Triệu Nhiễm thật không ngờ rằng, một chiếc bánh có nhân ngọt ngào như vậy lại có thể rơi ở trên đầu của mình, nên nhất thời y có cảm giác hơi choáng váng, thậm chí đã quên trả lời Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ nghe được đầu dây bên kia điện thoại, hơi thở của Triệu Nhiễm có phần hơi dồn dập, nên vẫn im lặng không nói gì cả, cũng không có nổi giận. Đối với một người đã lăn lộn trong quan trường một thời gian dài như hắn, hắn có thể hiểu nổi tâm trạng kích động của Triệu Nhiễm trong giờ phút này.
Tuy nhiên cũng may là tâm trạng kích động của Triệu Nhiễm không duy trì quá lâu, y lập tức trầm giọng nói:
- Cảm ơn sự đề bạt của Chủ tịch quận Liễu, tôi sẽ lập tức đem chỉ thị của ngài truyền đạt ra ngoài. Xin hỏi ngài còn có chỉ thị nào không, tôi lập tức đến văn phòng làm việc của ngài để báo cáo.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cũng được, cậu cứ qua đây đi, sẵn tôi cũng có một số việc muốn tìm hiểu với cậu.
Triệu Nhiễm vừa nghe Liễu Kình Vũ đồng ý, trong lòng càng thêm hưng phấn.
Triệu Nhiễm lập tức thu xếp lại một chút, mang theo tập viết đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, đứng trước văn phòng gõ cửa.
Sau khi nghe được tiếng mời vào từ trong phát ra, lúc này y mới đẩy cửa bước vào, đứng ngay trước bàn làm việc của Liễu Kình Vũ, y cũng không có ngồi xuống, chỉ vô cùng cung kính nói:
- Thưa Chủ tịch Liễu, tôi đã đến.
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu nói:
- Ngồi đi, Triệu Nhiễm à, hôm nay tôi muốn nói chuyện với cậu một chút thôi. Cậu cho là văn phòng Ủy ban nhân dân của chúng ta có bao nhiêu người là chăm chỉ làm việc, có bao nhiêu người có chân tài thực học.
Triệu Nhiễm nghe Liễu Kình Vũ hỏi, vội vàng căn cứ theo lý giải của mình, dựa theo chức vụ hiện nay, đem tất cả những người từ trên xuống dưới trong văn phòng Ủy ban nhân dân ra nói một lần.
Trong khi Triệu Nhiễm phát biểu ý kiến của mình thì Liễu Kình Vũ một bên lẳng lặng nghe, một bên cầm viết lên ghi chép vài điều, điều này làm cho Triệu Nhiễm bị áp lực không nhỏ khi tiến hành giảng giải. Tuy nhiên đối với ưu khuyết điểm của những người này, Triệu Nhiễm trình bày chừng mực, tương đối nắm chắc, tiến hành miêu tả một cách khách quan, tuyệt đối không thêm vào các ngôn ngữ có tính chủ quan.
Liễu Kình Vũ vừa nghe vừa âm thầm gật đầu trong lòng, tự nhủ rằng xem ra mình không có nhìn lầm người. Triệu Nhiễm này là là người nói thật làm thật, làm việc cũng biết rõ nặng nhẹ, tính cách không nóng nảy như Trần Chính Vĩ lúc trước, đưa mắt chó ra khinh thường người khác. Mấu chốt quan trọng nhất là, Triệu Nhiễm khi phân xét mọi người, không có thêm vào sự chủ quan của cá nhân, không có ý đồ làm ảnh hưởng phán đoán của Liễu Kình Vũ. Đây mới là điều Liễu Kình Vũ coi trọng nhất.
Là một lãnh đạo, hắn ghét nhất là sự báo cáo của cấp dưới có thêm vào sắc thái chủ quan của cá nhân, dẫn đến phán xét quyết định của mình bị ảnh hưởng.
