Trần Chí Hoành lo lắng rất đúng, bởi vì bây giờ ông ta thực sự gặp phải đại họa rồi.
Trần Chí Hoành cả đời đều sẽ không ngờ tới, chỉ vì một cuộc điện thoại, đã khiến ông ta rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Khi Liễu Kình Vũ vừa rời đi, Tào Thục Tuệ lập tức nổi bão, cô rút điện thoại gọi cho một người chú làm ở hệ thống Ủy ban kỷ luật, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay, từ mối quan hệ của Trần Chí Hoành và Thẩm lão cửu, cuộc nói chuyện điện thoại của Thẩm lão cửu, Liễu Kình Vũ với Trần Chí Hoành, chuyện Mộ Dung Thiện Tuyết và bạn của cô gặp ngày hôm nay, sau đó cảm thán:
- Chú, cháu thực sự cảm thấy kì quái, vì sao loại người như Trần Chí Hoành đến bây giờ vẫn còn được ngồi ở vị trí đó?
Trong lúc Tào Thục Tuệ gọi điện thoại, Tần Duệ Tiệp cũng không nhàn rỗi, cô cũng ngay lập tức gọi điện cho cha mình ở thành phố Liêu Nguyên. Trong điện thoại, Tần Duệ Tiệp nói tương tự như Tào Thục Tuệ, cô có phần khách quan hơn, nhưng câu kết luận lại ác liệt hơn rất nhiều:
- Cha, theo con được biết, Trần Chí Hoành hẳn là có liên quan đến sự tình ở thị trấn Hắc Môi thị xã Đông Giang, nếu ông ta bị bắt lại, có thể sẽ giúp được Liễu Kình Vũ rất nhiều.
Tần Duệ Tiệp dù sao cũng đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, phương thức suy nghĩ của cô luôn luôn nhìn từ góc độ của một cán bộ, cho nên, sau khi cô nói với cha xong, cha cô lập tức lâm vào trầm tư.
Thân là Phó ban thường trực Ban Tổ chức tỉnh ủy Bạch Vân, độ mẫn cảm chính trị vô cùng cao. Đối với tình hình ở tỉnh Bạch Vân ông nắm rất rõ ràng, đối với thân phận bối cảnh của Liễu Kình Vũ ông cũng đã thăm dò, hơn nữa con gái mình còn quyết tâm theo đuổi hắn, nhưng bởi vì sự lựa chọn của Liễu Kình Vũ rất nhiều, nên khả năng thành công của con gái cũng không cao.
Nhưng, làm một người cha, ông rất quan tâm đến con gái mình, loại quan tâm này không cổ hủ phong kiến, sẽ không cưỡng ép can thiệp chuyện tình yêu, hôn nhân của cô. Ngược lại, ông lại càng thích con gái mình tự quyết định tất cả mọi việc, cho nên, sau khi nghe được cô nói xong, ông quyết định phải trợ giúp con mình.
Đứng ở vị trí là một Phó Trưởng ban Ban tổ chức Tỉnh ủy mà nói, ông rất bất mãn với bố cục nhân sự ở thị xã Đông Giang, chẳng qua suy xét đến đại cục, cũng không có ý định nhúng tay vào việc này, nhưng, đây cũng không đồng nghĩa với việc ông sẽ không bao giờ nhúng tay. Nhất là sau cuộc điện thoại của con gái, ông đã quyết tâm đưa ra một cảnh cáo với lãnh đạo ở thị xã Đông Giang, nhất định phải để cho bọn họ biết, bố cục nhân sự không phải trò đùa, càng không phải là công cụ bọn họ lợi dụng để trao đổi lợi ích song phương. Mỗi một nhân sự được sắp xếp, nhất định phải vì lợi ích của dân chúng, vì đất nước.
Bình thường, dù ở vị trí cao, nhưng ông vẫn rất khiêm tốn đấy, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là không có năng lực, không có thực lực.
,
Côn Bằng bất động giống như ưng điêu, Côn Bằng giương cánh, một ngày ngàn dặm, càng là người khiêm tốn, một khi hành động, kết quả lại càng rõ ràng, đáng sợ.
Trần Chí Hoành, Thẩm lão cửu càng không nghĩ tới, một cô gái bị gã và thuộc hạ đùa giỡn, gia đình rất có bối cảnh. Cha cô gái đó là một Vụ trưởng trong Bộ tài chính. Phải biết rằng, ở Bộ tài chính, cho dù chỉ là một Trưởng phòng bình thường đã vô cùng hoành tráng, huống chi còn là một Vụ trưởng. Sau khi cô khóc lóc kể lể với cha mình xong, vị Vụ trưởng này giận tím mặt, trực tiếp gọi điện đến cho Chủ tịch tỉnh Tỉnh Bạch Vân Thôi Vệ Đông, vô cùng tức giận, bất mãn nói lại chuyện mà con gái mình đã gặp ở thị xã Đông Giang, cũng vạch ra mặt tối trong trị an ở thị xã Đông Giang.
Mà lúc này, ở thành phố Yến Kinh, cả ở giới chính trị, giới quân đội, giới thương nghiệp, tất cả đều vang lên âm thanh xôn xao phàn nàn về tình hình trị an của thị xã Đông Giang. Những tiếng nói này, tuy rằng không chỉ đích danh chuyện gì, càng không có bất kì một người nào đứng ra nói rõ ràng, nhưng chính vì thế lại càng làm cho thành phố Liêu Nguyên và tỉnh Bạch Vân thêm áp lực. Phải biết rằng, nếu vấn đề được chỉ ra, bọn họ còn có hướng giải quyết, nhưng tình hình lại diễn biến như vậy, làm cho bọn họ không biết đã đắc tội với ai.
Còn nguyên nhân chính khiến lãnh đạo thành phố Liêu Nguyên lo lắng, chính là trên các phương tiện truyền thông đã bắt đầu xuất hiện tin, Liễu Kình Vũ đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật vậy mà lại bị tập kích ngay tại thị xã Đông Giang. Mặc dù chỉ nhắc tới vài câu, cũng không tường thuật chuyện đã xảy ra, nhưng thành phố Liêu Nguyên đã ý thức được, chỉ sợ đây là thời điểm yên lặng trước bão táp.
Mà lúc này, một chiếc xe ô tô thần bí mang biển thành phố Yến Kinh từ từ tiến vào sân của Ủy ban kỷ luật tỉnh Bạch Vân. Chiếc xe này đi vào dừng lại hơn 3 tiếng đồng hồ, mặc dù cũng có người để ý đến chiếc xe hơi này, nhưng cũng không biết chủ nhân chiếc xe là ai, bởi vì bọn họ đã đi thăm dò biển số xe, chiếc xe này cũng chỉ được đăng kí bởi một người bình thường, căn bản nhìn không ra sơ suất gì.
Nhưng mà, chiếc xe tưởng như bình thường này, lại là khởi đầu sóng gió ở thị xã Đông Giang.
Xe dừng ở trước cửa Ủy ban kỉ luật tỉnh 3 tiếng 28 phút, sau đó Phó chủ nhiệm ủy ban kỉ luật tỉnh Đằng Kiến Hoa cùng 28 nhân viên nòng cốt của Ủy ban kỉ luật tỉnh cùng lên một chiếc xe khác theo sau, một đường đi nhanh về phía thị xã Đông Giang. Trong lúc đó, sáu thành viên nòng cốt khác đang ngủ ở nhà cũng đồng thời tập hợp ở hai địa điểm, chia ra hai nhóm trực tiếp hướng về thị xã Đông Giang.
Giờ phút này, đã là rạng sáng 3strong0 phút, là thời điểm trời tối nhất, cũng là thời điểm mọi người ngủ say nhất.
Bốn chiếc xe từ từ tiến vào Thị xã Đông Giang.
Mà cùng lúc đó, ở cửa vào Thị xã Đông Giang, ba Tổ trưởng tổ tuần tra trực thuộc Ủy ban kỉ luật Thị xã Đông Giang, Trịnh Bác Phương, Diệp Kiến Quần, Diệp Kiếm Phong sau khi nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, cũng mang theo những cấp dưới tinh nhuệ nhất đợi sẵn.
Rạng sáng 4h15 phút, ba tổ đã tập hợp đủ.
Dưới sự liên hợp của những nhân viên trong chiếc xe đến từ thành phố Yến Kinh, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật tỉnh Đặng Kiến Hoa, nhân viên công tác của Ủy ban kỉ luật tỉnh, ba tổ trực thuộc Ủy ban kỉ luật Thị xã Đông Giang, trong khi cả Thị xã Đông Giang còn đang ngủ, bọn họ đã bắt đầu chia ra hành động.
Giờ phút này, Trần Chí Hoành đang ở trong biệt thự ôm một mỹ nữ chân dài trắng mịn thuộc học viện nghệ thuật, ngủ say như chết.
Vừa lúc đó, cửa biệt thự lặng yên mở ra, theo sau, ba nhân viên của Ủy ban kỉ luật nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, lôi Trần Chí Hoành từ trên giường lên, sau đó cưỡng chế mặc quần áo, rồi trực tiếp lôi đi.
Trần Chí Hoành bị kéo đi, vẫn còn lớn tiếng nói:
- Các người muốn làm gì, tôi là cán bộ nhà nước, các người có biết hành vi của mình là phạm pháp không? Đây là hành vi bắt cóc.
Lúc này, Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật tỉnh Đằng Kiến Hoa đột nhiên đứng trước mặt Trần Chí Hoành. Cùng lúc đó, một người đàn ông ăn mặc bình thường bước ra từ chiếc xe xuất phát từ thành phố Yến Kinh, người này rút ra thẻ công tác, trực tiếp đưa cho Trần Chí Hoành:
- Đồng chí Trần Chí Hoành, anh có thể nhìn một chút thẻ công tác của tôi, chúng tôi không phải là đạo tặc như anh suy nghĩ.
Trần Chí Hoành nhận lấy thẻ công tác của đối phương. Nhìn xong, ông ta sợ tới nhất hồn xuất khiếu, nhị hồn thăng thiên. Trên thẻ công tác ghi rõ: Phó tổ trưởng tổ tuần tra Ủy ban Kỷ luật trung ương Nguyễn Tông Trạch.
Lúc này, Đằng Kiến Hoa cũng đem thẻ công tác của mình tới, trầm giọng nói:
- Đồng chí Trần Chí Hoành, đây là thẻ công tác của tôi, nếu anh cũng hoài nghi cả thân phận của tôi, có thể xác nhận một chút.
Sự thật, khi Đằng Kiến Hoa xuất hiện trước mặt mình, Trần Chí Hoành đã ý thức được nguy hiểm của bản thân. Bởi vì Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật tỉnh sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy, một khi xuất hiện, chứng tỏ ván đã đóng thuyền rồi.
Tuy biết rõ như vậy, nhưng Trần Chí Hoành vẫn ngang ngạnh nói:
- Phó chủ nhiệm Đằng, không biết Trần Chí Hoành tôi phạm tội gì, lại có thể khiến cho ngài phải điều động một lực lượng lớn như vậy? Trần Chí Hoành tôi luôn tuân theo luật pháp, cẩn trọng làm việc…
Trần Chí Hoành khóc như mưa nói một tràng, cố gắng chứng minh mình trong sạch.
Nhưng mà, còn không đợi ông ta nói xong, Nguyễn Tông Trạch đã trực tiếp nói:
- Được rồi, Trần Chí Hoành, anh có thời gian biện giải cho bản thân, nhưng chúng tôi lại không có nhiều như vậy. Hiện tại chúng tôi không cùng anh nói lời vô nghĩa. Tôi cho anh biết, trước mặt nhân viên của Ủy ban kỉ luật, vĩnh viễn không bao giờ có may mắn. Nếu chúng tôi không nắm đầy đủ chứng cứ trong tay, sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh. Hiện tại chúng tôi chính thức thông báo, bởi vì anh có những hành động trái pháp luật, gây hậu quả nghiêm trọng, anh chính thức bị khởi tố. Giờ mong anh phối hợp với chúng tôi trong thời gian quy định, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Tôi tin tưởng, thân là Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng Phòng Công an Thị xã Đông Giang, anh hẳn là biết rõ luật. Còn nếu anh chưa rõ, sẽ có nhân viên công tác đến giải thích cho anh.
Nói xong, Nguyễn Tông Trạch đi ra ngoài.
Đằng Kiến Hoa lạnh lùng nhìn Trần Chí Hoành liếc mắt một cái, rồi cũng bước ra ngoài.
Ba nhân viên công tác, một trái một phải một đằng sau vây quanh Trần Chí Hoành áp giải ông ta ra ngoài.
Trần Chí Hoành lập tức tuyệt vọng, ông ta không thể ngờ, trước khi mình bị khởi tố, không hề có một dấu hiệu báo trước nào.
Sau khi Trần Chí Hoành bị dẫn đi, nữ sinh viên trường nghệ thuật kia ngay lập tức gọi điện cho Tôn Ngọc Long, báo lại tin tức Trần Chí Hoành bị khởi tố.
Cô ta là người của Tôn Ngọc Long, điểm này, kể cả khi Trần Chí Hoành bị khởi tố xong cũng không hề biết, ông ta vẫn còn khờ dại nghĩ, cô ta là một nữ sinh viên vô hại.