Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lý Đức Lâm, Liễu Kình Vũ chỉ trầm mặc không nói.
Liễu Kình Vũ cũng không phải tên ngốc, hắn đã biết từ đầu Lý Đức Lâm sẽ không đồng ý bỏ ra khoản chi phí này, cho dù Cục tài chính thành phố có tiền cũng sẽ không bỏ ra. Huống hồ hiện tại thành phố Thương Sơn đang gặp vấn đề về tài chính, thiếu nợ bên ngoài rất nhiều.
Lý Đức Lâm trầm tư một lúc, cuối cùng trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, điều kiện cuối cùng của anh, e rằng tôi không thể thực hiện. Anh cũng biết, tình hình tài chính của thành phố Thương Sơn chúng ta đang không được ổn định, Cục tài chính thành phố căn bản không thể chi nổi khoản tiền này.
Nói xong, Lý Đức Lâm cũng im lặng trầm mặc.
Liễu Kình Vũ lại trầm giọng nói:
- Chủ tịch Lý, đối với vấn đề ông nói, tôi cũng hiểu rõ, tôi biết tình hình tài chính thành phố Thương Sơn hiện giờ. Cho nên, tôi cũng không có ý định lấy tiền từ Cục tài chính thành phố.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Lý Đức Lâm sửng sốt, có chút không hiểu hỏi:
- Vậy anh còn đưa ra điều kiện này làm gì?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Chủ tịch Lý, tôi đã sắp lên nhận chức Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao rồi, tôi nhất định phải có trách nhiệm với dân chúng trong Khu công nghệ cao, nhất định phải có biện pháp giải quyết tất cả các trở ngại ngăn cản sự phát triển của Khu công nghệ cao, mà vấn đề đền bù ruộng đất có tính nguy cơ lớn nhất. Cho nên vấn đề này tôi nhất định phải giải quyết.
Nhưng nếu muốn giải quyết vần đề này, khó khăn lớn nhất tôi gặp phải chính là không có tiền, tiếp theo là không có chính sách. Cho nên, tôi hy vọng Chủ tịch Lý có thể đáp ứng một điều kiện của tôi, đó là Cục tài chính thành phố có thể không đưa phí bồi thường cho Khu công nghệ cao, nhưng thành phố phải ủng hộ chính sách của tôi. Còn việc hai trăm triệu tiền bồi thường kia tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói có thể giải quyết hai trăm triệu tiền bồi thường, Lý Đức Lâm liền bị chấn động. Phải biết rằng, ngay cả Chủ tịch thành phố cũng chưa có cách giải quyết, Liễu Kình Vũ lại nói có cách, y lập tức liếc mắt nhìn đầy nghi ngờ, nói:
- Anh có cách giải quyết?
Lý Đức Lâm thầm nhủ trong lòng: “Nếu như biết anh giải quyết như thế nào, tôi sẽ trực tiếp đá anh xuống, tôi tự làm, như vậy thành tích trên trời rơi xuống này thuộc về tôi”.
Liễu Kình Vũ đâu phải con nít lên ba, cho dù không biết tâm tư của Lý Đức Lâm, cũng không có trực tiếp nói ra kế hoạch cho y nghe, hắn chỉ cười nói:
- Chủ tịch Lý, cụ thể làm thế nào, tôi đã có ý tưởng sơ bộ, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh, cần tiến hành hệ thống và thảo luận xác minh mới có thể tiến hành. Nhưng Cục tài chính thành phố không có tiền, nên hy vọng Cục tài chính thành phố sẽ ủng hộ chính sách của tôi.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ không chịu nói ra, Lý Đức Lâm cũng không miễn cưỡng. Dù sao y cũng là Chủ tịch thành phố, không thể ép buộc người khác, càng không thể làm chuyện khó coi, chỉ trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, anh muốn ủng hộ chính sách thế nào?
Liễu Kình Vũ hơi trầm ngâm một lát, mới chuyển sang sắc mặt nghiêm nghị nói;
- Chủ tịch Lý, tôi nghĩ ông cũng hiểu rõ đạo lý không bột đố gột nên hồ, cho nên, muốn tôi trong tình trạng dùng nắm thóc mà nấu lên cơm, tôi hy vọng UBND thành phố ủng hộ tôi hai chính sách. Thứ nhất, hy vọng UBND thành phố có thể miễn tất cả các loại thuế cho Khu công nghệ cao trong vòng hai năm, nhằm giúp Khu công nghệ cao có vốn lưu động để phát triển, để nhanh chóng hoàn trả khoản nợ bồi thường cho nông dân ở đây.
Lý Đức lâm nghe thấy điều kiện thứ nhất của Liễu Kình Vũ, trong lòng thầm nói: “Điều kiện này dễ thôi, khi bắt đầu thành lập Khu kinh tế mới, Ủy ban nhân dân thành phố đã có lệnh miễn thuế năm năm. Đáng tiếc là do lúc trước Chủ nhiệm Ban quản lý chỉ là kẻ rác rưởi, không ai có thể khiến cho Khu này phát triển. Cho đến bây giờ, thuế hàng năm của Khu công nghệ cao chưa đến một triệu, mỗi năm còn phải cấp xuống một triệu tám. Điều này rất đơn giản, hắn chỉ yêu cầu hai năm miễn thuế, không có vấn đề gì cả”.
Nghĩ đến đây, Lý Đức Lâm lập tức nói:
- Không vấn đề, Chính sách này tôi có thể cho Khu công nghệ cao, nhưng Liễu Kình Vũ, anh nhất định phải đảm bảo với tôi, khoản bồi thường hai trăm triệu đó sẽ được thanh toán cho nông dân.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Chủ tịch Lý, việc này ông yên tâm, Liễu Kình Vũ tôi nói một là một, việc tôi hứa, nhất định làm được.
- Tốt, vậy chính sách thứ hai anh cần là gì?
Lý Đức Lâm quả là người rõ ràng thẳng thắn, trực tiếp không vòng vo.
Liễu Kình Vũ không khách sáo, trực tiếp nói:
- Chủ tịch Lý, chính sách thứ hai tôi cần liên quan tới việc công trình đường xá. Tôi đã đến và điều tra đường xá Khu công nghệ cao, giao thông rất tệ, tôi hy vọng thành phố có thể bỏ tiền làm lại đường xá. Chỉ có như vậy, tôi mới an tâm dẫn nhà đầu tư vào.
Lý Đức Lâm không khỏi chau mày, nói:
- Liễu Kình Vũ, anh nên biết, tu sửa đường xá rất tốn kém đấy. Tình hình tài chính của thành phố đang rất xấu, căn bản không thể chấp nhận chi phí xây dựng đường xá quy mô cao như vậy.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Nếu như Chính quyền thành phố không bỏ tiền tu sửa, vậy cũng không sao. Tôi có thể tự mình giải quyết việc này, nhưng chính quyền phải ủng hộ chính sách này, đặc biệt là việc quy hoạch giao thông, các thủ tục liên quan xin sửa đường, tôi hy vọng các bộ ban ngành của thành phố không được làm khó, cũng không cần ngồi huơ tay múa chân ra vẻ người quản lý. Chuyện này hoàn toàn giao cho Ban quản lý Khu kinh tế mới làm. Tôi sẽ làm theo đúng quy trình, nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho các bộ phận có liên quan dùng những âm mưu quỷ kế, hòng gây khó dễ tranh công với chúng tôi.
Lý Đức Lâm nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức cười nói:
- Không vấn đề, cái này tôi có thể đảm bảo với anh. Chỉ cần anh sửa được đường, việc này đối với thành phố Thương Sơn chúng ta, đối với nhân dân Khu công nghệ cao mà nói là việc tốt. Anh cứ yên tâm, thành phố sẽ không có ai cản trở anh đâu.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Tốt, chỉ cần Chủ tịch Lý nói như vậy, tôi rất yên tâm, tôi có thể thoải mái làm lớn một chút, hy vọng Chủ tịch thành phố giữ lời hứa.
Lý Đức Lâm thản nhiên cười, nói:
- Liễu Kình Vũ, Lý Đức Lâm tôi không đến nỗi thất hứa với cấp dưới đâu. Bây giờ anh có thể ở lại Thương Sơn rồi chứ?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, chỉ cần ông giữ đúng lời hứa, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối có thể ở lại.
Nhận được lời khẳng định của Liễu Kình Vũ, Lý Đức Lâm gật đầu:
- Tốt, vậy anh hãy dưỡng bệnh đi, tôi đi đây.
Nói xong, Lý Đức Lâm đứng dậy rời khỏi, y không muốn ở đây thêm phút nào cả, bởi vì cứ nhìn Liễu Kình Vũ là y nổi giận, y chưa từng thấy người nào không tôn trọng lãnh đạo như vậy.
