Vì những chất vấn này của Liễu Kình Vũ mà phòng họp lại rơi vào trầm mặc.
Tất cả mọi người nhìn về phía Khương Tân Vũ. Lúc này, vì suy xét lợi ích của mình, tạm thời không ai muốn làm chim đầu đàn.
Khương Tân Vũ vừa thấy biểu hiện của mọi người, lập tức trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ có thể chính mình đứng dậy, trầm giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, anh hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc là có ý gì. Có gì cứ nói thẳng ra đi, không cần quanh co lòng vòng.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, sau đó lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người:
- Được, nếu không có người trả lời tôi, Bí thư Khương lại muốn tôi nói thẳng, tôi đây cũng không quanh co nữa. Lời tôi muốn nói chính là những dự án đó của quận Tân Hoa rốt cuộc nên an bài thế nào, tất cả các vị Ủy viên thường vụ quận ủy ngồi đây đều không có tư cách nói tôi thế này thế nọ.
Liễu Kình Vũ giọng điệu cứng rắn vừa mới nói tới đây đã bị Bí thư đảng ủy thị trấn Tây Lương cắt ngang. Quách Húc hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nói:
- Liễu Kình Vũ, anh điên rồi sao? Cái gì gọi là chúng tôi không có tư cách nhúng tay việc này? Chúng tôi đều là Ủy viên thường vụ quận Tân Hoa, đối với dự án của quận tân Hoa, đương nhiên chúng tôi có tư cách.
- Đúng, có tư cách.
Một người thuộc phe Khương Tân Vũ tỏ thái độ ủng hộ.
Khương Tân Vũ cũng lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ khinh thường cười lạnh một tiếng nói:
- Có tư cách sao? Tư cách cái rắm! Trong quá trình thu hút đầu tư các dự án đó, các người có chút công sức nào không? Không có! Những hạng mục đó đều là do Liễu Kình Vũ tôi dẫn đầu đoàn thu hút đầu tư lấy về được.
Lúc trước Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm muốn tiến hành phân phối các hạng mục đó, trong các người có ai đứng ra phản đối? Không có! Nếu lúc đó chỉ cần có một, hai người dám đứng ra nói vài lời công đạo, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm cũng không dám tranh giành chiến tích một cách lộ liễu như vậy.
Nhưng Liễu Kình Vũ tôi dám đứng ra, hơn nữa vì muốn giành lại lợi ích cho quận Tân Hoa, Liễu Kình Vũ tôi đã phải đánh cuộc đệ đơn từ chức, cuối cùng trải qua rất nhiều gian khó mới lấy lại được quyền phân phối hạng mục.
Giờ thì hay rồi, Liễu Kình Vũ tôi phí hết tâm huyết mới giành lại được hạng mục, các người lại muốn hái quả đào sao? Các người chẳng lẽ không thấy xấu hổ? Chẳng lẽ không cảm thấy chính mình mới là người vô sỉ? Liễu Kình Vũ tôi thật sự rất khinh bỉ các người. Không chỉ không có năng lực, ngược lại còn bắt nạt kẻ yếu, các người còn có lòng tự trọng không?
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ vỗ mạnh bàn một cái, lớn tiếng tuyên bố:
- Bí thư Khương, các vị đồng chí, mọi người nghe cho rõ đây. Thời điểm tôi giành lại được hạng mục, lãnh đạo Thành ủy đã nói vô cùng rõ ràng, chỉ cần tôi giữ lại được tất cả hạng mục này ở thành phố Thương Sơn, còn phân phối cụ thể thế nào sẽ do một mình Liễu Kình Vũ này phụ trách. Tuy rằng các hạng mục này đều ký kết với quận Tân Hoa chúng ta, nhưng hiện tại quyền phân phối không liên quan gì đến các người. Nếu ai có ý kiến bất đồng thì có thể đi tìm Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm phản ánh. Điều này chính miệng ông ta đã hứa hẹn với tôi, mà Bí thư Vương cũng vô cùng ủng hộ.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, hội trường lại lập tức rơi vào yên lặng.
