Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 347

Sau khi Thôi Nham Ba nói dứt lời, y liền cúi đầu, bắt đầu xem tài liệu trên bàn, coi Liễu Kình Vũ như không hề tồn tại vậy.

Nhìn thấy thái độ của Thôi Nham Ba, Liễu Kình Vũ tự nhiên sẽ không đối đãi giống với viên chức nhỏ vừa rồi kia, cũng không ngây thơ cho rằng đối phương ra vẻ ta đây trước mặt mình thôi. Phải biết rằng, khi đến một cấp bậc nhất định, lòng dạ và tâm cơ của người này bình thường sẽ không quá kém, khi đối mặt với cán bộ cùng cấp bậc, nhất là cán bộ mà về sau có khả năng thường xuyên giao tiếp, bình thường sẽ không làm cho đối phương cảm thấy khó chịu quá mức.

Nhưng hôm nay cách làm việc kiểu này của Thôi Nham Ba, rõ ràng là cho mình xem sắc mặt của y. Hơn nữa trong lời nói của Thôi Nham Ba, Liễu Kình Vũ còn biết được một tin tức khác, là khi mình tới Thị xa Đông Giang nhậm chức, chỉ có Trưởng phòng cán bộ số Ba Thôi Nham Ba này đưa đi, một Phó trưởng ban cũng không có phái đi, việc này rõ ràng là không chịu tốn công bỏ sức ra làm. Phải biết rằng, dù thế nào thì mình cũng là do trên Tỉnh điều phối tới đây, theo đúng luật Ban Tổ chức Thành ủy Liêu Nguyên làm thế nào cũng phải nể người trên Tỉnh, phái một Phó trưởng ban đưa đi, nhưng đối phương lại cố tình chỉ phái một Trưởng phòng của phòng Cán bộ số ba đi cùng.

Mấu chốt nhất chính là, Trưởng phòng phòng Cán bộ số ba đối xử với mình vô cùng lạnh lung. Nếu khi đưa đi, cũng theo kiểu thái độ này mà nói, vậy rõ ràng trực tiếp báo cho bộ máy Thành ủy Thị xã Đông Giang một tín hiệu, là mình không được lãnh đạo Thành ủy Liêu Nguyên này coi trọng. Cứ như vậy, mình muốn tạo uy tín tại Thị xã Đông Giang này xem ra không hề dễ dàng chút nào rồi.

Những suy nghĩ này chợt lóe lên ở đầu óc của Liễu Kình Vũ, sau khi nhìn thấy Thôi Nham Ba cúi đầu làm việc, hắn thản nhiên nói:

- Được, trưởng phòng Thôi, ông còn đang bận việc, vậy tôi sẽ không quấy rầy ông nữa.

Trong lòng tuy tức giận, nhưng Liễu Kình Vũ trực tiếp ép cho cơn giận hạ xuống. Sau hai năm rèn luyện, hắn đã hiểu rõ rất nhiều chuyện trong quan trường, cho nên dần dần cũng đã rèn luyện được năng lực khi vui buồn cũng không thể hiện ra ngoài. Đương nhiên, đối với Liễu Kình Vũ mà nói, nhẫn nại cũng nhất định phải có mức.

Buổi trưa, Liễu Kình Vũ tùy tiện ra bên ngoài tìm quán ăn vỉa hè, sau khi ăn một tô mì trứng gà cà chua, liền đi vòng vo khắp nơi Thành phố Liêu Nguyên.

Đây là một Thành phố tràn đầy sức sống, các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đủ loại cửa hàng nằm ven đường, một nhà tiếp theo một nhà, đường dành riêng cho người đi bộ đông đúc đụng vai nhau, chốn nào cũng lộ ra hơi thở phồn vinh. Tuy rằng Thành phố Thương Sơn cũng là thành phố cấp 3 thuộc tỉnh Bạch Vân, nhưng đem ra so sánh với Thành phố Liêu Nguyên, giống như là một huyện thành nhỏ bé bình thường, chênh lệch nhau khá lớn.

Tuy rằng sắp tới Liễu Kình sẽ nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, nhưng khi vòng vo nội thành Liêu Nguyên, Liễu Kình Vũ cũng đem hết tâm sức ra nhận thức sự phát triển tinh túy của Thành phố, nhận thức chiến lược kinh doanh và quan niệm phát triển Thành phố. Về mấy thứ này, đều có thể thông qua mắt thường quan sát, thông qua chi tiết tự nhận thức lấy. Đương nhiên, người bình thường là tuyệt đối không thể làm được điều này, cho dù là một vị Chủ tịch bình thường của Thành phố cấp 3 cũng không chắc làm được, nhưng Liễu Kình Vũ lại có thể làm được điều này.

Nguyên nhân rất đơn giản, ba Liễu Kình Vũ là Lưu Phi đã để lại cho hắn một quyển sổ dày, trong đó ghi chép lại đạo lý khi làm quan ở mỗi địa phương, đạo lý phát triển kinh tế, đạo lý kinh doanh thành thị, đạo lý đấu tranh trong chính trị. Tuy rằng mấy thứ này có khả năng chỉ là một câu, thậm chí là vài chữ, nhưng Liễu Kình Vũ có thể thông qua kiểm tra một số tin tức trên internet, cùng với những điều mà cha hắn đã viết được, khiến hắn nắm bắt được đủ thứ hoàn cảnh lúc đó, do đó cảm ngộ được những suy nghĩ độc đáo của cha hắn về một số lĩnh vực kinh tế, chính trị. Mấy thứ này làm ảnh hưởng sâu sắc đến Liễu Kình Vũ khi chế định một số chiến lược phát triển kinh tế. Nhất là cha hắn Lưu Phi vẫn kiên trì cơ bản nguyên tắc khi phát triển kinh tế, nhất định phải khiến người dân được lợi. Điểm này, bất kể khi Liễu Kình Vũ ở Thị trấn Quan Sơn hay là quận Tân Hoa, hoặc Khu công nghệ cao, hắn đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.

Liễu Kình Vũ đi vòng vo hơn hai tiếng, đối với khái niệm và chiến lược phát triển thành thị Thành phố Đông Giang đã có một ít lý giải sơ bộ. Tuy nhiên theo Liễu Kình Vũ, tuy rằng phát triển kinh tế của Thành phố Liêu Nguyên rất nhanh, nhưng vấn đề tồn tại cũng không ít. Nếu sử dụng các lý giải của cha hắn ở lĩnh vực kinh tế, chỉ sợ trực tiếp đưa ra bốn chữ “Phồn vinh giả dối” thôi.

Liễu Kình Vũ từng đi vào vài Cty môi giới bất động sản và khu chung cư để tìm hiểu một chút, phát hiện các nhà cửa không nằm trong trung tâm nội thành Liêu Nguyên, giá nhà đã tăng đến hơn 30.000 tệ/m2, còn các nhà cửa nằm trong trung tâm nội thành thì giá nhà cũng đã tăng từ 60.000 ~ 80.000 tệ/m2. Cho dù là ở ngoại thành, giá nhà cũng hơn 20.000 tệ/m2. Giá nhà này đã nghiêm trọng vượt ra khỏi khả năng của người dân. Phải biết rằng, kinh tế của Thành phố Liêu Nguyên tuy rất phát triển, nhưng bình thường người dân một tháng tiền lương chỉ có 3.000~4.000 tệ mà thôi, tiền lương của cấp bậc giám đốc cũng chỉ có 7.000~8.000 tệ.

Liễu Kình Vũ từng tìm đọc và biết được tin tức về giá nhà Thành phố Liêu Nguyên gần mười năm qua. Mười năm trước, giá nhà trung tâm Thành phố là 6.000 tệ/m2, ở ngoại thành là 2.000 tệ/m2, giá tiền này tương đối bình thường. Đương nhiên, theo hoàn cảnh biến hóa trong nước, trên cơ bản giá nhà vẫn trong trạng thái tăng ổn định. Nhưng 5 năm trước, giá nhà trung tâm nội thành Liêu Nguyên mới chỉ lên đến 10.000tệ/m2, nhưng từ khi đương nhiệm Bí thư Thành ủy Thành phố Liêu Nguyên, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Lý Vạn Quân nhậm chức Chủ tịch Thành phố, ông ta lập tức lên một loạt quy hoạch xây dựng đô thị và các dự án xây dựng khác. Dưới sự kích thích của các loại phương sách này, gía nhà Thành phố Liêu Nguyên tăng vèo vèo như bay. Hai năm trước, giá nhà trung tâm nội thành đã đạt đến 30.000 tệ/m2. Sau này, Lý Vạn Quân được đề bạt lên làm Bí thư Thành ủy, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, giá nhà Thành phố Liêu Nguyên như ngồi trên hỏa tiễn vậy, bùm một cái bay đến 80.000 tệ/m2.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đang ngồi trên xe taxi, trên đường chạy tới Ban Tổ chức Thành ủy, hắn lâm vào suy tư thật sâu.

Chẳng lẽ kinh tế phát triển như thế cũng phải bắt buộc giá nhà tăng lên theo sao? Chẳng lẽ giá nhà cao như vậy, người dân bình thường có thể mua nổi nhà cửa sao? Chẳng lẽ người dân bình thường cả đời vất vả chịu khổ tích góp từng tí một, khi mua nhà cửa cho con cái, chỉ có thể đủ để trả khoản góp tiền đầu kỳ thôi sao? Như vậy kinh tế phát triển thật sự có lợi cho người dân không?

- Anh bạn, tòa nhà Thành ủy tới rồi, cậu nên xuống xe đi.

Lúc này, tài xế xe taxi gọi, Liễu Kình Vũ đang chìm trong suy tư, mới giật mình tỉnh lại.

Liễu Kình Vũ hướng về phía tài xế xe taxi cười cười, lấy tiền trong túi áo ra trả cho tài xế, xuống xe bước vào tòa nhà Thành ủy. Hắn trực tiếp đi đến trước cửa phòng làm việc của Thôi Nham Ba, gõ cửa phòng.

- Vào đi.

Vẫn là âm thanh lạnh lùng kia.

Liễu Kình Vũ đi vào trong phòng, phát hiện Thôi Nham Ba lại đang xem tài liệu, nhìn cũng không thèm nhìn mình. Liễu Kình Vũ trực tiếp tìm một ghế sofa ngồi xuống, sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng dần dần lạnh lùng lên.

Liễu Kình Vũ ngồi đó khoảng 20 phút, lúc này Thôi Nham Ba mới chịu buông tài liệu trong tay xuống, đứng dậy cười nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, thật sự xin lỗi nha, vì trên tay tôi đang có một tài liệu khẩn cấp cần phải xử lý ngay, để cho cậu chờ quá lâu, bây giờ rốt cục xử lý xong rồi, có thể yên tâm đi rồi.

Nói tới đây, y cầm lấy ly nước trên bàn nói:

- Đi, tôi đưa cậu đi nhậm chức đây.

Mặc dù miệng của Thôi Nham Ba đang cười, nhưng trong nụ cười vẫn ẩn chứa sự xa lánh.

Liễu Kình Vũ cũng cười gật gật đầu:

- Được, vậy phải làm phiền Trưởng phòng Thôi rồi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy.

Hai người lên xe chuyên dụng của Ban Tổ chức Thành ủy, một đường chạy đến thị xã Đông Giang.

Trên đường, Thôi Nham Ba nhìn Liễu Kình Vũ cười nói :

- Đồng chí Tiểu Liễu, lần này đến Thị xã Đông Giang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này, cậu có ý kiến gì hay không, cậu tính toán thế nào để làm tốt công việc này?

Liễu Kình Vũ thật không ngờ Thôi Nham Ba lại hỏi mình một vấn đề như thế. Hắn lập tức rơi vào trầm tư, hắn biết rất rõ, người ngồi bên cạnh mình dường như hoàn toàn không có thiện ý với mình, cho nên trong lúc nói chuyện, luôn có sự đề phòng đối với Thôi Nham Ba.

Nhìn vẻ mặt ngưng đọng của Liễu Kình Vũ, Thôi Nham Ba lập tức cười vỗ vỗ bờ vai của Liễu Kình Vũ nói:

- Đồng chí Tiểu Liễu à, không cần phải nghiêm túc như vậy đâu. Chúng ta chỉ tùy tiện tâm sự thôi, không cần phải băn khoăn vấn đề gì, có gì cứ nói nấy. Cuộc nói chuện của chúng ta cũng sẽ không ghi chép lại đâu.

Nói tới đây, Thôi Nham Ba lại cười nói:

- Đồng chí Tiểu Liễu, tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm tôi rồi. Con người tôi bình thường cũng không phải là một người quá khắt khe đâu, làm việc cũng rất ít khi lề mề kéo dài. Chẳng qua mấy ngày trước trong một lần khảo sát, cán bộ cấp dưới đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, sáng nay khi cậu đến phòng làm việc của tôi, tôi đang tiến hành xử lý việc này. Chiều nay khi cậu tới lần nữa, tôi đang tiến hành xác nhận cuối cùng đối với việc này, cho nên trong hai lần gặp mặt này, tôi đối xử có chút xa cách với cậu, cậu bỏ qua cho tôi nhé. Đối với người tuổi trẻ tài cao như đồng chí, tôi vô cùng tán thưởng đấy.

Thoạt nhìn, giọng điệu nói chuyện của Thôi Nham Ba rất chân thành, hơn nữa bản thân y là Trưởng phòng của phòng Cán bộ số ba, y cũng chắc chắn sẽ có sự ngạo nghễ. Dù sao nắm giữ trong tay y là các huyện thị thuộc Thành phố Liêu Nguyên, công việc chính là khảo sát và điều chỉnh công tác của các cán bộ huyện, thị trực thuộc, cho dù là các Bí thư quận, Bí thư huyện hay các Chủ tịch huyện, Chủ tịch thị xã khi đối mặt với y, cũng phải nhún nhường mấy phần.

Liễu Kình Vũ nghe xong lời nói của Thôi Nham Ba, trong lòng không những không vì lời nói của y mà có sự thả lỏng, ngược lại cảnh giác càng thêm cao. Bởi vì hắn tin chắc, người cao ngạo như Thôi Nham Ba vậy, nếu muốn khiến y nói lời xin lỗi là rất khó đấy, nhưng không ngờ y lại đích thân nói lời xin lỗi với mình, hơn nữa còn hỏi mình một vấn đề không hề có chút tác dụng nào, Liễu Kình Vũ cảm thấy bên trong đó chắc chắn có vấn đề.

Cho nên, thoáng trầm tư một lúc sau, Liễu Kình Vũ liền cười nói:

- Trưởng phòng Thôi, ông quá khách sáo rồi. Đối với các lãnh đạo trong Ban Tổ chức Thành ủy, tôi đã biết được công việc của các vị rất bận, cho nên ông không cần nói lời xin lỗi với tôi.

Thôi Nham Ba lập tức nói theo: ;

- Ừ, cậu hiểu cho tôi là tốt rồi. Đồng chí Tiểu Liễu à, cậu nói xem, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trẻ tuổi như cậu, định phát triển công tác ở thị xã Đông Giang như thế nào? Tôi trước kia cũng từng làm trong Ủy ban Kỷ luật, chúng ta có thể giao lưu trao đổi với nhau.

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Trưởng phòng Thôi, thật ra mà nói, tôi cũng chưa có nghĩ kỹ về công việc phải triển khai làm như thế nào cho tốt. Tuy nhiên, nguyên tắc công việc của tôi đã có, là phải kiên quyết thi hành theo quy định pháp luật của Quốc gia, trừng phạt thật mạnh các phần tử gây hại xã hội, kiên quyết giữ gìn sự tôn nghiêm của luật pháp.

Thôi Nham Ba nghe xong lời nói của Liễu Kình Vũ, sắc mặt có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng của y cũng bị kích động. Theo lời nói của Liễu Kình Vũ, y có thể cảm nhận được, Liễu Kình Vũ không hề nói dối, hắn chắc chắn nhất định muốn làm như vậy.

Một chút ánh quang lạnh lùng bay vút qua đáy mắt của Thôi Nham Ba, y lại nhìn về phía Liễu Kình Vũ, trên mặt lại cười thêm vài phần :

- Ừ, không tệ, không tệ, Đồng chí Tiểu Liễu à, cậu thật sự rất hay đấy.
Bình Luận (0)
Comment