Sau khi Triệu Nhiễm nói xong, Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Ừ, tốt lắm, như vậy đi, cậu căn cứ theo lý giải của mình, định ra một bảng phương án sơ bộ mới có liên quan đến điều chỉnh nhân sự của văn phòng Ủy ban nhân dân. Hễ là những người có năng lực, bình thường làm việc kiên định, cố gắng đặt họ ở các vị trí thích hợp, còn về phần những người không có năng lực, làm việc qua loa chỉ biết dựa vào quan hệ thì đuổi tất cả bọn họ ra cửa, đặt họ ở các vị trí không quan trọng.
Triệu Nhiễm nghe xong hơi sửng sốt. Y rất không ngờ, hôm nay mình vừa mới được đề bạt lên làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, không ngờ Liễu Kình Vũ lại cho y phụ trách định ra danh sách điều chỉnh của văn phòng Ủy ban nhân dân, y vội vàng dùng sức lắc đầu nói:
- Thưa Chủ tịch Liễu, công việc điều chỉnh nhân sự này hết sức quan trọng, tôi e rằng cấp bậc của tôi còn kém khá xa.
Liễu Kình Vũ nhìn ra được, Triệu Nhiễm chắn chắn bị chấn động trước cách làm của hắn, nhưng như vậy mới đúng là hiệu quả như hắn muốn. Bởi vì hắn vừa mới nhậm chức Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa, còn thiếu hụt người trung thực đáng tin cậy để trợ giúp chính mình ổn định vị trí hiện tại. Nếu hắn từng chút từng chút thâm nhập, từ từ phân hoá tan rã, ước tính chưa đợi được đến khi hắn xóa bỏ chữ “Quyền” thì vị trí hiện tại này đã tràn đầy nguy cơ rồi. Bản thân đứng trước tình thế nguy hiểm như vậy nên Liễu Kình Vũ hiểu vô cùng rõ ràng.
Trên có các Ủy viên thường vụ Thành ủy như Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo xem mình như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay. Giữa có đám người Khương Tân Vũ, Nghiêm Lập Bằng đang đợi mình phạm sai lầm, thậm chí muốn nắm bắt sơ hở nhược điểm của mình. Dưới thì số lượng nhìn chằm chằm vào vị trí Quyền Chủ tịch quận của mình e là cũng không ít. Vào lúc này, chính mình nếu muốn ở quận Tân Hoa này làm ra thành tích, nhất định phải áp dụng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường.
Cho nên, đối mặt sự chối từ của Triệu Nhiễm, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười nói:
- Triệu Nhiễm, trước mắt không nên gấp gáp chối từ, tôi có thể nói trước với cậu một chút nguyên tắc dùng người của cá nhân tôi: “Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người”. Thông qua vài lần tiếp xúc lúc trước với cậu, tôi cho rằng con người của cậu rất tốt, cho nên tôi tin tưởng cậu có thể làm tốt vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận này.
Về sau hễ là tôi giao nhiệm vụ cho cậu, cậu không cần phải lo lắng cho là tôi đang thử cậu, bởi vì ngay vừa rồi tôi đã dò xét cậu, nên việc dò xét này đã hoàn toàn kết thúc. Biểu hiện của cậu làm cho tôi cảm thấy rất hài lòng, về sau cậu chỉ cần dựa theo sự phân phó của tôi, làm tốt nhiệm vụ tôi giao cho cậu là được rồi. Đương nhiên, nếu cậu cho rằng chỉ thị của tôi có chỗ nào bị sơ hở thiếu sót, cậu có thể chỉ ra ngay trước mặt tôi. Nếu thực sự là sai lầm của tôi, tôi sẽ lập tức sửa đổi chỉ thị đó. Tôi hy vọng cậu có thể trợ giúp tôi ổn định vị trí của mình tại văn phòng Ủy ban nhân dân này, khiến tôi có thể buông tay buông chân ra vì dân nhân của quận Tân Hoa này làm những công việc thực tế có ích.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ khẽ cười nói:
- Thế nào, đồng chí Triệu Nhiễm, tôi cho cậu một tháng, cậu có lòng tin là mình có thể khống chế hoàn toàn văn phòng Ủy ban nhân dân này trong tầm tay mình hay không?