Mọi người ai cũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ được nắm quyền phân phối lại do Lý Đức Lâm chính miệng hứa hẹn. Một câu sau cùng như một đòn cảnh cáo, đánh cho đám người Khương Tân Vũ hỗn loạn, không biết phải ứng phó như thế nào.
Lúc này, Phó bí thư Quận ủy Nghiêm Lập Bằng đảo mắt, kế chạy lên não, trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, nếu thực tế tình huống là như vậy, vậy thì tôi càng phải nói anh một chút rồi. Anh đã nắm trong tay quyền phân phối dự án, như vậy anh thân là Quyền chủ tịch quận Tân Hoa, càng nên suy tính vì lợi ích của quận Tân Hoa chúng ta. Sao anh có thể di chuyển 80% dự án đến Khu công nghệ cao? Tỷ lệ này thật sự quá cao rồi. Tôi cho rằng ít nhất cũng phải lưu lại 50% cho quận Tân Hoa chúng ta chứ. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh vừa mới nhậm chức Quyền chủ tịch quận, chữ “Quyền” còn chưa xóa đâu, anh nên thận trọng suy xét một chút.
Nghe được Nghiêm Lập Bằng vừa nói như vậy, Khương Tân Vũ cũng đã kịp phản ứng. Ông ta biết rằng, nếu Liễu Kình Vũ dám mạnh mẽ tuyên bố như vậy thì những lời hắn nói chắc chắn không phải là giả. Trong tình huống này, mình muốn nắm giữ quyền phân phối dự án trong tay là không có khả năng rồi, nhưng nhất định phải khiến Liễu Kình Vũ lưu lại nhiều dự án hơn cho quận Tân Hoa, chỉ có như vậy thì mình mới có thể đạt chút chiến tích. Chỉ cần dự án lưu lại, chính mình sau này mới có thể nghĩ biện pháp nhúng tay vào, tiến tới hoàn thành một loạt các động tác “hái quả đào” về sau.
Cho nên, Khương Tân Vũ cũng lập tức đi theo nói:
- Đúng vậy, đồng chí Liễu Kình Vũ, anh nhất định phải suy nghĩ cho ích lợi của quận Tân Hoa chúng ta một chút. Hiện tại đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp đều đang nhìn anh, nếu anh làm việc quá đáng, chỉ sợ đến lúc bầu cử Hội đồng nhân dân, chữ “Quyền” của anh rất khó xóa.
Theo Khương Tân Vũ, nếu Liễu Kình Vũ đồng ý thỏa hiệp trong việc phân phối dự án, đổi lại hắn sẽ thông qua Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân được bầu làm Chủ tịch quận chính thức, vụ giao dịch này đối với Liễu Kình Vũ là tuyệt đối có lợi, bất cứ người trong quan trường nào cũng rất khó cự tuyệt.
Dù sao, chênh lệch giữa Quyền chủ tịch quận và Chủ tịch quận là vô cùng lớn. Nhất là Liễu Kình Vũ vẫn chỉ đang cấp Phó phòng, chỉ khi bỏ được chữ “Quyền” thì mới có thể chân chính lên thành cấp Trưởng phòng, đồng thời có khả năng đội được cái mũ Phó bí thư quận ủy.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ nghe xong những lời của Khương Tân Vũ và Nghiêm Lập Bằng, cũng chỉ thản nhiên cười, trầm giọng nói:
- Bí thư Khương, Phó bí thư Nghiêm, nói thật ra, Liễu Kình Vũ tôi rất mong xóa được chữ “Quyền”, nhưng về vấn đề phân phối dự án, tôi sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Quách đại pháo lại lên tiếng:
- Liễu Kình Vũ, thằng nhóc cậu có phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt không? Vì sao không thể thay đổi?
