Đặt điện thoại xuống, trên mặt Liễu Kình Vũ xuất hiện một nụ cười lạnh. Hắn tin rằng, nhất định đã có người đem chuyện ở Hội nghị thường vụ ngày hôm nay báo cáo với Tôn Ngọc Long rồi, y nhất định sẽ đứng ngồi không yên.
Bước tới phòng làm việc của Tôn Ngọc Long, hỏi thăm thư ký của y một chút, Liễu Kình Vũ trực tiếp đến gõ cửa rồi đi vào phòng. Đã lên đến vị trí này, nếu như trong phòng làm việc của đối phương không có vị khách nào quan trọng thì có thể trực tiếp đi vào.
Tôn Ngọc Long đang phê duyệt công văn, nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi vào, sắc mặt y trầm xuống, ánh mắt đầy vẻ nghiêm khắc nhìn hắn nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói bên Ủy ban Kỷ luật các anh đang thành lập một Tổ tuần tra?
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Vâng, đúng là có việc như vậy.
Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi cho rằng, Tổ tuần tra đó của các anh hoàn toàn là vô ích rồi. Chúng ta vừa mới thành lập một Tổ điều tra xử lý rồi, Ủy ban Kỷ luật của các anh lại thành lập một Tổ tuần tra, điều này thật là không cần thiết. Tôi cho rằng Tổ tuần tra của các anh nên giải tán đi, làm như vậy là hao phí tinh thần và lực lượng, là hoàn toàn không cần thiết!
Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống, giọng điệu kiên định nói:
- Bí thư Tôn, tôi không đồng ý với ý kiến của ông. Tổ tuần tra được thành lập trong Ủy ban Kỷ luật của chúng tôi và Tổ điều tra xử lý của Thị ủy không hề mâu thuẫn với nhau. Mục đích chính của Tổ điều tra xử lý là tập hợp các ban ngành của Thị ủy, tiến hành kiểm tra xử lý những hiện tượng không lành mạnh trong toàn thị xã. Đối với Tổ điều tra xử lý này, Ủy ban Kỷ luật chúng tôi chỉ ở vào vị trí phối hợp và phụ thuộc. Chúng tôi chỉ phải phối hợp với hoạt động của Tổ điều tra xử lý vào thời điểm thích hợp.
Hơn nữa, hoạt động của Tổ điều tra xử lý cũng không phải là liên tục, mà là theo từng giai đoạn, hoặc mang tính ngẫu nhiên. Còn Tổ tuần tra của chúng tôi lại hoạt động liên tục, công việc chính là kết hợp với công tác sát hạch hàng ngày. Ngoài ra, công việc của Tổ tuần tra chúng tôi cũng có thể coi như một phần hoạt động của Tổ điều tra xử lý, cung cấp rất nhiều tài liệu và sự ủng hộ cần thiết cho Tổ điều tra xử lý. Vì vậy, tôi cho rằng, Tổ tuần tra của chúng tôi không cần phải giải tán, cũng không có xung đột gì với Tổ điều tra xử lý cả.
Thật cứng rắn! Hết sức cứng rắn!
Tôn Ngọc Long bị sự cứng rắn của Liễu Kình Vũ làm cho thiếu chút nữa giận tới mức đập bàn trừng mắt.
Tên Liễu Kình Vũ này căn bản không để ý đến uy phong của Bí thư Thị ủy, không ngờ lại trực tiếp từ chối đề nghị của mình.
Lẽ nào có lý đó! Thật sự đâu có thế được!
Trong lòng Tôn Ngọc Long hết sức tức giận nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ bình thản, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt lên gương mặt Liễu Kình Vũ. Y thản nhiên nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh khẳng định là Tổ tuần tra của Ủy ban Kỷ luật các anh không cần phải giải tán à?
Giọng nói của Tôn Ngọc Long rất bình thản nhưng chính trong giọng điệu bình thản đó, Liễu Kình Vũ cảm nhận được sát khí ngập trời của y.
Đúng vậy, chính là sát khí, thậm chí còn ẩn chứa một nguy cơ.
Tuy nhiên, bản thân từng là Đội trưởng Đại đội Nanh Sói, có khó khăn nào mà Liễu Kình Vũ chưa từng gặp, cho dù là mưa bom bão đạn cũng không làm hắn thay đổi sắc mặt, cho dù trong tên bay lửa đạn hắn cũng có thể cười. Đối mặt với một Tôn Ngọc Long luôn tỏ ra cứng rắn và uy phong, hắn chỉ cười một cách thản nhiên, cùng với giọng điệu bình thản trả lời y:
- Bí thư Tôn, Tổ tuần tra của Ủy ban Kỷ luật chúng tôi không có bất kỳ vấn đề gì, đương nhiên là không cần phải giải tán.
Ánh mắt của Tôn Ngọc Long trong thoáng chốc đã trở nên sắc lạnh, giọng điệu cũng mang đầy hàm ý:
- Được thôi, anh không đồng ý giải tán Tổ tuần tra thì tôi cũng không miễn cưỡng, dù sao anh cũng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Nếu việc sắp xếp nội bộ Ủy ban Kỷ luật thuộc quyền hạn của anh thì tôi cũng không thể can thiệp. Nhưng đồng chí Liễu Kình Vũ này, tôi nghe nói, anh đã thành lập cơ chế sát hạch trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật, thậm chí còn được trên Tỉnh Bạch Vân lấy làm thí điểm hành động. Chẳng lẽ tôi lại không biết chuyện này?
Nói tới đây, y đập bàn tức giận nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh có biết biểu hiện của anh trong việc này là một hành động rất lỗ mãng không? Tiền trảm hậu tấu sao? Anh đã từng nghĩ tới chưa? Hành động lỗ mãng này của anh sẽ khiến Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang chúng ta gặp rắc rối như thế nào, ảnh hưởng tới chúng ta như thế nào? Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh nhất định phải giải thích việc này với toàn thể Ủy viên thường vụ Thị ủy.
Trong lúc nói chuyện, y đã đứng dậy, hai tai chống bàn, người hướng về phía trước từ lúc nào, dáng vẻ tức giận nhìn Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ cười một cách bình thản, vẫn ngồi điềm tĩnh trên ghế nói:
- Bí thư Tôn, ông quá kích động rồi, không nên nóng vội. Ngồi xuống trước đã, nghe tôi nói một chút.
Sự kích động mà Tôn Ngọc Long thể hiện hôm nay không phải là sự kích động thật sự. Đã lên được đến vị trí này, y sớm đã biết kiềm chế cảm xúc của mình. Y cố tình thể hiện như vậy chỉ với mục đích tạo áp lực cho Liễu Kình Vũ mà thôi. Y chỉ đang diễn kịch.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, y mới chậm rãi ngồi xuống, hừ một tiếng rồi nói:
- Được rồi, vậy tôi nghe xem anh nói như thế nào.
Đợi Tôn Ngọc Long ngồi xuống xong Liễu Kình Vũ mới trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, đầu tiên tôi cần nói rõ ràng một chút, trong việc được Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân chọn làm thí điểm, tôi không có bất kỳ sai lầm nào, vì vậy tôi không cần phải giải thích với bất kỳ ai trong Ủy ban thường vụ Thị ủy cả. Tuy nhiên hôm nay tôi sẽ giải thích với ông một chút, cũng chỉ là xuất phát từ việc muốn chứng minh sự trong sạch của tôi, sau này nếu có chuyện tương tự tôi sẽ không có bất kỳ lời giải thích nào nữa. Hơn nữa, nếu sau này có người tiếp tục nói xấu việc tôi làm, tôi sẽ không do dự mà đem việc này báo cáo với Tỉnh ủy, người có liên quan nhất định phải có trách nhiệm giải thích với Liễu Kình Vũ này.
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Tôn Ngọc Long, trầm giọng nói tiếp:
- Đồng chí Tôn Ngọc Long, mời ông nghe cho rõ. Đầu tiên, trước khi tôi nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, tôi đã đề xuất rõ ràng phương pháp thực hiện cơ chế sát hạch mới của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang với đồng chí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh – Hàn Nho Siêu. Hơn nữa cũng nói với Chủ nhiệm Hàn một số kiến nghị của tôi, ông ấy rất đồng ý với những kiến nghị đó, thậm chí nói phải lấy kiến nghị của tôi làm nền móng, yêu cầu tôi đưa ra một cơ chế sát hạch hoàn thiện để về sau tiến hành thí điểm. Tuy nhiên khi đó tôi vẫn chưa đồng ý, vì lúc đó tôi chưa chính thức nhậm chức, Chủ nhiệm Hàn cũng không miễn cưỡng, chỉ nói việc này để sau nói tiếp.
Thứ hai, cơ chế sát hạch mới này đã được Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang thông qua rồi. Với tư cách là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tôi có quyền đề xuất một số sửa đổi đối với cơ chế sát hạch hiện nay. Hơn nữa, văn kiện về cơ chế sát hạch mới tôi cũng đã mang tới để mời Thị ủy phê duyệt.
Nói xong, hắn lấy từ túi xách ra bản văn kiện về cơ chế sát hạch mới, đặt trước mặt Tôn Ngọc Long.
Sau đó, hắn nói tiếp:
- Bí thư Tôn, tôi tự mình mang tới cho ông một bản của văn kiện này, đồng thời bản mềm của văn kiện cũng đã gửi vào hòm thư của ông rồi. Đương nhiên, vì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh Hàn đã đánh tiếng với tôi trước nên tôi cũng đã gửi bản mềm cho ông ấy rồi.
Thật ra, với tôi mà nói, việc chọn thị xã Đông Giang làm thí điểm không có vấn đề gì cả. Vì là thí điểm nên chắc chắn sẽ tồn tại rủi ro, thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại, tôi sẽ phải gánh trách nhiệm, tôi hà cớ gì phải đeo gông vào cổ mình? Hơn nữa, theo như tôi tính toán, sau khi văn kiện này tới Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất có thể sẽ coi trọng cao độ, thậm chí sẽ có chính sách hỗ trợ cho vùng thí điểm, đến lúc đó các địa phương lại tranh nhau muốn làm thí điểm, cứ cho là thị xã Đông Giang chúng ta muốn trở thành nơi thí điểm cũng khó mà lọt vào tầm ngắm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Nói tới đây, hắn đứng dậy rồi tiếp lời:
- Được rồi, Bí thư Tôn, tôi chỉ giải thích đến đây, nếu như ông không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước. Bên cạnh đó, về việc thí điểm, nếu sau này còn muốn nói thì đừng đến tìm tôi, vì tôi không có hứng thú.
Tôn Ngọc Long nhìn Liễu Kình Vũ, không ngờ là hắn lại mạnh mẽ, cứng rắn đến vậy. Y khẽ nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Được rồi, vậy anh cứ về trước đi.
Sau khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, đôi lông mày của Tôn Ngọc Long càng cau lại, bởi vì y nhận ra trong lời nói của hắn có chút gì đó khác thường. Cái khác thường này y không thể nói rõ ràng rốt cuộc là cái gì, nhưng y cảm nhận được trong lời nói của hắn còn có hàm ý khác.
Tuy nhiên trong lòng y đã rõ một điều, ngày hôm nay, việc kiếm cớ để mắng mỏ Liễu Kình Vũ một phen coi như đã thất bại hoàn toàn rồi. Không ngờ tên nhãi Liễu Kình Vũ tuy còn trẻ nhưng làm việc lại rất có kinh nghiệm. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đã quyết định lấy thị xã Đông Giang làm thí điểm sao? Lúc này, y cũng đã cảnh giác, theo lời nói của hắn, hắn dường như có thể trực tiếp trò chuyện với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Lẽ nào hắn và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hàn lại có quan hệ mật thiết như vậy. Nếu như đó là sự thật thì y phải hết sức đề phòng hắn.
Sáng ngày thứ hai, Tôn Ngọc Long mới hiểu vì sao trước khi đi Liễu Kình Vũ lại nói những lời như vậy.
Bởi vì đêm qua, y đã nghe được tin tức Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã đưa ra một cơ chế sát hạch hoàn toàn mới đối với nội bộ hệ thống Ủy ban Kỷ luật, chuẩn bị thí điểm trên hai địa phương trong tỉnh. Đối với hai vùng thí điểm này, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ có chính sách hỗ trợ ở một mức độ nhất định. Bên cạnh đó, y còn nghe ngóng được một vài tin đồn, nghe nói cơ chế sát hạch thí điểm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất có khả năng là tiến hành thăm dò của Tỉnh ủy đối với cơ chế sát hạch cán bộ. Nếu cơ chế sát hạch này của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiến hành tốt thì bước tiếp theo, việc thí điểm sẽ tiếp tục được thực hiện. Nếu lại tiếp tục thành công thì sẽ tiến hành mở rộng ra toàn Tỉnh.
Sau khi tin tức được truyền ra, toàn bộ các huyện, vùng trong tỉnh Bạch Vân, đặc biệt là lãnh đạo các cấp đều tức giận. Mặc dù hai vùng được Ủy ban Kỷ luật tỉnh chọn làm thí điểm không được hỗ trợ là bao nhưng hỗ trợ lớn nhất lại là việc lựa chọn thí điểm của Tỉnh ủy. Cần phải biết rằng, một khi được Tỉnh ủy chọn làm vùng thí điểm tiến hành cơ chế sát hạch mới, một khi đạt được thành công, ắt sẽ được quảng bá rộng rãi trong toàn tỉnh. Lãnh đạo chủ yếu của vùng thí điểm sẽ vì thí điểm thành công mà có được sự coi trọng của Tỉnh ủy. Cũng cần phải biết, người có gan đi đầu mà thành công sẽ đạt được lợi ích lớn. Hơn nữa nếu coi như thất bại thì cũng không phải gánh quá nhiều trách nhiệm, bởi vì là thí điểm mà. Có thể nói, làm vùng thí điểm lợi nhiều hơn hại.
Khi đó, Tôn Ngọc Long cũng tức giận rồi, chẳng qua nhớ lại những lời Liễu Kình Vũ nói trước khi ra về càng làm cho y bực bội hơn nữa.