Lý Đức Lâm nào biết, tuy bề ngoài Liễu Kình Vũ kiêu ngạo và cuồng ngạo, nhưng trên thực tế, hắn làm người tương đối kiên định, bình thường đối với lãnh đạo cấp trên, hắn vẫn khá tôn trọng theo quy tắc quan trường, lúc cần tôn trọng thì nhất định sẽ tôn trọng. Nhưng có một điều kiện, đó là đối phương cũng phải đáng để hắn tôn trọng.
Lý Đức Lâm năm lần bảy lượt gây sự với Liễu Kình Vũ, thậm chí còn dùng thủ đoạn cướp công của hắn. Hắn sao có thể tôn trọng người đã đối xử với hắn như vậy chứ.
Giờ này phút này, đám người Lý Đức Lâm, Vu Kim Văn, Vương Trung Sơn cũng không ngờ rằng, khi bọn họ cố gắng giữ chân Liễu Kình Vũ, thì tại thành phố Yến Kinh xa ngàn cây số, trong một văn phòng làm việc…
Cha của Liểu Kình Vũ, Lưu Phi cùng người nhiều mưu trí Gia Cát Phong đang ngồi đối diện với nhau. Hai người vừa hút thuốc, Gia Cát Phong vừa báo cáo tình hình Liễu Kình Vũ cho Lưu Phi nghe.
- Lão Đại, tôi vừa nhận được tin, khi Liễu Kình Vũ đang câu cá ở đập nước Quan Sơn, đã bị công an quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn bắt, dùng hình ép cung, khiến Liễu Kình Vũ bị thương nặng, nghe nói còn bị nội thương, hiện tại bị trọng thương đang ở bệnh viện.
Sắc mặt Gia Cát Phong có vẻ vô cùng gay gắt.
Sau khi Lưu Phi nghe được Gia Cát Phong báo cáo, chân mày khẽ nhíu một cái, ánh mắt phóng ra ánh nhìn lạnh lùng. Anh mắt này nhanh chóng biến mất, sau đó, Lưu Phi nhắm mắt tựa lưng vào sofa, suy nghĩ, nói với Gia Cát Phong:
- Gia Cát Phong à, việc này cậu thấy thế nào, chúng ta có cần phái người đến đó xem thế nào không?
Gia Cát Phong đột nhiên mỉm cười, nói:
- Lão Đại, tôi cho rằng chuyện nhỏ như vậy không cần cấp bậc như ngài đích thân qua xem, thậm chí cũng không cần tìm hiểu, tránh đá động bên dưới. Theo tôi phân tích, Liễu Kình Vũ nếu không muốn bị đám cảnh sát quận Tân Hoa bắt, cho dù là tất cả người Phòng công an muốn bắt cũng khó có thể bắt được nó.
Hơn nữa cho dù Liễu Kình Vũ bị họ bắt, tay đeo còng, nếu như nó không muốn bị dùng hình ép cung thì chỉ cần khẽ dùng chút sức là có thể thoát khỏi còng tay, thoát ra rồi thì cho dù cả đám ấy cũng khó địch nổi nó được. Cho nên tôi cho rằng việc nó bị bắt là do nó cố ý, đã có chuẩn bị trước. Nếu không, với tính không chịu thiệt của nó, ai có thể ăn hiếp được nó chứ.
Lưu Phi nghe xong khẽ mỉm cười, nói:
- Ừ, nghe cậu nói cũng có lý, có thể khiến thằng nhóc Liễu Kình Vũ đó chịu thiệt thòi thì thật sự không có mấy ai, cũng không biết thằng nhóc này đang tính toán chuyện gì nữa, chẳng lẽ nó muốn giống tôi hồi xưa, lấy lui làm tiến?
Gia Cát Phong cười ha hả, nói:
- Lão Đại à, ngài lại thử tôi rồi, theo lời những người thường mà nói, chiêu này của Liễu Kình Vũ là lùi mà tiến công, nhưng theo tôi thì không đơn giản như vậy.
- Ồ, không phải lùi mà tiến công, vậy thì cậu nói xem, thằng nhóc Liễu Kình Vũ đang chơi trò gì?
Khuôn mặt Lưu Phi mỉm cười nhìn Gia Cát Phong.
Trong lúc nói chuyện, tinh thần Lưu Phi rất vui vẻ. Cùng đấu trí đấu lực với Gia Cát Phong, cũng là lạc thú thường ngày của ông. Dù sao, đến được cấp bậc như vậy, người có thể cùng ông suy nghĩ vấn đề thâm sâu không có mấy ai.