Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 349

Tôn Ngọc Long rời khỏi như thể vừa ném hòn đá vào mặt hồ đang yên bình, từng đợt sóng đồng loạt nổi lên.

Không lâu sau, điện thoại di dộng của Chủ tịch thị xã Đường Thiệu Cương liền vang lên. Đường Thiệu Cương đùa cợt vài câu rồi vẻ mặt tràn đầy áy náy nói với Liễu Kình Vũ: 
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi có chút việc cần phải xử lý, để cho những đồng chí khác cùng dự tiệc với cậu. Hôm nào tôi cùng đồng chí Tôn Ngọc Long thương lượng, đền bù cho cậu.

Nói xong, không đợi phản ứng của Liễu Kình Vũ, ông ta trực tiếp xoay người rời khỏi.

Thấy Đường Thiệu Cương rời khỏi, mọi người không ngừng lấy đủ mọi loại lý do nói với Liễu Kình Vũ để cáo từ.

Khi mọi người đến đại sảnh của bữa tiệc, Liễu Kình Vũ phát hiện, toàn bộ bộ máy bên trong của Ủy viên thường vụ thị ủy, ngoại trừ Chính ủy Ban chỉ huy quân sự Khương Văn Quốc ra thì đều đi hết. Một số nhân vật số một của các phòng ban trên cơ bản cũng rời đi. Ngay cả những nhân vật số hai cũng đi gần một nửa. Những người còn lại miễn cưỡng mới ngồi đủ hai bàn, trong khi hôm nay đã đặt trước sáu bàn ăn.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ có là kẻ ngốc cũng biết mình bị cả bộ máy thị ủy Đông Giang cô lập. Ngoại trừ Khương Văn Quốc, căn bản không có ai để cho hắn chút mặt mũi nào.

Ánh mắt tất cả mọi người để đổ dồn vào Liễu Kình Vũ. Mọi người muốn nhìn xem, vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới nhậm chức này sẽ làm như thế nào.

Nói thực ra, những người ở lại đều là những người hữu danh vô thực, trên cơ bản không nắm thực quyền gì. Đương nhiên, trong đó cũng không ít người muốn đầu cơ. Mọi người ở lại là muốn xem biểu hiện của Liễu Kình Vũ. Điểm này quyết định sau này họ có dựa vào hắn hay không?

Đương lúc mọi người chăm chú nhìn, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Thật không ngờ, các vị lãnh đạo Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang lại bận rộn đến thế, ngay cả ăn một bữa cơm cũng không có thời gian. Như thế cũng tốt, chúng ta dùng cơm cũng yên tĩnh hơn. Có điều, bàn tiệc đặt trước có vẻ trống vắng, uống rượu khó có hứng thú. Như vậy đi, mọi người đồng ý ở lại là đã nể mặt Liễu Kình Vũ tôi rồi. Hôm nay tôi cũng sẽ không khách khí nữa. Tôi làm chủ, chúng ta đến khách sạn Khải Hoàn Đông Giang, không say không về, mọi người thấy thế nào?

Nghe xong những lời này của Liễu Kình Vũ, Khương Văn Quốc tuy rằng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong đáy mắt đã lộ rõ vẻ tán thưởng. Ông ta vốn nghĩ rằng, Liễu Kình Vũ bị đám người Tôn Ngọc Long, Đường Thiệu Cương đùa giỡn trong tay như vậy sẽ giận dữ mà bỏ đi. Nhưng thật không ngờ, hắn không những không đi mà còn bỏ mặc bữa cơm mà Thị ủy đặt trước, đến nhà hàng theo chủ ý của hắn ăn cơm. Tuy rằng đều là ăn cơm, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

Nếu Liễu Kình Vũ phất tay áo mà bỏ đi thì đúng ý của đám người Tôn Ngọc Long quá. Bởi vì nếu làm như vậy, hắn sẽ đánh mất nốt những người ở đây đang trông chờ vào hắn, hoàn toàn bị cô lập ở Đông Giang

Nếu Liễu Kình Vũ ở lại Khách sạn do thị ủy đặt trước, hắn vẫn rơi vào kế hoạch của đám người Tôn Ngọc Long. Người khác có thể không rõ, nhưng Khương Văn Quốc biết rất rõ. Mặc dù bữa cơm này là do Thị ủy đặt nhưng lại không có thanh toán, nếu Liễu Kình Vũ quyết định ở lại thì sáu bàn tiệc hôm nay, hắn đều phải trả.

Liễu Kình Vũ tuy rằng mới nhậm chức Ủy viên thường vụ Thành ủy nhưng lại vị trí của hắn lại xếp trước mình. Cho nên, hắn phải là người trả tiền. Trong chốn quan trường đã có thói quen ghi nợ trước. Hơn nữa, người của Thị ủy nếu đã đặt cơm thì chắc chắn nơi này có thể ký tên ghi nợ.

Mà kết quả chỉ có hai khả năng, hoặc là Liễu Kình Vũ ký tên, khoản này sẽ được tính ở Thị ủy hoặc Ủy ban kỷ luật, hoặc là Liễu Kình Vũ tự mình thanh toán

Bất kể Liễu Kình Vũ lựa chọn con đường nào, đây cũng sẽ trở thành nhược điểm của hắn. Nếu ở thời điểm đấu tranh kịch liệt nhất bị người có dã tâm lấy ra làm cớ thì chắc chắn sẽ trở thành chiêu bài cuối cùng. Khương Văn Quốc hiểu rất rõ, ba năm trước, hai người tiền nhiệm của Liễu Kình Vũ cũng bị áp dụng thủ đoạn này. Do đó, cũng bị đám người Tôn Ngọc Long bắt được nhược điểm mà kéo xuống. Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tiền nhiệm ngay trước Liễu Kình Vũ cũng bị đối phương bắt được nhược điểm, không ngừng lôi kéo hủ hóa, cuối cùng bị đá văng ra.

Không ngờ Liễu Kình Vũ lựa chọn bỏ tiền túi mời khách như vậy. Hắn có ý cũng được, không có ý cũng tốt, qua hành động của Liễu Kình Vũ lần này, Khương Văn Quốc thấy được một người tuy trẻ tuổi những lại hành động hết sức bình tĩnh. Điểm này so với mấy vị Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trước, hắn làm tốt hơn nhiều.

Khương Văn Quốc biết rằng chính mình mạo hiểm ở lại xem ra là đúng đắn rồi.

Kế tiếp, mọi người cùng nhau đón xe trực tiếp đến khách sạn Khải Hoàn.

Điều khiến mọi người không ngờ tới nhất là, sau khi đến khách sạn, Liễu Kình Vũ trực tiếp dẫn mọi người đến gian phòng xa hoa nhất: Căn phòng chữ Thiên số 1.

Loại đối xử này làm cho tất cả mọi người chấn kinh.

Khách sạn Khải Hoàn tuy rằng không phải khách sạn năm sao duy nhất ở Đông Giang, nhưng là khách sạn đẳng cấp nhất Đông Giang. Nơi này phân chia phòng theo cấp bậc, bao gồm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Ủy viên Thường vụ Thị ủy Đông Giang tuy rằng cũng thường sử dụng phòng chữ Thiên nhưng cho dù Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long có muốn sử dụng thì cũng chỉ được phép sử dụng đến phòng chữ Thiên số 6 thôi

Từ phòng chữ Thiên số 2 đến số 5 là phòng dự trữ, trừ phi nguyên Ủy viên Thường vụ Thành ủy Liêu Nguyên đích thân tới, nếu không tuyệt đối sẽ không mở cửa. Về phần phòng chữ Thiên số 1, đó là phòng dùng để tiếp Lãnh đạo Tỉnh ủy hoặc là chuẩn bị tiếp khách mời đặc biệt, bình thường cũng không dễ dàng mở ra. Cho dù là người có nhiều tiền, muốn vào phòng chữ Thiên số 1 của khách sạn Khải Hoàn cũng không được

Nhưng việc mọi người không ngờ tới còn ở phía sau.

Sau khi thức ăn được đưa lên, Tổng giám đốc của khách sản Khải Hoàn là La Hải Phong tự mình cung kính dâng lên hai bình Mao Đài đặc biệt, cùng mọi người chào hỏi rồi cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi là Tổng giám đốc của khách sạn này, tên La Hải Phong. Ngài đến Khách sạn dùng cơm thật vinh hạnh cho kẻ hèn mọn này. Tôi chỉ vừa biết tin ngài đến, tiếp đón không được kịp thời, thất lễ rồi. Tôi có hai bình rượu ngon, hôm nay mang đến, mong Chủ nhiệm Liễu thứ lỗi.

