Tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc với mục đích của Tôn Ngọc Long. Nhưng thân là cấp dưới, đối với điện thoại của cấp trên Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ vẫn đành bắt máy ngay lập tức.
- Bí thư Tôn, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ vô cùng bình tĩnh nói.
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, nghe nói bây giờ cậu vẫn chưa nghỉ, vẫn còn đang bận rộn chuyện vụ án của Diêu Thúy Hoa. Thế nào rồi, vụ án có tiến triển gì không? Có cần tôi phái vài người qua trợ giúp cậu hay không? Đồng chí Liễu Kình Vũ à, không phải tôi nói với cậu rồi sao. Cho dù cậu thật lòng muốn làm việc vì dân chúng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe. Nếu chẳng may cậu bị bệnh thì không ổn đâu. Lãnh đạo Tỉnh nhất định sẽ trách móc người làm cấp trên như tôi đấy, đến lúc đó tôi biết ăn nói sao đây.
Trong lời nói của Tôn Ngọc Long dường như tràn đầy quan tâm.
Nhưng, sao Liễu Kình Vũ có thể không nghe ra Tôn Ngọc Long đích thực là có dụng ý đó.
Tôn Ngọc Long này rõ ràng đang muốn dò hỏi tình hình đấy.
Hơn nữa chiêu này của Tôn Ngọc Long cũng khá sắc bén. Bề ngoài y tỏ ra đang quan tâm tới mình, khiến mình tìm không ra bất kỳ sơ hở nào của y. Nếu như mình nói vụ án này vẫn chưa xong, như vậy Tôn Ngọc Long nhất định sẽ lấy lý do muốn trợ giúp mình để gài người của y bên cạnh mình. Như vậy, toàn bộ tình hình tiến triển của vụ án rất có thể sẽ bị lộ. Thậm chí vì vậy mà bại trong khoảnh khắc. Nhưng nếu như mình nói vụ án này đã sắp kết thúc, như vậy nếu Tôn Ngọc Long biết được tình hình này, chỉ sợ vụ án sẽ gặp nhiều rủi ro. Dù sao, đối với mạng lưới quan hệ và năng lực của Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ cũng khá kiêng dè đấy.
Trả lời thế nào đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ thật sự có chút khó xử.
Ngay lúc đó Liễu Kình Vũ đột nhiên đảo mắt, kế hoạch chạy lên não, giọng nói đầy vẻ áy náy nói:
- Ai da, Bí thư Tôn, thật là ngại quá, di động tôi sắp hết pin rồi. Ngài chờ một lát, tôi đi mượn điện thoại, lát nữa sẽ gọi lại cho ngài sau.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền tắt di động.
Sau khi tắt máy, trên khóe miệng của Liễu Kình Vũ lộ ra một nụ cười đắc ý: “Ha ha, Tôn Ngọc Long à Tôn Ngọc Long, muốn làm khó Liễu Kình Vũ tôi sao? Muốn bẫy tôi sao, ông nghĩ rằng Liễu Kình Vũ tôi rảnh rỗi lắm sao.”
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ cười nói với Diêu Kiếm Phong và Tần Phong bên cạnh:
- Các anh trở về phòng làm việc chờ đợi. Nhớ kỹ, không cho phép bất cứ ai lấy bất cứ lý do gì ra khỏi phòng, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai, ngoại trừ tôi vào. Nhất định phải đảm bảo tin tức của chúng ta một chút cũng không lộ ra ngoài. Bằng không, rất có thể chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.
Lúc này, sau khi Diêu Kiếm Phong và Tần Phong nghe được cuộc điện thoại của Tôn Ngọc Long cũng đã ý thức được tính nhạy cảm của vụ án bọn họ làm lần này. Thân là cán bộ lâu năm ở thị xã Đông Giang, bọn họ tất nhiên hiểu rõ năng lực và vấn đề của Tôn Ngọc Long. Tuy rằng bình thường bọn họ không nói, nhưng thân là nhân viên công tác kiểm tra kỷ luật, trong lòng của bọn họ cũng tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, vô cùng bất mãn đối với những gì Tôn Ngọc Long đã làm ở thị xã Đông Giang.
Nhất là sau khi nghe những lời vừa rồi của Tôn Ngọc Long, bọn họ đều ý thức được tình thế nguy hiểm hiện giờ mà Tổ tuần tra bọn họ đang gặp phải. Hiện tại bọn họ chỉ có một đường lui duy nhất, chính là nhanh chóng chứng thực chứng cớ, hoàn thành vụ án này. Cho đến giờ phút này, bất kỳ ai cũng không thể lật lại bản án này được nữa rồi.
Sau khi hai người rời đi, Liễu Kình Vũ lại lần lượt tìm Trịnh Bác Phương và Diệp Kiến Quần, đặc biệt nhấn mạnh với hai người về điều lệ bí mật.
Lúc này, ở đầu bên kia điện thoại, Tôn Ngọc Long đang lo lắng chờ đợi.
Bởi vì y đã biết được một chút tin tức, nói là Liễu Kình Vũ đã dẫn theo ba Tổ tuần tra, mọi nhân viên đều thường xuyên bận rộn. Sau đó, Tôn Ngọc Long sử dụng một số lực lượng giao thông, thông qua video theo dõi xác định đám người Liễu Kình Vũ đã tới khách sạn Tân Nguyên. Hơn nữa thông qua thuộc hạ của mình, y đã biết được Liễu Kình Vũ và ba Tổ tuần tra đã bắt đầu hành động.
Sau khi Tôn Ngọc Long biết đám người nhà Triệu Kim Phượng, Vương Hải Bình và Viện trưởng bệnh viện Mao Kim Bân đều bị dẫn tới khách sạn Tân Nguyên, Tôn Ngọc Long liền nhíu chặt mày.
Lúc này, bên cạnh Tôn Ngọc Long là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi, Vu Khánh Sinh cùng với anh trai của Triệu Kim Phượng, Phó chủ tịch thị trấn Hắc Môi, Triệu Kim Long - vị lãnh đạo từng dẫn theo Tô Lực Cường tới thị xã Đông Giang. Vẻ mặt đầy lo lắng đứng bên cạnh của Tôn Ngọc Long, hai người đang không ngừng hút thuốc.
Sau một hồi lâu, nhìn thấy điện thoại di động của Tôn Ngọc Long vẫn không thấy Liễu Kình Vũ gọi lại, Triệu Kim Long có chút đợi không được, anh ta đầy lo lắng nói:
- Bí thư Tôn, chúng ta nhất định phải mau chóng biết được tình hình bên phía Liễu Kình Vũ. Nếu chẳng may vụ án Diêu Thúy Hoa này thật sự bị Liễu Kình Vũ điều tra ra, tôi lo thị trấn Hắc Môi chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đó. Nói thật, chuyện của em gái và em rể tôi chỉ là chuyện nhỏ. Điều tôi lo lắng nhất là chuyện của thị trấn Hắc Môi chúng ta bị Liễu Kình Vũ thông qua vụ án này điều tra ra. Nếu chẳng may hắn muốn tìm hiểu tận gốc sự việc, gây phiền phức cho chúng ta, chuyện này sẽ khó giải quyết rồi.
Tôn Ngọc Long nghe xong nhướn mày, sắc mặt càng khó coi.
Vừa rồi khi y gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ còn tràn đầy niềm tin. Y tin, trước bố cục hoàn hảo do mình bày ra, Liễu Kình Vũ căn bản không cách nào trốn tránh được, hắn chỉ có thể lựa chọn không phải A thì là B. Nhưng y thật sự không ngờ tới, Liễu Kình Vũ lại giảo hoạt như vậy, áp dụng thủ đoạn vô lại, đơn giản nhất chính là tắt máy.
Từ lúc đó, Tôn Ngọc Long vô cùng buồn bực, bởi vì hiện tại y đã hoàn toàn mất liên lạc với Liễu Kình Vũ.
Nhưng, từ biểu hiện trước mắt của Vu Khánh Sinh và Triệu Kim Long cho thấy, đám người Vương Hải Bình, Triệu Kim Phượng này mặc dù chỉ là đám tốt đen nhỏ nhặt, nhưng dường như lại liên lụy đến rất nhiều người. Bằng không, Vu Khánh Sinh này đường đường là Ủy viên thường vụ Thị ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi, hoàn toàn không cần phải đi suốt đêm đến thị xã Đông Giang tìm mình.
Nếu như chuyện này chỉ dính đến em gái Triệu Kim Long và em rể anh ta, nếu Triệu Kim Long chỉ là một Phó chủ tịch thị trấn bình thường, anh ta cũng chẳng buồn để ý, trực tiếp giao cho thuộc hạ đi xử lý là được. Dù sao mình đường đường là Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang, thân phận và địa vị khác xa Triệu Kim Long, mình không cần phải đau đầu. Người có địa vị cao như thế lại phải đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như vậy sao.
Nhưng vấn đề ở chỗ, thị trấn Hắc Môi không giống với thị trấn bình thường. Đây là thị trấn có sản lượng than đá rất lớn, nơi này có mạng lưới quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp, khoản tiền lời này không chỉ liên quan đến mình và đám thuộc hạ ở thị xã Đông Giang, mà còn liên quan đến một số mạng lưới quan hệ lợi ích ở thành phố Liêu Nguyên. Có thể nói, thị trấn Hắc Môi này là trung tâm của toàn bộ mạng lưới quan hệ lợi ích rắc rối. Nơi này là tuyệt đối không thể để mất.
Lúc này, Triệu Kim Long bất ngờ nói:
- Bí thư Tôn, chi bằng chúng ta phái người tiến vào khách sạn Tân Nguyên tìm Liễu Kình Vũ, ít nhất chúng ta xâm nhập vào được sẽ biết được tình hình tiến triển bên phía Liễu Kình Vũ bọn họ đến đâu rồi.
Nhưng, Tôn Ngọc Long lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không được, tuyệt đối không được. Dù sao, Liễu Kình Vũ cũng là Ủy viên thường vụ Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tôi tuyệt đối không thể cưỡng chế can thiệp vào hành động của Ủy ban Kỷ luật. Nếu không với cá tính của Liễu Kình Vũ, tuyệt đối sẽ lấy vấn đề này để trách móc, làm như vậy tuyệt đối không ổn.
Trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa, Triệu Kim Long chau mày, cẩn thận nhìn qua kính trước cửa xem tình hình bên ngoài , phát hiện là Nghiêm Vệ Đông, lúc này mới mở cửa phòng.
Nghiêm Vệ Đông từ bên ngoài đi vào, Triệu Kim Long lập tức đóng cửa phòng.
Tôn Ngọc Long lập tức nhìn về phía Nghiêm Vệ Đông nói thẳng:
- Lão Nghiêm, bên anh liên hệ thế nào? Có tin tức gì của bọn người Tần Phong, Tang Bân không?
Nghiêm Vệ Đông cau mày nói:
- Không có, không chỉ bọn họ không có tin tức, hiện tại tất cả người phụ trách và nhân viên phá án của ba Tổ tuần tra Liễu Kình Vũ dẫn theo đều mất liên lạc. Điện thoại của bọn họ đều tắt máy. Bí thư, tôi nghi ngờ Liễu Kình Vũ đã cách ly tin tức của tất cả nhân viên phá án. Xem ra, lần này Liễu Kình Vũ quyết định muốn gây chiến với vụ án Diêu Thúy Hoa rồi. Bởi vì tôi và thành viên ba Tổ tuần tra khác, tất cả Ủy viên thường vụ và nhân viên Ủy ban Kỷ luật căn bản cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì. Chỉ sau khi nhận được điện thoại của ngài mới biết được chuyện này đấy.
Nghe Nghiêm Vệ Đông nói như vậy, ba người Tôn Ngọc Long, Vu Khánh Sinh, Triệu Kim Long sắc mặt càng thêm khó coi, nhất là Tôn Ngọc Long, y nhíu chặt mày nói:
- Lão Nghiêm à, Liễu Kình Vũ này trước kia không phải chưa từng làm trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật sao? Hắn có thể làm việc cẩn thận như vậy, theo suy đoán của ông, trong thời gian một ngày, Liễu Kình Vũ có thể xúc tiến vụ án Diêu Thúy Hoa này đến mức nào?
Nghiêm Vệ Đông sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu nói:
- Bí thư Tôn, tôi cũng không chắc, nhưng theo tôi thấy, thật sự không thể xem nhẹ năng lực của Liễu Kình Vũ này. Từ những lần giao đấu giữa tôi và hắn trong Ủy ban Kỷ luật chúng tôi trước kia cho thấy, người này tuy tuổi còn trẻ, nhưng làm việc vô cùng logic, lại đặc biệt to gan, hơn nữa thường dùng những chiêu thức nằm ngoài dự đoán của mọi người. Từ tình hình trước mắt chúng ta có được, cho thấy nhà Triệu Kim Phượng, bệnh viện Nhân dân số một thị xã Đông Giang, toà án thị trấn Hắc Môi và những người có liên quan đến vụ án này, gần như đều đã bị đưa đến khách sạn Tân Nguyên. Nếu đám người Liễu Kình Vũ bọn họ thật sự quyết định thẩm vấn thì chỉ e thời gian một ngày này đủ để nắm giữ không ít khẩu cung quan trọng. Nếu như là tôi làm, chậm nhất đến trưa mai, tôi có thể tra ra toàn bộ manh mối vụ án này.
Sau khi nghe Nghiêm Vệ Đông nói xong, Triệu Kim Long có chút tức giận :
- Bí thư Tôn, chúng ta không thể đợi thêm nữa. Nếu tiếp tục đợi, chuyện của thị trấn Hắc Môi chúng ta thật sự sẽ bại lộ mất.
Lần này Tôn Ngọc Long không hé răng, âm thầm tính toán trong lòng.
Lúc này, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi - Vu Khánh Sinh bất ngờ nói:
- Bí thư Tôn, tôi thấy trong chuyện này chúng ta không thể án binh bất động được nữa. Cho dù Liễu Kình Vũ thật sự tra rõ vụ án này, ít nhất chúng ta cũng phải dùng thực lực của mình nói cho Liễu Kình Vũ biết, không nên coi thường lực lượng của chúng ta.
Tôn Ngọc Long nhìn Vu Khánh Sinh nói:
- Ồ, lão Vu, chẳng lẽ anh có cách xử lý ổn thỏa chuyện này?
c gửi qua cho chú.
Liễu Kình Vũ nói xong, liền gửi tài liệu lưu trong điện thoại cho Hàn Nho Siêu. Sau khi thông báo cho Hàn Nho Siêu xong, Liễu Kình Vũ bắt đầu chờ đợi.
Liễu Kình Vũ cũng không biết rằng, hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh có triển khai thuận lợi hay không.
Nhưng, ngay khi Liễu Kình Vũ đang đợi tin tức từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, điện thoại của Tôn Ngọc Long đột nhiên gọi tới. Lúc ấy Liễu Kình Vũ vô cùng kinh ngạc. Đã trễ thế này Tôn Ngọc Long gọi điện thoại cho mình làm gì?