một bản cậu giữ, một bản đưa lại cho ta.
Thấy Giáo sư Trần đưa cho mình tâm huyết gần chục năm của ông cụ, Liễu Kình Vũ trong lòng chính là vô cùng cảm động và kích động.
Vừa mới bái sư, ông cụ đã tặng mình một phần quà chính là tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây, nay lại đưa bản thảo quan trọng như thế này cho mình, sự quan tâm của ông cụ đối với mình khiến Liễu Kình Vũ không có cách nào báo đáp.
Lúc này, Giáo sư Trần dường như nhìn ra tâm tư của Liễu Kình Vũ, liền cười cười, vỗ vai hắn nói:
- Kình Vũ à, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy. Ta quan tâm cậu như vậy vì ta cho rằng cậu rất có tiền đồ, là một cán bộ hết lòng vì dân chúng. Ta hi vọng cậu có thể thông qua học tập và nỗ lực của chính mình, làm nhiều chuyện tốt cho dân chúng, khiến cho dân chúng có thể hạnh phúc, ấm no hơn.
Nghe được những lời của Giáo sư Trần, Liễu Kình Vũ bình tĩnh trở lại. Hắn cầm trong tay bản thảo quý báu đó, vô cùng cung kính nói:
- Giáo sư Trần, ngài yên tâm, cả đời cháu sẽ luôn duy trì nguyên tắc: Một lần làm quan, tạo phúc một phương.
Giáo sư Trần mỉm cười, nói:
- Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, cậu mau về đi. Sau khi xem xong bản thảo, nếu có vấn đề gì thì trực tiếp gọi điện thoại hỏi ta. Nếu có thời gian cũng có thể đến đây nói chuyện trực tiếp với ta. Ta tuy rằng trên danh nghĩa là sư phụ của cậu, nhưng chưa hẳn có thể dạy dỗ cậu thêm điều gì. Tất cả hệ thống lý luận của ta đều ở trong bản thảo này, rất nhiều thứ phải dựa vào cậu tự mình lĩnh ngộ đấy.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, cúi đầu chào Giáo sư Trần và Trần Long Bân rồi cáo từ.
Về phần những quà tặng mà Liễu Kình Vũ mang tới, hai bên cũng không ai đề cập gì. Bởi vì trong mắt hai bên, những lễ vật kia không đáng kể chút nào, chỉ là biểu lộ thái độ chân thành của Liễu Kình Vũ mà thôi. Nhất là đối với Giáo sư Trần, nếu ông cụ nguyện ý thu nhận, khẳng định sẽ có rất nhiều người mang quà tặng quý giá hơn nhiều đến xin bái sư. Nhưng Giáo sư Trần không làm như vậy, tới cấp bậc này rồi, ông cụ chỉ muốn làm nhiều việc hơn nữa cho dân sinh, cho quốc gia, càng hi vọng sẽ đào tạo được người thực sự vì quốc gia, chứ không phải như một số người gọi là chuyên gia nhưng vì chút lợi ích kinh tế mà quên nguồn quên gốc, trở thành người phát ngôn cho các thế lực bên ngoài, cổ xuý các loại quan điểm và khái niệm.
Mà giờ khắc này, trong văn phòng Giám đốc đầu tư thuộc tổng bộ tập đoàn Tiêu Thị thành phố Nam Bình.
Phó tổng giám đốc, Tổng giám đốc đầu tư tập đoàn Tiêu Thị - Lưu Tiểu Phi, Chủ tịch HĐQT Tiêu Mộng Tuyết, Phó tổng giám đốc đầu tư Trương Đức Dũng ngồi cùng một chỗ, đang bàn bạc về Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh lần này.