Liễu Kình Vũ bước đến trước mặt Diêu Thúy Hoa, ngồi xổm xuống, vẻ mặt tràn đầy hối lỗi, nói:
- Chào bà, cháu là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật Thị xã Đông Giang mới nhậm chức Liễu Kình Vũ, bà cùng với cháu trở về Thị xã Đông Giang đi. Vụ án này cháu đã nhận rồi, nhất định sẽ cho bà một câu trả lời xác đáng. Hiện tại bà đi ăn với cháu nhé, không cần ngồi đây gặm bánh ngô nữa, không có dinh dưỡng.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, dùng con mắt đục ngầu còn lại nhìn Liễu Kình Vũ một cái, dùng sức lắc đầu, vô cùng quật cường nói:
- Không, tôi không quay về, lãnh đạo Thị xã Đông Giang đã hành hạ tôi đủ khổ rồi. Bọn họ nói giống cậu rất nhiều lần, tất cả đều biểu hiện chân thành, nhưng cuối cùng chuyện của tôi vẫn không được giải quyết. Hôm nay tôi sẽ ở Ủy ban kỉ luật tỉnh để kiện, tôi nghe nói Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật tỉnh là một vị cán bộ công chính liêm minh, ngài ấy có thể làm chủ giúp tôi.
Liễu Kình Vũ lấy từ cặp ra một túi hồ sơ, đặt trước mặt người phụ nữ, nói:
- Bà ơi, bà xem, đây chính là hồ sơ có liên quan đến bà, là do đồng chí Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Tỉnh tự mình giao cho cháu. Chủ nhiệm Hàn rất day dứt về vụ án này, tài liệu này cũng là Chủ nhiệm Hàn đưa cho cháu đấy. Bà xem, trên đây còn có nét chữ của Chủ nhiệm Hàn.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lật đến trang tài liệu có chỉ thị của Hàn Nho Siêu tự phê, đưa cho bà ta xem.
Người phụ nữ cố gắng dán mắt vào văn kiện, tìm tòi một lúc thật lâu mới đọc xong chỉ thị của Hàn Nho Siêu. Tuy nhiên, trên mặt bà ta vẫn như cũ mang vài phần đề phòng, hỏi:
- Anh bạn trẻ, cậu thật có thể làm chủ giúp tôi sao?Bọn họ đều là những người có thế lực, có quan hệ, nếu không, hay tôi đi tìm Chủ nhiệm Hàn vậy.
Nghe được bà ta nói vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ run lên, một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.
Bà ta chắc chắn đã bị sợ hãi rất nhiều. Bởi vì có những cán bộ chỉ biết chăm chăm bảo vệ vị trí của mình, sợ phiền toái, gặp chuyện đều muốn đẩy đi chỗ khác, nên đối với phản ánh của dân chúng, tránh được cái gì đều tránh, dụ dỗ được cái gì là dụ dỗ, nếu vẫn không được, sẽ đe dọa hoặc đuổi đi.
Nghe đến đây, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bà ơi, bà yên tâm, đừng nhìn cháu trẻ tuổi, chức quan của cháu cũng không nhỏ, cháu có thể bảo vệ bà, nếu không sao Chủ nhiệm Hàn lại đem vụ án này giao cho cháu? Cháu đảm bảo, trong vòng năm ngày tới, cháu sẽ tra xong toàn bộ vụ án này. Trong vòng hai ngày, Triệu Kim Long và những người bắt bà hôm nay đều sẽ bị miễn chức.
Người phụ nữ nghe xong, bỗng tràn đầy hoảng sợ và nghi ngờ:
- Cậu nói cậu có thể bãi miễn chức vụ của Triệu Kim Long? Không thể nào, ông ta là Phó chủ tịch thị trấn Hắc Môi đấy, chức quan lớn, tôi nghe nói ngay cả lãnh đạo Thị xã Đông Giang cũng không dám đụng đến ông ta đâu.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bà ơi, bà yên tâm, cháu nói được sẽ làm được. Bà xem thế này được không, bà trước tiên cũng không cần quay trở lại thị trấn Hắc Môi đâu, bởi vì như thế cháu cũng không thể chăm sóc bà được. Trước tiên bà cứ theo cháu về nhà khách Tỉnh ủy đã, bà sẽ ở phòng sát vách với cháu, cháu phụ trách chăm sóc bà. Bà cứ đợi xem cháu có thực hiện đúng lời hứa của mình không. Nếu không đúng, bà có thể trực tiếp sang ngay phòng bên cạnh mắng cháu cũng được.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, con mắt đục ngầu khô khốc của bà ta tuôn ra một chuỗi nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói:
- Anh bạn, thật sự… thật sự … rất cảm ơn cậu, tôi thay người nhà mình, dập đầu cảm ơn cậu.
Nói xong, người phụ nữ định quỳ xuống dập đầu. Tuy rằng một con mắt của bà ta đã mù, nhưng lòng của bà ta còn chưa mù. Tuy rằng đã già, nhưng cũng là người có trí tuệ, có nhận thức. Kì thật, ngay từ khi Liễu Kình Vũ mắng Tô Lực Cường và những người đánh mình, bà ta đã cảm giác được người thanh niên này không có ác ý, thậm chí còn muốn đòi lại công bằng cho mình.
Những lời bà ta nói sau đều là muốn kiểm tra Liễu Kình Vũ, tiến thêm một bước nghiệm chứng Liễu Kình Vũ mà thôi. Mà Liễu Kình Vũ rốt cuộc đã cho bà ta một hy vọng, hứa hẹn cởi bỏ được án oan cho người nhà mình, cho nên bà ta đã vô cùng cảm động rồi.
Liễu Kình Vũ vội vàng giơ tay ngăn lại cái dập đầu, đỡ bà ta lên, trầm giọng nói:
- Bà ơi, như vậy đi, cháu trước tiên dẫn bà đi ăn đã, thuận tiện mua cho bà một bộ răng giả. Bà phải thật khỏe mạnh, mới có thể nhìn đến kết quả cuối cùng của vụ án này chứ.
Người phụ nữ vội vàng xua tay, nói:
- Không cần, cậu có thể giúp tôi điều tra vụ án này, tôi đã vô cùng biết ơn rồi, không cần làm phiền cậu thêm nữa.
Liễu Kình Vũ nói:
- Không có việc gì. Bà ơi, bà đừng khách khí với cháu, cháu là lãnh đạo Thị xã Đông Giang, quan tâm chiếu cố bà cũng là trách nhiệm của cháu. Huống chi bà cũng có tuổi rồi, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của đất nước chúng ta, cho nên mặc kệ nhìn từ góc độ nào, chăm sóc bà cũng là nhiệm vụ cháu phải làm.
Tiếp đó, Liễu Kình Vũ dẫn theo người phụ nữ, tìm một cửa hàng ăn, giúp bà ta ăn no một bữa, Cả người ấm áp rồi, lại dẫn bà ta đến một cửa hàng quần áo ven đường, mua một bộ quần áo sạch sẽ, mua thêm một bộ áo mưa, sau đó, dẫn bà ta đến phòng khám nha khoa, lắp một bộ răng giả. Lúc này, mới đưa bà ta trở về Thị xã Đông Giang.
Nhưng mà, khi Liễu Kình Vũ đang đi về Thị xã Đông Giang, điện thoại di động của hắn đã reo vang.
Người gọi là Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói anh ở trước cửa Ủy ban Kỉ luật tỉnh phê bình các đồng chí thị trấn Hắc Môi, tôi thấy anh làm như vậy rất đúng. Đối với những người làm việc không theo quy củ như vậy, phải phê bình thật nhiều, răn đe thật nhiều. Tôi vừa rồi cũng đã khiển trách bọn họ, bọn họ có vẻ đã nhận ra lỗi của mình rồi.
Tôn Ngọc Long nói tới đây, ý tứ đã rất rõ ràng, chuyện liên quan đến Tô Lực Cường và Triệu Kim Long dừng ở đây thôi, hy vọng Liễu Kình Vũ không cần làm to chuyện hơn.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ đã sớm có tính toán, làm sao có thể nghe theo lời của Tôn Ngọc Long, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Tôn, tôi đang định sau khi trở về Thị xã Đông Giang sẽ đề nghị ông mở một cuộc họp khẩn cấp bàn về chuyện này. Bạo lực của thị trấn Hắc Môi lần này nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng chuyện này lại phản ánh một vấn đề hết sức nghiêm trọng, cán bộ Thị ủy Đông Giang chúng ta phải vô cùng coi trọng. Những cán bộ không coi ích lợi của dân chúng ra gì, đều cần phải xử lý.
Trong cuộc họp, tôi sẽ có mấy đề nghị.
Thứ nhất, tôi đề nghị miễn chức và xử phạt Phó Chủ tịch thị trấn Hắc Môi trực tiếp tham gia lần này.
Phó Chánh Văn phòng thị trấn Hắc Môi Tô Lực Cường cũng phải bị miễn chức, xử phạt hành chính.
Chủ tịch thị trấn Chu Đông Hoa cảnh cáo xử phạt trong nội bộ Đảng. Ông ta dù không trực tiếp tham gia, nhưng chỉ thị không rõ ràng, gây ra hậu quả nghiêm trọng, nên lần này đã tạo ảnh hưởng xấu đến hình ảnh lãnh đạo Thị xã Đông Giang.
Tôi đề nghị, Phòng Công an Thị xã Đông Giang lập tức tiếp nhận, tiến hành điều tra xác minh những hung thủ đã hành hung Diêu Thúy Hoa.
Tôi hy vọng trong cuộc họp Hội nghị thường vụ của Thị xã Đông Giang, lãnh đạo Thị ủy có thể tiếp tục tìm hiểu, điều tra, đưa hung thủ thực sự ra ánh sáng, khiêm tốn nhận sự giám sát, đánh giá của dư luận, còn thật sự làm tốt công tác quần chúng, thực hiện đúng chức trách, nhiệm vụ của chúng ta, đảm bảo cho quyền lợi của quần chúng nhân dân.
Nghe được ý kiến của Liễu Kình Vũ, sắc mặt Tôn Ngọc Long trầm xuống.
Nguyên nhân y gọi điện cho Liễu Kình Vũ, chính là thông qua hành động chủ động phê bình của mình để chặn miệng Liễu Kình Vũ, tránh cho Liễu Kình Vũ bãi miễn chức vụ của một số lãnh đạo thị trấn Hắc Môi. Bởi vì quan hệ lợi ích phức tạp, y không muốn Liễu Kình Vũ tham gia vào chuyện này. Nhưng y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ căn bản không coi thiện ý của mình ra gì, kiên quyết phải làm đến cùng vụ việc này.
Cho nên, Tôn Ngọc Long lập tức khó chịu, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, đề nghị của anh tạm thời để xem xét đã. Tôi nhớ mục đích lên tỉnh của anh chủ yếu là để đi xin dự án thí điểm, chuyện này anh làm đến đâu rồi? Đồng chí Liễu Kình Vũ, không phải tôi nói anh đâu, nhưng anh là người trẻ, làm việc vẫn còn khuyết thiếu rất nhiều kinh nghiệm đấy. Thân là lãnh đạo Thị ủy, anh nhất định phải phân rõ nặng nhẹ, đâu là nhiệm vụ lớn, đâu là nhiệm vụ nhỏ. Lần thí điểm này là một dự án quan trọng cỡ nào, vậy mà sao anh có thể không quan tâm mà đi giải quyết việc khác được? Một chuyện nhỏ như vậy căn bản không cần một Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã như anh ra mặt, tùy tiện giao cho cấp dưới là được rồi. Hơn nữa đồng chí Liễu Kình Vũ, anh không nên quên điều kiện mà chúng ta đã thảo luận lúc trước.
Tôn Ngọc Long trực tiếp gây áp lực với Liễu Kình Vũ. Y đang ám chỉ, nếu hắn không thể giải quyết xong dự án thí điểm này, vậy cũng đừng trách y không tuân thủ lời hứa lúc trước. Theo Tôn Ngọc Long, chỉ mới qua có một đêm, Liễu Kình Vũ không có khả năng làm xong được việc này.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười lớn:
- Bí thư Tôn, tôi làm việc cũng khá tin cậy đấy. Tôi rất rõ ràng tầm quan trọng của từng công việc. Trong lòng tôi, hễ là việc có liên quan đến dân chúng, liên quan đến lợi ích của họ, đối với tôi đều là việc gấp, những việc khác đều xếp sau.
Còn không đợi Liễu Kình Vũ nói xong, Tôn Ngọc Long đã nghe ra, Liễu Kình Vũ muốn giải quyết việc ở thị trấn Hắc Môi trước, mặt lập tức đanh lại, bình tĩnh nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, nói như vậy, lần xin thí điểm này anh vẫn làm chưa xong đúng không? Vậy mà anh đã nghĩ đến việc can thiệp vào chuyện của thị trấn Hắc Môi rồi.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không phải, bí thư Tôn, ngài hiểu lầm rồi, dự án thí điểm này tôi đã làm xong rồi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật tỉnh đã đáp ứng cho Thị xã Đông Giang trở nơi đầu tiên tiến hành cơ chế sát hạch mới, bây giờ chỉ còn đợi văn kiện chính thức thôi. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, bây giờ tôi chỉ còn phải giải quyết chuyện thôn dân thôn Tam Thủy – Diêu Thúy Hoa kêu oan thôi.
Tôn Ngọc Long không khỏi nhướn mày:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, theo tôi được biết, vụ án này đã khép lại rồi, kết quả điều tra đã rõ, anh còn điều tra cái gì?