Liễu Kình Vũ lại dùng một loại ánh mắt vô cùng bình thản, miệt thị nhìn Quách Húc, lạnh lùng nói:
- Nguyên nhân tôi không thể thay đổi rất đơn giản. Quận Tân Hoa chúng ta hiện tại căn bản không có nhiều khu đất thích hợp đầu tư xây dựng nhà máy, với tình huống này, sao có thể để nhiều nhà xưởng như vậy đặt ở quận Tân Hoa?
Lúc này, Khương Tân Vũ lập tức nói:
- Liễu Kình Vũ, những lời của anh nói không đúng. Lúc trước tôi đã cùng với Tổng giám đốc Lưu Tiểu Phi và Tổng giám đốc Trần Long Bân đi thị sát một vài khu đất của quận Tân Hoa chúng ta. Những nơi đó rất dễ dàng trưng thu, chỉ cần chúng ta tốn chút công sức là có thể thu đất, san lấp mặt bằng. Vì sao không thể xây dựng nhà máy?
Quách đại pháo lập tức phụ họa nói:
- Đúng vậy, Liễu Kình Vũ, vì sao không thể xây dựng nhà máy?
Trên mặt của Liễu Kình Vũ lộ ra một tia bất đắc dĩ, thở dài một tiếng nói:
- Bí thư Khương, đồng chí Quách Húc, tôi không biết các người không biết thật hay là cố ý giả vờ không biết? Chẳng lẽ các người chưa từng nghiên cứu qua nguyên tắc cơ bản để xác định nơi xây dựng nhà máy của quận Tân Hoa chúng ta sao? Cứ cho là quận Tân Hoa chúng ta không có, thành phố Thương Sơn, tỉnh Bạch Vân cũng sẽ có. Các người chẳng lẽ không biết những khu đất nằm ở nơi thuận chiều gió đều không thích hợp xây dựng nhà máy sao?
Chẳng lẽ các người vốn không có phái chuyên gia đi xem xét một chút xem nơi đó có thích hợp đặt nhà máy hay không? Chẳng lẽ các người chỉ cần vỗ trán liền quyết định sẽ xây nhà máy ở đâu? Các người có biết vì sao Lưu Tiểu Phi từ chối không muốn đầu tư xây nhà máy ở nơi đó không?
Đáp án rất đơn giản, bởi vì nơi đó thuận chiều gió. Một khi đầu tư xây nhà máy ở đó, nếu có vấn đề gì về ô nhiễm thì vật ô nhiễm sẽ dễ dàng theo gió bay vào nội thành, gây ô nhiễm toàn bộ thành phố. Hai người, tôi thật sự không biết nói gì với hai người. Không có việc gì thì đi học tập một chút đi, ngàn vạn lần không nên tùy tiện lên tiếng, như vậy chỉ bày ra cho người khác cái ngu ngốc của mình mà thôi, để cho người khác càng thêm khinh bỉ các người.
Cho tới nay, Liễu Kình Vũ mặc dù đối với đám người Khương Tân Vũ vô cùng bất mãn, nhưng vẫn luôn duy trì sự điềm đạm, bình tĩnh. Nhưng hiện tại, không ngờ Khương Tân Vũ dùng khu đất nằm nơi thuận chiều gió để làm khó mình, điều này làm cho Liễu Kình Vũ không thể dễ dàng tha thứ rồi. Ngay cả nhà đầu tư như Lưu Tiểu Phi còn suy xét vì lợi ích của dân chúng, kiên quyết không chọn khu đất thuận chiều gió để xây dựng nhà máy. Khương Tân Vũ thì hay rồi, không ngờ vì chiến tích mà không tiếc hy sinh lợi ích của dân chúng. Loại hành vi này Liễu Kình Vũ tuyệt đối không tha thứ được, cho nên không chút do dự trách mắng ông ta.
Lần này, Khương Tân Vũ quả thực không thể chịu nổi, gương mặt thoắt xanh thoắt trắng, hai tay trở nên run bần bật, không nói nên lời. Bởi vì ông ta thực sự không biết khu đất đó nằm nơi thuận chiều gió, bởi vì khu đất đó đúng là ông ta nhìn bản đồ, vỗ trán một cái rồi quyết định.
Giờ phút này, hội trường lại yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ai cũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ dám trực tiếp trách mắng Bí thư quận ủy. Thằng nhãi này cũng quá kiêu ngạo rồi.
Tuy nhiên, cũng không phải là tất cả mọi người đều cho là như vậy. Như Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Lỗi và Trưởng ban chỉ huy quân sự Tiếu Tiểu Bằng đều cho rằng Liễu Kình Vũ nói rất có đạo lý. Dù sao đầu tư xây dựng nhà máy nhất định phải theo nguyên tắc, không thể tùy tiện được, nhất định phải xem xét đến lợi ích của dân chúng toàn bộ khu vực lân cận, không thể vì chiến tích mà vỗ trán liền ra quyết định.
Cho nên, hai người nhìn về phía Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt lại có thêm vài phần tán thưởng.
Lúc này, Nghiêm Lập Bằng vừa thấy tiếp tục như vậy không thể được, bằng không mặt mũi của Khương Tân Vũ thật sự sẽ mất hết. Y đảo mắt, lập tức nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch quận Liễu, tôi muối hỏi một câu. Anh nói sẽ lưu lại 20% hạng mục ở quận Tân Hoa chúng ta, không biết 20% này rốt cuộc là dự án nào? Tại sai phải chính xác như thế? Anh định xây dựng nhà máy của bọn họ ở đâu?
Nghiêm Lập Bằng lời vừa ra khỏi miệng, tầm mắt của mọi người liền dời đi, tiêu điểm lại tập trung trên người Liễu Kình Vũ.
ện thương thiên hại lý đó nữa, mau thả bọn họ ra đi.
Diêm Bá Quang thở dài nói:
- Ta thề, ta chỉ là bắt bọn họ thôi, chứ chưa hề chạm vào ai cả.
Lời này của gã lại khiến Hồ Tiểu Thiên tin tưởng. Diêm Bá Quang hiện tại cho dù muốn chạm thì cũng không có cái năng lực đó.
Diêm Bá Quang dẫn mọi người đi dọc theo địa đạo quanh co đến gần tầng hầm ngầm, trước hết là nghe ngóng động tĩnh qua lỗ thông hơi, sau đó gã di chuyển cơ quan, một cánh cửa nhỏ xuất hiện trên tường. Đi qua cánh cửa này có thể thông qua một địa đạo khác, nhưng trong tầng hầm ngầm lại không có một bóng người, tất cả những dân nữ gã bắt về cũng biến mất không tung tích. Diêm Bá Quang cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hồ Tiểu Thiên đá gã một phát, giận dữ nói:
- Không ngờ ngươi lại nói láo!
Diêm Bá Quang không ngừng kêu khổ nói:
- Trời đất chứng giám, ta căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đồ chó hoang nhà ngươi cũng có lương tâm đấy nhỉ.
Diêm Nộ Kiều nghe thấy câu này thì không khỏi nhíu mày. Nàng ghét nhất nam nhân nói lời thô tục, Hồ Tiểu Thiên chửi Nhị ca của nàng chẳng phải là cũng đang chửi nàng luôn sao.
Diêm Nộ Kiều nói:
- Bọn họ có lẽ là đã chạy thoát, có nhìn thấy thi thể của bọn họ hay không, việc cấp bách của chúng ta bây giờ nên bắt tay hợp tác với nhau, trước hết phải rời khỏi Thanh Vân sơn trang cái đã.
Diêm Bá Quang gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Lúc nguy nan chúng ta hẳn là phải nên hợp tác.
Gã liếc nhìn Tiết Linh Quân đang nằm trong lòng Hồ Tiểu Thiên:
- Không bằng để ta nói cho ngươi biết làm thế nào để cứu nàng ấy đi.