Nghe xong câu nói cuối cùng của Liễu Kình Vũ, Triệu Nhiễm cũng không lập tức trả lời câu đáp của hắn mà trong nội tâm đang tính toán một chút. Y suy nghĩ đến những cách mình có thể áp dụng cùng với những kết quả có khả năng xảy ra khi áp dụng những cách này. Sau thời gian suy tư khoảng 2 phút, Triệu Nhiễm lúc này mới trầm giọng nói:
- Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ tịch Liễu, ngài yên tâm, tôi xin cam đoan trong vòng một tháng sẽ đem đến cho văn phòng Ủy ban nhân dân một bộ mặt hoàn toàn mới, bảo đảm đa số nhân viên làm việc sẽ hướng về phía trước, làm tốt bổn phận công việc của mình. Nếu tôi làm không tốt, tôi tự nguyện nhận bất kỳ sự xử lý nào của ngài.
Sau khi nghe Triệu Nhiễm nói xong, Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu:
- Ừ, tốt lắm, cậu bắt tay vào làm đi, tôi ủng hộ cậu. Mặt khác, ngày mai cậu kiếm một người tung tin nói rằng, sắp tới tôi chuẩn bị tiến hành phân công điều chỉnh cho các Phó chủ tịch quận.
Triệu Nhiễm gật gật đầu:
- Vâng.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại cùng Triệu Nhiễm nói chuyện một chút liên quan đến tình hình các Phó chủ tịch quận và Trưởng, Phó ban thư ký Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa, trong lòng đã hiểu rõ những gì cần làm.
Sáng hôm sau, khi Liễu Kình Vũ bước vào văn phòng làm việc Ủy ban nhân dân, liền nhìn thấy văn phòng đã sớm được quét dọn sạch sẽ, một ly trà xanh đã được ngâm sẵn.
Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu, hắn biết rằng, nhất định là Triệu Nhiễm đã làm như vậy.
Giờ làm việc trôi qua khoảng chừng nửa tiếng, Triệu Nhiễm lại gõ cửa phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Sau khi bước vào, Triệu Nhiễm lấy ra một phần danh sách đưa cho Liễu Kình Vũ nói:
- Thưa Chủ tịch liễu, đây là danh sách nhân viên mà tôi đã định ra có liên quan đến các phòng ban của Ủy ban nhân dân.
Liễu Kình Vũ tiếp nhận danh sách và xem qua vài lượt, liền đặt ở bên cạnh.
Lúc này, Triệu Nhiễm nói tiếp:
- Thưa Chủ tịch Liễu, ngài xem hiện tại ngài đã là Chủ tịch quận rồi, bình thường ngài hết sức bận rộn, nếu được tôi định tìm cho ngài một thư ký. Ở đây là danh sách những nhân viên trong hệ thống Ủy ban nhân dân quận mà tôi cho rằng có thể sử dụng được, ngài xem trong đó có nhân viên nào ngài thấy vừa ý, hoặc là ngài cũng có thể chỉ định một nhân viên nào đó, tôi sẽ phụ trách giải quyết các thủ tục liên quan.
Liễu Kình Vũ tiếp nhận danh sách, nhìn thoáng qua, ánh mắt của hắn trực tiếp dừng ở tên của người đầu tiên.
Hạ Bằng Phi, nam, 24 tuổi, là sinh viên khoa Quy hoạch kiến trúc thành thị đại học Thanh Hoa, thông qua cuộc thi nhân viên công vụ, được vào Ban thư ký UBND quận Tân Hoa, đã làm việc 2 năm trên cương vị Thư ký. Trên tư liệu còn có hình của Hạ Bằng Phi.
Liễu Kình Vũ chỉ xem thoáng qua sơ yếu lý lịch của một số nhân viên khác, sau khi xem xong, trong lòng của hắn liền có kết quả. Các nhân viên được Triệu Nhiễm tìm kiếm và lựa chọn đều là những nhân viên công tác tại cương vị trong thời gian không đến 5 năm, trẻ tuổi, chưa có sắc thái chia phe phái, hơn nữa học thức đều là bằng chính quy trở lên, tốt nghiệp các trường Đại học trọng điểm, nên xem ra khi Triệu Nhiễm đặt Hạ Bằng Phi ở ngay vị trí đầu tiên, rõ ràng là y đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Đầu tiên, Hạ Bằng Phi cũng giống như Liễu Kình Vũ, đều là tốt nghiệp tại Thanh Hoa, mà rất nhiều người trên quan trường đều có tình huống giống nhau. Một nhân viên tốt nghiệp cùng trường Đại học tự nhiên sẽ cảm thấy thân thiết. Tiếp theo, Hạ Bằng Phi vẫn làm công tác thư ký, điều này nói rõ rằng trình độ chữ nghĩa của người này cũng không tệ lắm. Nhưng bản thân người này lại tốt nghiệp khoa Quy hoạch kiến trúc thành thị đại học Thanh Hoa, nên sở trường chuyên môn của anh ta đối với Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức Chủ tịch quận này mà nói thì có thể trợ giúp được.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Được rồi, công việc thư ký tạm thời giao cho Hạ Bằng Phi đi, gọi anh ta trực tiếp đến đây báo cáo với tôi, văn phòng bên ngoài sẽ để anh ta sử dụng.
Triệu Nhiễm vội vàng gật đầu, lúc này mới chào Liễu Kình Vũ bước ra ngoài.
Lúc này, trong phòng Thư ký, Hạ Bằng Phi đang ngồi tại máy vi tính vùi đầu viết văn kiện. Đây là bản thảo của Phó chủ tịch quận Trương Siêu, chuẩn bị sẽ phát biểu trong một hội nghị ba ngày sau.
Vừa lúc đó, Trưởng phòng Thư ký Tiền Chí Dương trong tay cầm một tập văn bản bước tới, trực tiếp ném trên bàn Hạ Bằng Phi trầm giọng nói:
- Hạ Bằng Phi, đây là các tư liệu có liên quan đến sản xuất an toàn mà Phó chủ tịch quận Bao sẽ phát biểu trong Hội nghị thứ hai tuần tới, cậu tham khảo một chút, chiều mai phải viết xong bản dự thảo cho tôi. Sau đó viết tay sao chép lại một lần, nhớ rõ khi in bản dự thảo ra, trên bản in đó phải ghi rõ tên của tôi.
Hạ Bằng Phi nghe xong sự dặn dò của Tiền Chí Dương, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ sở, đầu cũng có chút nhức nhức. Anh ta ghét nhất là viết bản dự thảo cho Bao Nhất Phong, bởi vì năng lực của Bao Nhất Phong không được giỏi lắm nhưng lại đặc biệt thích chỉnh sửa các bản thảo do người khác viết. Hơn nữa mỗi lần đều muốn người viết bản thảo không phải chỉ có bản đánh máy mà còn phải có bản ghi chép bằng tay nữa. Tuy nhiên anh ta cũng không có cách nào, ai bảo anh ta chỉ là một tên lính nhỏ bé trong phòng Thư ký này.
Về phần Tiền Chí Dương, tại sao y muốn ghi họ tên mình trên bản dự thảo, điều này đối với Hạ Bằng Phi đã quá quen thuộc rồi. Bởi vì chất lượng viết bản thảo của anh ta rất cao, mỗi lần đều được các cấp lãnh đạo khen ngợi, sau khi Tiền Chí Dương thấy được tình trạng này, nên sau này cứ mỗi lần Hạ Bằng Phi viết xong bản thảo thì y lại bắt Hạ Bằng Phi trực tiếp ghi họ tên của mình. Cứ thế, mỗi lần đối tượng mà các cấp lãnh đạo khen ngợi liền trở thành Tiền Chí Dương. Đối với chuyện này, Hạ Bằng Phi cũng không muốn nói gì thêm, bởi vì anh ta biết rõ, bây giờ điều quan trọng nhất đối với anh ta là phải rèn luyện năng lực, tìm kiếm và chờ đợi một thời cơ để bay vút thẳng lên trời.