Họ vừa dứt lời liền thấy mười mấy cảnh sát bỗng như thanh kiếm sắc lao vào giữa đám người, lao nhanh tới bên cạnh những người đó, nhanh chóng khống chế họ.
Tuy nhiên, những người cảnh sát không thể bỏ đi ngay được, vì họ biết bây giờ họ đã không thể đi được nữa. Họ đã bị quần chúng bao vây xung quanh, tất cả đều nhìn họ với vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cầm loa lên hô lớn:
- Thưa bà con, mọi người hãy nhìn kỹ xem, những người này liệu có phải là công nhân trong xưởng các vị không? Liệu có phải là đồng nghiệp của các vị không? Có ai quen họ không?
Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, mọi người đầu tiên là sửng sốt, lập tức quan sát những người đang bị hơn chục cảnh sát khống chế. Dù trên người họ mặc đồng phục của ba nhà máy, nhưng rất nhanh, những người đang bao quanh cảnh sát quay sang thảo luận với nhau, vì hình như phần lớn họ đều không quen những người này.
Cũng có một vài người nhận ra chúng vốn là mấy tên lưu manh ở thị trấn, ngay lập tức mọi người xung quanh đều rộ lên, đúng lúc này Liễu Kình Vũ lại hô lớn:
- Thưa bà con, theo tài liệu lưu giữ từ phía cảnh sát, những người này đều đã từng bị đưa đi giáo dưỡng, tạm giam, giam ngắn hạn thậm chí còn đã từng ngồi tù. Sở dĩ họ xuất hiện ở đây, mục đích chính là để kích động mọi người gây rối, khiến cho sự việc rối tới mức không thể gỡ được, từ đó sẽ gây áp lực với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Mà kết quả cuối cùng chính là nếu mọi người làm lớn chuyện lên, phía cảnh sát không thể không xuất hiện can thiệp, cưỡng ép mọi người giải tán thậm chí là bắt giữ, người chịu tổn hại cuối cùng chính là mọi người.
Nói tới đây, giọng Liễu Kình Vũ lại một lần nữa nâng cao lên vài độ:
- Thưa các vị, mọi người đều đã thấy rồi, từ lúc mọi người tới hiện trường đến giờ, phía cảnh sát vẫn hết sức kiềm chế, chưa có bất kỳ hành động mạnh bạo nào với mọi người. Tôi hi vọng người có thể thấy được tình thế hiện nay, thấy rõ sự nham hiểm của những người này. Vì bản thân, vì người nhà của mình mà để cho mình con đường lui, không nên làm điều dại dột. Pháp luật công bằng đấy nhưng cũng rất vô tình, bất kể ai phạm pháp cũng đều chịu sự trừng trị của pháp luật, bây giờ mọi người còn chưa phạm pháp, tôi hi vọng mọi người không nên vì sự mê hoặc của những người này mà lầm đường lạc lối.
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường bỗng trở lên trầm lặng.
Vốn dĩ những người công nhân này đều là người dân lao động, khi làm việc ở nhà máy thì bị áp lực, ở nhà lại không thể không chịu sự ức hiếp của những kẻ lưu manh, trong lòng họ đầy căm hận những kẻ lưu manh này, cho nên sau khi thân phận của những người này bị bại lộ, mọi người đều rất phẫn nộ.
Không biết ai bỗng giơ chân ra đạp mạnh vào chân của một tên lưu manh trong số bị cảnh sát khống chế, tức giận nói:
- Các người quả là quá độc ác, vô liêm sỉ.
Có người đi đầu, mọi người cũng theo đó giơ chân, tay ra đánh đập những kẻ lưu manh đó.
Những người cảnh sát này cũng rất căm hận những tên lưu manh đó, cho nên họ chỉ tạm thời khống chế những người này không để chúng chạy thoát mà không có bất kỳ hành động nào ngăn cản quần chúng, tuy rằng ngoài miệng thì liên tiếp khuyên can quần chúng. Khoảng nửa phút sau, những người này không biết đã bị bao nhiêu chiếc chân của quần chúng giẫm lên mới được cảnh sát đưa ra ngoài, lên xe rời khỏi hiện trường.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa hô lớn:
- Thưa các vị, mọi người giải tán thôi, về vấn đề việc làm xin mọi người cứ yên tâm, chỉ cần sau khi giải quyết xong chuyện ô nhiễm của ba nhà máy sẽ nhanh chóng có nhiều công ty có phương án bảo vệ môi trường quy mô lớn tới Khu công nghệ cao, lúc đó mọi người đều có cơ hội tìm công việc tốt hơn. Thậm chí bạn bè, người thân của các vị còn có thể tới Khu công nghệ cao này tìm được cuộc sống phù hợp, nâng cao đời sống của các vị. Tôi hứa với các vị, nửa năm sau nếu các vị vẫn chưa tìm được việc, hoặc mức sống vẫn chưa được nâng cao, các vị có thể tới Ban quản lý Khu công nghệ cao tìm Liễu Kình Vũ tôi, Liễu Kình Vũ tôi sẽ cấp cho mỗi người trong các vị mỗi tháng 2.000 tệ trong khoảng thời gian chậm trễ tiền lương này, các vị thấy thế nào?
Lúc này, trong số quần chúng có người bỗng hô lớn:
- Chủ nhiệm Liễu, Ngưu Lão Tam tôi tin anh. Nhà chú tôi sống ở thị trấn Quan Sơn, trước đây anh đã ở thị trấn Quan Sơn hơn nửa năm, đã nâng cao được mức sống cho người dân thị trấn Quan Sơn. Đối với việc này, tôi sớm đã nghe gia đình chú tôi nhắc tới nhiều rồi, thật không ngờ anh lại tới làm việc ở Khu công nghệ cao chúng tôi, đây quả là phúc phận của người dân Khu công nghệ cao chúng tôi. Người thôn Đông Cương ra ngoài đều đi theo tôi, xin mọi người hãy tin Chủ nhiệm Liễu, anh ấy nhất định sẽ không để chúng ta thất vọng đâu.
Ngưu Lão Tam vừa dứt lời, lại có một người hô lớn:
- Chủ nhiệm Liễu, thật không ngờ anh lại tới Khu công nghệ cao chúng tôi, thực sự tôi rất vui. Em trai tôi bán hàng ở chợ đêm huyện Cảnh Lâm, nó nói với tôi trước đây khi bọn họ mở quầy bán hàng luôn phải đánh du kích với những người Phòng Quản lý đô thị, từ sau khi anh tới làm Trưởng phòng Quản lý đô thị, bọn họ đã nhanh chóng ổn định cuộc sống, không còn phải đánh du kích với Phòng Quản lý đô thị nữa, thu nhập cũng được nâng cao. Nó còn nói nếu anh tới huyện Lâm Cảnh sớm hơn thì thu nhập của bọn họ có lẽ đã tăng lên nhiều rồi. Chủ nhiệm Liễu, tôi tin anh. Anh em thôn Mậu Lâm đi theo tôi, chúng tôi không gây phiền phức cho Chủ nhiệm Liễu nữa, tôi tin Chủ nhiệm Liễu sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Có hai người này đi đầu, trong số quần chúng ngày càng có nhiều người đã biết tới tên tuổi Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu kêu gọi bạn bè đưa người quen của mình rời đi, người còn lại hiện trường cũng ngày càng ít đi. Cuối cùng mọi người cũng đã biết đến lý lịch công tác trước đây của Liễu Kình Vũ, tất cả đều bị cảm động. Bởi vì sau khi nghe người khác nói xong họ mới biết Liễu Kình Vũ là một người toàn tâm toàn ý làm việc vì nhân dân, mà chuyện Liễu Kình Vũ vừa nói hôm nay rõ ràng cũng là vì người dân mà nghĩ.
Ánh mắt của dân chúng sáng như tuyết, người dân cũng là những người chân chất nhất đấy.
Cho nên rất nhanh chóng, tất cả hiện trường trừ đống đất hỗn độn ra thì không còn gì nữa.
Liễu Kình Vũ vừa gọi nhân viên phòng trực ban tới xử lý rác ngoài hiện trường vừa đi về phía Mạnh Vĩ Thành đang đứng gần đó.
Mạnh Vĩ Thành rất hài lòng về Liễu Kình Vũ. Ông ta hiểu sự xuất hiện của những người cảnh sát này chắc chắn không phải là vô cớ mà tới, sở dĩ họ có thể giữ được trạng thái án binh bất động không gay gắt trong tình thế đó chắc chắn là đã có chỉ thị đấy, mà lãnh đạo Thành ủy lúc đó đang họp, cho nên tầng lớp ủy viên thường vụ Thành ủy chắc chắn không thể đưa ra chỉ thị được, mà vừa rồi khi mấy chục cảnh sát đột nhập vào đám người bắt giữ đám lưu manh mê hoặc lòng dân đã cho thấy sớm đã có sự chuẩn bị, thậm chí là ngay cả việc chịu trách nhiệm cũng đã được bố trí rất tốt, điều này chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước rồi.
Xâu chuỗi toàn bộ quá trình của Liễu Kình Vũ, Mạnh Vĩ Thành thấy sự xuất hiện của phía cảnh sát chắc chắn là có liên quan tới Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ bước tới trước mặt Mạnh Vĩ Thành, lau mồ hôi trên trán, nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, may mà không bị mất mạng, tôi đã trở về rồi.
Mạnh Vĩ Thành gật đầu tỏ ý hài lòng:
- Tốt lắm, tốt lắm, Kình Vũ à, xem ra thằng nhóc cậu vẫn còn có việc giấu tôi đấy. Đi thôi, tới phòng làm việc của tôi ngồi một chút, nói cho tôi biết chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào. Nhìn bộ dạng cậu dường như sớm đã dự liệu được chuyện ngày hôm nay rồi.
Tới phòng làm việc của Mạnh Vĩ Thành, lúc này Liễu Kình Vũ mới kể hết sự tình cho Mạnh Vĩ Thành biết.
Hóa ra, từ sau khi hạ lệnh tạm giữ đại diện pháp nhân và quản lý của ba nhà máy, Liễu Kình Vũ đã nghĩ đối phương chắc chắn không thể từ bỏ ý đồ, cho nên chiều hôm qua đã cử Đường Trí Dũng cho người canh giữ ở gần ba nhà máy, quan sát nhất cử nhất động của quần chúng của ba xưởng. Tới khoảng bốn giờ rạng sáng hôm nay, một người canh gác buổi tối đột nhiên báo cáo với Đường Trí Dũng, nói là ba nhà máy lần lượt điều mấy chiếc xe buýt đưa hàng trăm công nhân chạy về phía thành phố Thương Sơn.
Đường Trí Dũng liền báo cáo sự việc này lên Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ nắm được tình hình liền gọi điện cho Cục trưởng cục công an thành phố Thương Sơn Chung Hải Đào, trong điện thoại đã nói rõ với ông ta tình huống rất có thể xảy ra ngày mai, Chung Hải Đào và Liễu Kình Vũ đã bàn bạc kỹ với nhau, cuối cùng đã đưa ra được tổng thể sách lược thực thi của ngày hôm nay.
Sau khi Mạnh Vĩ Thành nghe xong, bật cười ha hả, chỉ tay về phía Liễu Kình Vũ nói:
- Kình Vũ ơi Kình Vũ, thật không ngờ, thằng nhóc cậu tuổi còn nhỏ mà quỷ kế của cậu cũng không ít. Tôi đoán cậu lăn lộn như vậy, e rằng có rất nhiều người ngủ cũng không yên. Những người đó bị Chung Hải Đào bắt đi, nếu không điều tra tới căn nguyên thì những người đứng sau chúng chắc chắn không dừng tay. Nhiều người cùng gây rối như vậy, điều này rõ ràng là gây khó dễ cho Chung Hải Đào rồi. Nếu ông ta không làm cẩn thận chuyện này, e rằng vị trí của ông ta có chút nguy hiểm. Đổng Hạo luôn muốn tìm cách đẩy ông ta đi mà.
Liễu Kình Vũ nghe Mạnh Vĩ Thành nói vậy, nghiêm nghị gật đầu:
- Đúng vậy, Cục trưởng Chung có lúc hơi quá, tôi thật không ngờ, có một số người tới nước này mà vẫn không chịu từ bỏ, bó tay chịu trói, mà vẫn muốn dùng cách bỉ ổi này trói buộc lòng dân, gây ảnh hưởng. Hành vi này của những người đó cần phải chịu sự trừng trị thích đáng.
Hai mắt Mạnh Vĩ Thành lóe sáng, gật đầu nói:
- Cậu nói quả không sai, nhất định phải có người trả giá cho việc này, bất kỳ lúc nào, bất kỳ hoàn cảnh nào, bất kỳ cán bộ nào cũng không được phép lấy lợi ích thiết thực của người dân ra làm trò đùa. Kẻ nào đùa giỡn với dân chúng, quốc pháp chúng ta sẽ khai trừ ra khỏi hàng ngũ. Kình Vũ à, tôi thấy kế sách đó của cậu bây giờ có thể bắt đầu thực hiện được rồi. Vốn dĩ tôi còn có chút do dự, nhưng bây giờ xem ra có một số người đã bị lợi ích làm cho mê muội không còn nhớ nổi thân phận của mình nữa rồi.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được rồi, vậy chiều nay tôi về Khu công nghệ cao sẽ lập tức triển khai kế hoạch.
Sau khi hai người nói chuyện được một lát, Liễu Kình Vũ cáo từ trở về quận Tân Hoa bắt tay xử lý một vài công việc của quận Tân Hoa, nghe báo cáo công việc của hai vị Phó chủ tịch quận, hai vị Phó phòng. Buổi chiều cùng ngày lập tức quay trở về Khu công nghệ cao.
Sau khi đám người của Lý Đức Lâm biết kết quả Liễu Kình Vũ xử lý chuyện công nhân ba nhà máy bao vây cổng chính Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, vẻ mặt Lý Đức Lâm hết sức khó coi. Y không ngờ năng lực của Liễu Kình Vũ lại mạnh mẽ đến thế, giải quyết việc này một cách nhẹ nhàng. Điều này cũng khiến cho y thấy muốn nhân cơ hội này trong cuộc họp thường ủy làm khó dễ tổ liên hợp xử lý là rất khó.
Tuy nhiên, Lý Đức Lâm lại càng không ngờ, một trận lốc xoáy lớn đã được triển khai trong sách lược của Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành. Trận lốc xoáy này sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Thương Sơn và cả tỉnh Bạch Vân bị xáo trộn. Đó là sự kiện kinh thiên động địa nhất của tỉnh Bạch Vân kể từ sau khi người cha của Liễu Kình Vũ là Lưu Phi rời khỏi tỉnh Bạch Vân.