Liễu Kình Vũ mỉm cười, lời nói vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không bị sự phẫn nộ của Tôn Ngọc Long dọa dẫm. Hắn chỉ cười và nói:
- Bí thư Tôn, tôi thấy ông hoàn toàn không cần thiết phải kích động như vậy. Khi nãy tôi đã nói rất rõ ràng, phải xử lý ra sao là quyền tự do của thị xã Đông Giang chúng ta, thậm chí chúng ta có lý do và quyền lực để tự làm. Hôm nay tôi đến tìm ông bàn bạc chuyện này cũng là hi vọng ông có thể vì đại cục của thị xã Đông Giang, trợ giúp Ủy ban kỷ luật chúng tôi để gìn giữ uy quyền của Thị ủy và UBND, Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang. Nếu ông không ủng hộ, chúng tôi cũng không có vấn đề gì. Chuyên này Ủy ban kỷ luật chúng tôi cũng có thể tự tiến hành.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ ngừng lại một lát rồi nói:
- Tất nhiên, nếu ông đã lo chuyện thành phố Liêu Nguyên hoặc Bí thư Lý sẽ trách tội, tôi có thể bảo đảm với ông, chuyện này dù có trời sập, cũng có Liễu Kình Vũ tôi đây đứng ra chống đỡ. Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì tới Bí thư thị ủy Tôn Ngọc Long.
Tôi cũng không tin rằng, Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta chẳng qua chỉ có một số biện pháp nghiêm khắc xử lý những quan chức đáng bị xử lý mà lãnh đạo cấp trên lại không vừa lòng về Đông Giang chúng ta. Nếu thực có chuyện ấy, vậy có cần Ủy ban kỷ luật chúng tôi mỗi khi đưa ra quyết định đều tiến hành báo cáo với Thành ủy? Có cần chúng tôi phải đi báo cáo với Tỉnh ủy luôn thể không? Vậy những quan chức cấp dưới của chúng ta cần làm gì, hay cũng để lãnh đạo thành phố trực tiếp ra quyết định là được rồi.
Nói tới đó, ánh mắt Liều Kình Vũ nhìn thẳng Tôn Ngọc Long không chút thỏa hiệp.
Tôn Ngọc Long và Liễu Kình Vũ trân trân nhìn nhau, cả hai người đều không có ý khuất phục.
Đối điện, giằng co hết trọn một phút, cả hai người đều đã cảm nhận được sự mạnh mẽ, cứng rắn và cố chấp của đối phương ẩn trong ánh nhìn. Cuối cùng, cả hai cùng dời mắt đi một lúc.
Tôn Ngọc Long lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi mong anh nhớ rõ những lời anh vừa nói, tốt nhất là đừng có nuốt lời.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Không thành vấn đề. Liễu Kình Vũ tôi đây quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Quyết không nuốt lời.
Tôn Ngọc Long khoát tay:
- Được, vậy anh về đi. Chuyện này Ủy ban kỷ luật các anh tự liệu mà làm, tôi vẫn giữ ý kiến của mình.
Liễu Kình Vũ gật đầu, rồi rời khỏi văn phòng của Tôn Ngọc Long. Nhưng Liễu Kình Vũ không rời khỏi tòa nhà Thị ủy ngay, mà đến văn phòng UBND thị xã, tìm chủ tịch thị xã Đường Thiệu Cương, báo cáo lại mọi chuyện. Đường Thiệu Cương tuy không ủng hộ, nhưng cũng không phản đối, chỉ nói Liễu Kình Vũ cứ liệu mà làm. Nhưng ông ta cũng chỉ rõ, uy quyền của Thị ủy và UBND thị xã cần được giữ gìn.
Ra khỏi văn phòng Đường Thiệu Cương, Liễu Kình Vũ lại đi tìm Trưởng ban tuyên giáo Từ Kiến Võ. Hắn hi vọng có được sự giúp đỡ từ Ban tuyên giáo. Nhưng Từ Kiến Võ lấy cớ trong thị xã không có mấy bạn bè trong giới truyền thông mà khéo léo từ chối.
Cũng chính lúc Liễu Kình Vũ đang cố gắng đi gặp gỡ mọi người, Tôn Ngọc Long đã trực tiếp gọi điện thoại cho Bí thư thành ủy Liêu Nguyên Lý Vạn Quân. Y trình bày cho ông ta nghe một lượt tất cả những kế hoạch tiếp theo của Liễu Kình Vũ. Lý Vạn Quân nghe xong chau mày, giọng trầm xuống:
- Ý anh muốn nói là Liễu Kình Vũ muốn làm căng chuyện này, căn bản không quan tâm anh nghĩ gì?
Tôn Ngọc Long gật đầu:
- Đúng vậy. Tên Liễu Kình Vũ này thực là rất bảo thủ. Hắn ta còn nói đi nói lại là nếu trời có sập cũng có hắn chống đỡ. Thực là hắn chẳng sợ gì đâu ạ.
Lý Vạn Quân trầm giọng:
- Vậy vụ này anh tính sao? Định để mặc vậy à?
Tôn Ngọc Long vội lắc đầu:
- Làm sao mà thế được. Liễu Kình Vũ gần đây ngày càng kiêu căng ngạo mạn, gần như chẳng coi Bí thư thị xã như tôi ra gì nữa rồi. Trước đây tôi chