Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 390

Liễu Kình Vũ còn chưa nói hết, Tôn Ngọc Long liền tức giận nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu một câu, cậu cũng là thành viên bộ máy Thị ủy Đông Giang. Tôi hy vọng khi đang làm việc ở đây cậu suy xét cho kỹ ảnh hưởng do những việc cậu muốn làm đối với thị xã Đông Giang chúng ta. Những vụ án oan như này, các địa phương khác ngay cả giấu đi cũng còn lo không kịp, cậu dựa vào cái gì mà muốn công bố ra. Tôi kiên quyết phản đối.

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, tôi cũng nhắc nhở ngài một câu, chính vì tôi là thành viên bộ máy Thị ủy Đông Giang, cho nên tôi mới quyết định phải tiến hành cuộc họp báo lần này. Mục đích chính là biểu hiện ra quyết tâm và sự kiên quyết đả kích án oan sai của thị xã Đông Giang chúng ta. Tôi muốn thông qua hình thức này để bày tỏ sự tự tin và kiên quyết của bộ máy Thị ủy Đông Giang chúng ta. Tôi muốn thông qua cách này để nói cho tất cả nhân viên công vụ các Phòng ban thị xã Đông Giang, bất kể là kẻ nào, bất luận thế lực gì, nếu muốn vì ích lợi của mình mà nảy sinh ý định thương tổn người khác, đặc biệt là thương tổn lợi ích của dân chúng. Cho dù bọn họ chức vị cao bao nhiêu, bối cảnh mạnh thế nào, bộ máy Thị ủy Đông Giang chúng ta đều tuyệt đối sẽ không khoan nhượng. Tôi cho rằng, cuộc họp báo này không thể không tổ chức.

À, Bí thư Tôn, tôi còn quên không nói cho ngài một chuyện. Chủ nhiệm Hàn rất chú ý đến việc này. Chỉ sợ nếu thị xã Đông Giang chúng ta không tổ chức cuộc họp báo lần này, rất có thể Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ đích thân tố cáo. Đến lúc đó, thị xã Đông Giang chúng ta chỉ sợ sẽ càng thêm bị động. Tôi đã quyết định 9h30’ sáng ngày mai ở khách sạn Khải Toàn tiến hành cuộc họp báo, hy vọng ngài có thể phê chuẩn. Đồng thời, cũng hy vọng Bí thư Tôn có thể tích cực phối hợp một chút, để người nhà Diêu Thúy Hoa có thể được phóng thích khỏi nhà giam sớm để có thể xuất hiện ở cuộc họp báo. Tôi sẽ cùng đài truyền hình thành phố phối hợp truyền hình trực tiếp từ hiện trường. Đài truyền hình tỉnh bên kia tôi cũng sẽ suy nghĩ liên lạc qua. Hy vọng ngài có thể trả lời trong vòng mười phút nữa.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại.

Đối với lãnh đạo của mình, Liễu Kình Vũ bình thời rất tôn kính. Cho dù là đối với một đồng nghiệp thậm chí là cấp dưới, Liễu Kình Vũ đều rất tôn trọng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúp điện thoại của đối phương, cũng sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với đối phương.

Nhưng hôm nay, biểu hiện của Tôn Ngọc Long thật sự khiến Liễu Kình Vũ không thể tôn trọng y.

Thân là một lãnh đạo chủ chốt của thị xã Đông Giang, ở thị xã Đông Giang xảy ra một vụ án oan nghiêm trọng như vậy, không ngờ y không nghĩ cách mau chóng giải trừ thống khổ cho người bị hại, cố gắng an ủi người bị hại, mà lại nghĩ cách làm sao để che giấu việc này. Cho dù Tôn Ngọc Long rốt cuộc là vì mục đích gì mới buộc phải nói như vậy, cũng không quan tâm rốt cuộc là Tôn Ngọc Long cố ý hay là vô tình, hành động này của y khiến Liễu Kình Vũ hoàn toàn thất vọng về Tôn Ngọc Long. Cho nên, hắn không chút do dự dùng sự cương quyết nhất để kiên quyết đẩy mạnh thực hiện việc này, hơn nữa còn phải đuổi sói trục hổ.

Bởi vì hắn biết, với năng lực của mình, căn bản không thể trong thời gian ngắn nhất thả người nhà Diêu Thúy Hoa ra, nhưng hắn tin Tôn Ngọc Long có thể. Nếu hắn thông qua cách bình thường, báo cáo xin chỉ thị của Tôn Ngọc Long thì không thể đạt được mục đích, hắn cũng chỉ có thể chọn cách vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ này bức y để đạt được mục đích mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Tôn Ngọc Long bực bội tới mức ném di động xuống đất, tức giận nói:

- Liễu Kình Vũ, thằng nhóc mày quá đáng rồi đó, thật quá đáng.

Lúc này, Vu Khánh Sinh bên cạnh hỏi:

- Bí thư Tôn, có chuyện gì vậy?

Tôn Ngọc Long kể lại những gì Liễu Kình Vũ vừa nói, Vu Khánh Sinh sau khi nghe xong, hơi trầm ngâm một chút, đột nhiên cười nói:

- Bí thư Tôn, tôi thấy chuyện này Liễu Kình Vũ làm như vậy đối với thị xã Đông Giang chúng ta cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Tôn Ngọc Long kinh ngạc:

- Ồ, không phải chuyện xấu, sao lại như vậy?

Vu Khánh Sinh nói:

- Bí thư Tôn, nói chung, đại đa số cán bộ chúng ta khi địa phận mình quản lý xuất hiện án oan, việc đầu tiên nghĩ đến chính là mau chóng che giấu. Nhưng, sức ảnh hưởng của vụ án Diêu Thúy Hoa này thật sự là quá lớn. Trước kia có rất nhiều bộ môn của truyền thông từng đưa tin về việc này. Hơn nữa chuyện này Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu cũng rất để ý. Dưới tình hình này, nếu chúng ta muốn che giấu thì thật sự không ổn, hơn nữa rất có thể sinh ra mối nguy lớn hơn.

Nhưng, cách làm của Liễu Kình Vũ tôi cho rằng đích thật là việc có lợi nhất đối với thị xã Đông Giang chúng ta hiện giờ. Tuy rằng sau cuộc họp báo, thị xã Đông Giang chúng ta sẽ trực tiếp bị đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng có thể thông qua hành động lần này thể hiện được quyết tâm và quyết đoán kiên quyết đả kích hủ bại, án oan của bộ máy Thị ủy Đông Giang chúng ta, càng có thể thể hiện tính minh bạch và chữ tín của chúng ta trong công tác này.

Hơn nữa tôi cho rằng ngài cũng phải tham dự cuộc họp báo lần này. Hơn nữa phải hết sức nghiêm túc phát biểu, phải tranh giành không gian và thời gian phát biểu của Liễu Kình Vũ, phải đổi bị động thành chủ động. Đương nhiên, trong cuộc họp báo, nhất định phải đặc biệt nhấn mạnh cuộc họp báo lần này là do Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang phụ trách khởi xướng. Cứ như vậy, ngài tất sẽ nở mày nở mặt trong cuộc họp báo, còn Liễu Kình Vũ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

- Cái đích cho mọi người chỉ trích, vì sao?

Tôn Ngọc Long hỏi.

Vu Khánh Sinh cười nói:

- Bí thư Tôn, ngài ngẫm lại xem. Nếu tất cả mọi người đều biết vụ án lần này là do Ủy ban Kỷ luật bới ra, hơn nữa lại là do Ủy ban Kỷ luật chủ trì cuộc họp báo. Tuy rằng Liễu Kình Vũ cũng nở mày nở mặt rồi, nhưng chớ quên, vụ án oan này, lúc trước mấy Tổ điều tra cũng từng điều tra qua rồi đấy. Liễu Kình Vũ tuy rằng phá được vụ án này, chiếm được thanh danh, nhưng hắn cũng đắc tội với không ít người. Những người này thậm chí bao gồm cả thành viên Tổ điều tra tỉnh và thành phố Yến Kinh kia.

Phá được án mặc dù là chuyện tốt, nhưng Liễu Kình Vũ cũng vì vậy mà đắc tội với những người đó. Đây chẳng khác nào hắn đánh thẳng vào mặt Tổ điều tra. Liễu Kình Vũ tuy rằng bên ngoài xem như chiếm được chút thanh danh, nhưng trên thực tế, công tác sau này của hắn, thậm chí là con đường làm quan sẽ càng thêm gian nan, trắc trở, thậm chí rất có thể căn bản không cần chúng ta ra tay, sẽ có người nghĩ cách xử lý Liễu Kình Vũ. Ai bảo hắn thích làm lớn chuyện.

Tôn Ngọc Long nghe Vu Khánh Sinh phân tích xong, thoáng trầm tư một chút, lập tức gật gật đầu nói:

- Ừ, Khánh Sinh à, phân tích này của anh cũng rất có lý. Xem ra, nhiều khi, chuyện này đổi lại góc nhìn khác, có thể sẽ cho ra một kết luận hoàn toàn tương phản. Được, tôi ngay lập tức trả lời Liễu Kình Vũ, chấp nhận yêu cầu của hắn.

Nói xong, Tôn Ngọc Long nhấc điện thoại trên bàn trực tiếp bấm số của Liễu Kình Vũ:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, hiện tại tôi chính thức trả lời ý kiến của cậu, tôi đồng ý với yêu cầu của cậu, đồng ý để Ủy ban Kỷ luật các cậu tiến hành cuộc họp báo ngày mai. Hơn nữa ngày mai tôi cũng sẽ đích thân đến hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật các cậu, cũng sẽ phái nhân viên Văn phòng Thị ủy phụ giúp các cậu các công tác chuẩn bị cho cuộc họp báo, tranh thủ lưu lại một ấn tượng tốt với giới truyền thông. Tôi cũng sẽ tích cực phối hợp với nhà giam số ba thành phố Liêu Nguyên thả người nhà của Diêu Thúy Hoa, bảo đảm bọn họ mau chóng được phóng thích, và bảo đảm ngày mai bọn họ có thể xuất hiện tại cuộc họp báo đúng giờ.

Nghe thấy Tôn Ngọc Long nhanh chóng trả lời mình như vậy, hơn nữa lại hết sức ủng hộ mình như vậy, Liễu Kình Vũ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cười lớn. Đối với suy nghĩ của Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ trong nháy mắt liền hiểu được. Trong lòng thầm than Tôn Ngọc Long này quả là một tên vô cùng giảo hoạt. Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy liền nghĩ ra cách xử lý đảo khách thành chủ, muốn nắm giữ quyền chủ đạo trong cuộc họp báo lần này để gài bẫy mình.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không thèm để ý, thầm nghĩ trong lòng: “Tôn Ngọc Long à Tôn Ngọc Long, ông đã muốn đảo khách thành chủ, làm lớn để gỡ lại quyền lợi và thanh danh, còn nhân tiện đâm tôi một nhát. Tôi sẽ cho ông thực hiện, chỉ cần có thể khiến oan tình của người nhà Diêu Thúy Hoa có thể xóa bỏ, tôi đây chịu chút thiệt thòi cũng không sao cả”.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ cũng giả vờ cười nói với Tôn Ngọc Long:

- Đúng vậy, Bí thư Tôn, ngài có thể đích thân tham dự cuộc họp báo lần này, thật sự là quá tốt. Tôi tin tưởng ngài tham dự nhất định sẽ làm cho cuộc họp báo lần này thành công hơn. Bí thư Tôn, nếu không ngài xem như vậy có được không? Cuộc họp báo ngày mai sẽ do ngài chủ trì đi. Như vậy cũng chứng tỏ Đông Giang chúng ta rất coi trọng những vụ án oan sai, thể hiện lãnh đạo chúng ta rất quan tâm tới lợi ích thiết thân của dân chúng.

Tôn Ngọc Long nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, cũng không chối từ, cười nói:

- Được rồi, tôi chủ trì không có vấn đề. Tuy nhiên, nhân vật chính vẫn là Ủy ban Kỷ luật các cậu. Tôi sẽ đề xuất khen ngợi đối với Ủy ban Kỷ luật các cậu trong cuộc họp báo.

Lại cúp điện thoại, Tôn Ngọc Long và Liễu Kình Vũ đều lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý.

Bọn họ đều cho là thông qua cuộc họp báo lần này, mình sẽ đạt được thứ mình muốn.

Ngày hôm sau, cuộc họp báo tiến hành đúng giờ. Tôn Ngọc Long chủ trì cuộc họp báo lần này. Trong cuộc họp báo lần này, Tôn Ngọc Long lời nói nghiêm túc, ngữ điệu vô cùng biểu cảm, biểu thị sự phẫn nộ và quyết tâm kiên quyết xử lý những nhân viên có liên quan trong vụ án oan sai lần này của bộ máy thị xã Đông Giang, và mời người nhà Diêu Thúy Hoa xuất hiện tại hội trường, đích thân cúi người xin lỗi cả nhà bọn họ, còn đại diện Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã đưa 1.200.000 tiền bồi thường, bồi thường cho việc bộ máy thị xã Đông Giang phạm sai lầm trong công tác. Cuối cùng bày tỏ, toàn bộ nhân viên có liên quan đã bị điều tra theo quy định, sẽ căn cứ theo pháp luật quốc gia để trừng phạt.

Người nhà Diêu Thúy Hoa tất nhiên tỏ lòng cảm kích đối với Tôn Ngọc Long và Thị ủy và Ủy ban nhân dân, Diêu Thúy Hoa đầy kích động nói:

- Cảm tạ Đảng, cảm tạ Chính phủ, cảm tạ Ủy ban Kỷ luật, cảm tạ Chủ nhiệm Liễu. Tôi vẫn tin chắc rằng, Đảng và Chính phủ nhất định sẽ trả lại công đạo cho chúng tôi. Cuối cùng gia đình chúng tôi cũng đã chờ được, cảm ơn.

Sau đó, Tôn Ngọc Long khen ngợi Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang không đến 24 giờ đã điều rõ vụ án này. Có điều trong cả buổi họp báo, Tôn Ngọc Long cũng không để Liễu Kình Vũ phát biểu, Liễu Kình Vũ cũng không nói gì thêm, toàn bộ cuộc họp báo thành công viên mãn.

Đài truyền hình thị xã Đông Giang truyền hình trực tiếp cuộc họp báo lần này. Sau đó, Đài truyền hình thành phố Liêu Nguyên và Đài truyền hình tỉnh Bạch Vân cũng tiếp sóng cuộc họp báo lầm này. Điều này đã khơi dậy lên phong trào chống án oan sai trong toàn tỉnh Bạch Vân.

Nhưng, Liễu Kình Vũ thật không ngờ, sau khi cuộc họp báo lần này được tiến hành, hắn vốn tính từng bước đẩy mạnh sự kiện ở thị trấn Hắc Môi, nhưng sự việc dần dần sáng tỏ, chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công, bức hắn không thể không dùng cách vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn tham gia vào vụ án này, khiến hành trình ở thị xã Đông Giang của hắn gia tăng nhiều biến số.
Bình Luận (0)
Comment