Nói xong, La Hải Phong trực tiếp đặt hai bình rượu lên bàn:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài còn có dặn dò gì thêm không?

Liễu Kình Vũ liếc mắt tới hai bình rượu một cái, cười nói:
- Tổng giám đốc La quá khách sáo rồi. Hai bình rượu này có khá lâu năm, ông có được cũng không dễ, hay là ông cứ mang về đi. Hơn nữa, hôm nay tôi cũng đột ngột tới, ông không cần phải đến xin lỗi.

La Hải Phong vội vàng khoát tay nói: 
- Chủ nhiệm Liễu, ngài ngàn vạn lần không nên nói như vậy, nếu ngài không nhận, tôi cũng thật sợ hãi.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tổng giám đốc La à, tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không thể tùy tiện nhận lễ được. Nói vậy, chẳng phải bảo tôi tự đem mình khởi tố?

Liễu Kình Vũ vừa nói ra những lời này, mọi người đều bật cười ha hả. Nhưng càng cười to, mọi người đối với quan hệ giữa hai người này càng thêm khó hiểu và nghi hoặc. Bởi vì mọi người đều hiểu biết một chút về ông chủ La Hải Phong của khách sạn Khải Hoàn này. Đừng nhìn La Hải Phong chỉ đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc của Khách sạn Khải Hoàn, lai lịch của ông ta không hề đơn giản. Cho dù Bí thư thị ủy Đông Giang Tôn Ngọc Long đối với ông ta cũng phải nể mặt hai phần. Nghe nói người này có gia cảnh ở Tỉnh ủy. 

Mọi người đều là người từng trải, hai bình rượu trên bàn, họ vẫn nhìn ra được, ít người đã từng uống qua nên tất cả bọn họ đều biết. Đây là rượu chuyên cung cấp cho Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, người bình thường không thể đụng đến. Loại rượu này đối với những người sành rượu mà nói, đây chính là bảo bối. Có lẽ La Hải Phong cũng không có nhiều, nhưng ông ta lại chịu bỏ ra biếu Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là ai? Tại sao La Hải Phong lại coi trọng hắn như vậy?

Lúc này, La Hải Phong cau mặt đứng lên, có chút xấu hổ

Liễu Kình Vũ nhắc đến chuyện hắn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khiến cho La Hải Phong có chút cố kỵ. Kỳ thật, sở dĩ ông ta muốn đem hai bình rượu này cho Liễu Kình Vũ với ý lấy chút mặt mũi. Thân là Tổng giám đốc của khách sạn Khải Hoàn, trước kia ông ta không hề biết Liễu Kình Vũ có thẻ VIP, nhưng ông ta biết rất rõ, người có trong tay thẻ Vip đều không phải là người bình thường, cho dù là lãnh đạo Tỉnh ủy cũng chưa hẳn đã có.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lại cười nói:
- Như vậy đi, tôi có mấy tấm phiếu mua rượu ở Minh Đức tửu trang tặng cho ông. Ông có thể mua mấy bình rượu đế màu lục, coi như đổi lấy hai bình rượu này của ông.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy trong túi áo ra 6 tấm vé Minh Đức Tửu Trang đưa cho La Hải Phong

Lần này, mọi người thực sự chấn kinh rồi

Bởi lẽ rượu của Minh Đức Tửu Trang chưa bao giờ bán ra bên ngoài, cũng chưa bao giờ bước vào hàng ngũ cung cấp đặc biệt. Nhưng hễ là người uống rượu đều nghe nói qua Minh Đức Tửu Trang này. Đối với những ai đã từng uống loại rượu này đều giơ ngón cái lên tán thưởng. Rượu Minh Đức Tửu Trang là rượu chính tông, rất dễ uống. Nếu đem hai bình rượu Minh Đức Tửu Trang đi biếu tuyệt đối sẽ làm cho cấp trên vui mừng. Vì đây là loại rượu không bán trên thị trường, cho dù có tiền cũng không mua được. Nhưng chỉ cần có vé thì cho dù người bình thường cũng có thể mua.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn Liễu Kình Vũ, trong lòng lại dâng lên nghi vấn thật lớn: Rốt cuộc Liễu Kình Vũ có bối cảnh như thế nào?

- Nhất định sẽ đền cho cậu.
Nói xong, Tôn Ngọc Long cũng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment