Giờ phút này, sau khi Trịnh Hiểu Thành nghe thấy chỉ thị của Lý Đức Lâm, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phó phòng Công an quận Tân Hoa là Trịnh Lập Quốc, vừa âm thầm cầu nguyện trong lòng: “Lạy trời lạy đất, hy vọng bên đó, Trịnh Lập Quốc vẫn chưa ra tay thẩm vấn Liễu Kình Vũ. Nếu không thì việc này quả thật là phiền toái rồi”.
Thời gian, chậm rãi quay lại mười phút trước.
Mười phút trước, Liễu Kình Vũ bị đẩy thẳng vào phòng thẩm vấn, tựa vào ghế dài trong phòng thẩm vấn ở Phòng công an quận Tân Hoa.
Lần này Phó phòng Công an quận Tân Hoa đích thâm đứng ra chủ trì cuộc thẩm vấn này.
Trịnh Lập Quốc là người thân của Trịnh Hiểu Thành. Ông nội gã và ông nội Trịnh Hiểu Thành là anh em. Trịnh Lập Quốc vốn là lợi dụng những mối quan hệ này, điên cuồng lao vào nịnh bợ Trịnh Hiểu Thành, hơn nữa lại còn đút lót tiền để tiến thân, cuối cùng trong vòng chưa đến năm năm, từ vị trí một dân phòng nhỏ bé, cũng đã lăn lộn trở thành một Phó phòng, có thể gọi là một bước lên mây. Bởi vậy, ở trong Phòng, gã không lúc nào không cho rằng bản thân mình đã chính thức đứng vào hàng ngũ của Trịnh Hiểu Thành. Cho dù là Trưởng phòng cũng phải nể mặt gã ba phần.
Lần này mấy người công an đi bắt Liễu Kình Vũ là do đích thân Trịnh Lập Quốc chỉ đạo. Mục đích đã vô cùng rõ ràng, đó chính là biểu hiện thật tốt trước mặt Trịnh Hiểu Thành, đem tất cả những lần Liễu Kình Vũ chống đối Trịnh Hiểu Thành hung hăng xử lý một lần. Gã tin chắc rằng, chỉ cần gã biểu hiện thật tốt, hơn nữa đưa tiền đúng lúc, Trịnh Hiểu Thành chắc chắn sẽ đề bạt mình lên vị trí Phó phòng thường trực Phòng công an thôi, gã nhắm vị trí đó cũng khá lâu rồi.
Trong phòng thẩm vấn.
Trịnh Lập Quốc ngồi dựa vào ghế, chân gác lên bàn thẩm vấn, đứng bên cạnh gã là sáu tên vạm vỡ mặc trang phục cảnh sát, tất cả mấy người này đều là tay chân thân tín của gã.
Trịnh Lập Quốc lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ đang bị trói vào ghế dài ở phía đối diện nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu biết tôi là ai không?
Liễu Kình Vũ khinh thường liếc mắt nhìn Trịnh Lập Quốc:
- Ông là ai, tôi không biết.
Trịnh Lập Quốc cười ha hả nói:
- Không liên quan, không liên quan, bây giờ cậu không biết tôi thì cũng không sao, bởi vì cậu sẽ biết tôi là ai ngay thôi.
Nói tới đây, Trịnh Lập Quốc dùng giọng nói tà ác mà nói tiếp:
- Tiểu Tam Tử, hãy tặng cho Liễu Kình Vũ một chút quà ra mắt đi.
Trịnh Lập Quốc vừa nói xong, một tay cảnh sát thân thể cường tráng cầm ba chai Cocacola đi đến bên cạnh Liễu Kình Vũ, lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, há miệng ra, tôi giúp cậu uống hết ba lon Coca này một lần, đây chính là quà gặp mặt của Phó phòng Trịnh chúng tôi gửi cho cậu, chắc chắn là cậu sẽ thích.
Đối với người bình thường, một lần uống hết một bình Cocacola 500ml là điều dễ ràng, cho dù là uống 2 lon bia cũng mới chỉ là khai vị. Nhưng cái thứ Cocacola này thì không giống vậy, thứ đồ chơi này bản chất chính là nước có ga, bên trong chứa đầy chất carbon dioxit, nếu uống liền 2 lon, cơ thể khỏe mạnh thì không có việc gì, nhưng cơ thể yếu chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi. Nhưng nếu một hơi uống liền 6 lon, thì cảm giác đó cũng không dễ chịu gì, chỉ cần lượng carbon dioxit có trong thứ này tạo nên khí ép bên trong cơ thể, vô cùng nguy hiểm, hệ thống tiêu hóa sẽ gặp phải nguy hiểm vô cùng. Đặc biệt là số Cocacola Tiểu Tam Tử mang theo đều là Cocacola đã được ướp lạnh.
Liễu Kình Vũ đã từng là người của Nanh Sói, có thủ đoạn gì mà chưa thấy qua, nhìn thấy đối phương lại dùng chính thủ đoạn này đối phó với mình, hắn liền đoán ra ngay là đối phương muốn ác độc mà xử lý mình
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ liền trầm xuống, lạnh lùng nói với Tiểu Tam Tử:
- Tôi khuyên anh một câu, tốt nhất là dùng quy trình thẩm vấn bình thường của Phòng công an để thẩm vấn tôi. Nếu không, hậu quả các anh không gánh nổi đâu.
Tiểu Tam Tử cười nham hiểm nói:
- Hậu quả, có thể có hậu quả gì chứ. Tất cả chúng ta ngồi ở đây đều biết rằng, Liễu Kình Vũ cậu khát nước rồi, chúng tôi mua Cocacola cho cậu uống thôi. Kết quả là do cậu không có tiền đồ, một hơi liền uống hết sạch cả ba lon Coca. Dù cho có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến chúng tôi.
Nói xong, Tiểu Tam Tử vươn tay ra định bóp cằm Liễu Kình Vũ, tay còn lại mở lon Cocacola ra trước hướng về phía miệng Liễu Kình Vũ sau đó dốc ngược. Nhưng gã lại không chú ý đến một việc, tuy là hai tay Liễu Kình Vũ bị trói vào ghế dài nhưng hai chân thì vẫn có thể cử động được. Tay Tiểu Tam Tử còn chưa kịp đụng đến cằm Liễu Kình Vũ thì đột nhiên bỗng cảm thấy bụng gã chợt đau điếng. Ngay sau đó cả người liền bật ra, bay ra ngoài khoảng hơn ba mét rồi rơi phịch xuống đất, ôm bụng mà rên la thảm thiết.
Động tác lần này của Liễu Kình Vũ rất mau lẹ, dứt khoát khiến cho toàn bộ mọi người đều khiếp sợ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại lạnh lùng nói với Trịnh Lập Quốc:
- Tôi đã nói rồi, hậu quả các người không gánh chịu nổi đâu, Phó phòng ông họ Trịnh đúng không? Tôi cảnh cáo ông thêm một lần nữa, tốt nhất là ông nên lễ độ với tôi một chút. Nếu không hậu quả ông không gánh nổi đâu.
Trịnh Lập Quốc bình thường vốn ỷ có chỗ dựa vững chắc là Trịnh Hiểu Thành, đối nhân xử thế vô cùng kiêu ngạo. Lúc này vì để biểu hiện tốt trước mặt Trịnh Hiểu Thành, vì Trịnh Hiểu Thành mà làm ra một chút chuyện ác, gã làm sao có thể để lọt vào tai lời cảnh cáo của Liễu Kình Vũ. Sau khi nhìn thấy Tiểu Tam Tử bị Liễu Kình Vũ bất ngờ đá ngã, lập tức liền tức giận quát lên:
- Có ai không, Liễu Kình Vũ còn dám đánh cảnh sát nữa. Mọi người hãy cùng xông lên đi, cứ đánh hắn một trận đã rồi nói sau.
Nếu như trước kia thì gã sẽ không dám trực tiếp điều động người đến đánh nhau với Liễu Kình Vũ. Dù sao thì Liễu Kình Vũ cũng là Phó chủ tịch quận, gã cũng có chút e sợ, nhưng lúc này thấy Tiểu Tam Tử bị Liễu Kình Vũ đạp cho một đạp, trong mắt gã hắn đã trở thành tội danh đánh lén cảnh sát, gã cũng không cần phải che giấu mục đích thực sự của mình nữa.
Thực ra ở vào tình trạng của Liễu Kình Vũ lúc bấy giờ, nếu muốn giải thoát cả hai tay để xử lý tất cả những tên này thì chỉ cần vài phút thôi, cơ bản là không cần tốn nhiều sức lắm, nhưng lúc này Liễu Kình Vũ sở dĩ bó tay chịu trói cũng là vì có sự tính toán sâu xa, cho nên hắn mới không làm như vậy.
Lúc này, mấy tên công an khác sau khi nghe chỉ thị của Trịnh Lập Quốc, ngay lập tức liền đồng loạt xông lên, trong tay cầm theo gậy cảnh sát điên cuồng nện về hướng Liễu Kình Vũ.
Phải biết rằng mấy tên này bình thường hoành hành ở địa bàn quận Tân Hoa không sợ bất cứ ai, căn bản là không kiêng kị bất cứ điều gì, hiện giờ lại nhìn thấy Liễu Kình Vũ đạp anh em mình, bọn chúng sao có thể để yên được, tất cả bọn chúng đều muốn hướng về phía Liễu Kình Vũ mà báo thù.
Lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ lạnh lùng lướt qua mỗi người, ánh mắt cũng dần dần trở nên âm trầm, lạnh lẽo.
Hắn đã nhìn ra mấy người này trên người đều toát ra vẻ bừng bừng sát khí, lúc này mà bọn họ ra tay thì chắc chắn sẽ không nương tình.
Khóe miệng Liễu Kình Vũ lộ ra nụ cười lạnh.
Mặc dù hai tay hắn bị trói trên ghế, nhưng tất cả mấy người này hắn cũng chẳng coi ra gì
Khoảng cách của mấy tên kia với Liễu Kình Vũ càng ngày càng gần, tất cả đều vung gậy cảnh sát trong tay lên, hướng về phía Liễu Kình Vũ mà hung hăng nện xuống.
Cùng lúc đó, cơ thể của Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu dịch chuyển.
Tuy rằng nửa người trên của Liễu Kình Vũ không thể cử động, nhưng hai chân của hắn vẫn có thể hoạt động trong phạm vi nhất định.
Binh! Binh! Bốp! Bốp!
Hai bên xáp vào đánh lá cà, chỉ chưa đến một phút sau đã có kết quả. Ba tên xông đến khá nhanh, người đến gần Liễu Kình Vũ nhất bị hắn dùng chân quật ngã, trong thời gian ngắn cũng không thể bò dậy nổi.
Còn hai tên còn lại vì xông lên chậm hơn một chút, phát hiện ra Liễu Kình Vũ rất nguy hiểm, liền dừng lại kịp thời, cho nên tránh được một kiếp nạn.
Nhưng nhìn thấy đồng bọn của mình nằm la liệt trên mặt đất, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Lúc này Trịnh Lập Quốc cũng đã đứng ngồi không yên.
Gã không ngờ Liễu Kình Vũ này hai tay đã bị trói trên ghế dài rồi mà vẫn còn lợi hại như vậy.
Tuy nhiên Trịnh Lập Quốc lại là người khá thông minh, ngay lập tức liền kêu với hai tên thủ hạ còn lại:
- Con bà nó, tên Liễu Kình Vũ này quả thật rât lợi hại, mọi người không nên tới gần hắn, tìm thêm mấy thứ đáng tin như côn gỗ, đứng cách xa hắn một chút, tấn công từ cả hai bên cho tôi, đánh thật mạnh cho tôi, đánh cho hắn ta ngoan ngoãn mới thôi.
Côn gỗ vốn tương đối dễ tìm, rất nhanh sau đó hai tên kia đã tìm được hai cây côn gỗ lớn dài khoảng một mét rưỡi, từ hai bên trái phải của Liễu Kình Vũ bắt đầu tấn công tới tấp.
Giờ phút này nhìn thấy đối phương cầm côn gỗ, Liễu Kình Vũ vừa giả vờ chống đỡ, vừa giả vờ nhường chúng.
Rất nhanh trên ót, trên mặt, trên đầu vai Liễu Kình Vũ đều đã thấm máu, cả người Liễu Kình Vũ giống như một bình hồ lô máu, thoạt nhìn khiến cho người khác khá là khiếp sợ.
Trên thực tế Liễu Kình Vũ chỉ bị vài vết thương ngoài da mà thôi.
Hai tên kia càng lúc càng tấn công mạnh hơn, Liễu Kình Vũ diễn trò cũng vô cùng nhập vai, thân thể phản kháng ngày càng yếu đi, mà hai tên kia cũng càng ngày càng lớn lối.
Vài phút sau nữa, Liễu Kình Vũ nghiêng đầu, trợn ngược mắt, giả vờ hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đã ngất đi, hai tên kia cầm gậy hung hăng đánh Liễu Kình Vũ thêm vài cái, phát hiện thấy hắn không có động tĩnh gì, lúc này mới bước tới chỗ Liễu Kình Vũ, đưa tay kiểm tra mũi Liễu Kình Vũ, phát hiện hắn vẫn còn hơi thở, ngay lập tức liền báo cáo với Trịnh Lập Quốc, nói là Liễu Kình Vũ chỉ bị ngất đi thôi.
Trịnh Lập Quốc đã sớm chuẩn bị cameras, liền chụp ảnh Liễu Kình Vũ ở rất nhiều góc độ khác nhau, đây là chứng cứ để gã đi lãnh công với Trịnh Hiểu Thành.
Sau khi chụp ảnh xong, gã lập tức phân phó:
- Tốt lắm, các người mang một thùng nước lạnh đến đây, làm cho Liễu Kình Vũ tỉnh lại, sau đó xử lý hắn cho tốt.
- Yes Sir.
Hai tên đó lập tức liền ra ngoài làm việc.
Lúc này, mấy tên còn lại nằm trên mặt đất cũng lồm cồm bò dậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng muốn trả thù Liễu Kình Vũ , nhưng lại không còn tí sức lực nào, Liễu Kình Vũ ra tay vẫn là khá bài bản.
Giờ phút này trong phòng họp Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa, Trịnh Hiểu Thành giả vờ bấm số di động gọi cho Liễu Kình Vũ, bấm cả nửa ngày trời rồi y mới cười khổ nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, điện thoại của Liễu Kình Vũ không gọi được.
Vừa lúc đó, điện thoại của Vương Trung Sơn chợt tút tút vang lên, sau khi điện thoại được nối thông, giọng nói của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc vô cùng tức giận, vô cùng lo lắng vang lên trong điện thoại:
- Bí thư Vương, tôi vừa được Đường Trí Dũng thông báo, nói là Liễu Kình Vũ đã bị Phòng công an quận Tân Hoa bắt đi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa ra, nó lo Liễu Kình Vũ sẽ xảy ra chuyện, tôi đang chuẩn bị qua đó xem đây.
Vương Trung Sơn vừa nghe thấy, ngay lập tức cũng cảm thấy rất sốt ruột.
rịnh Hiểu Thành vừa nghe xong, đã sợ đến vã mồ hôi. Y thật không ngờ tình thế lại phát triển đến tình trạng này. Bởi vì y biết rõ, chỉ sợ bây giờ Liễu Kình Vũ đang bị thẩm vấn ở trong Phòng công an quận Tân Hoa rồi.
style='mso-special-character:line-break'>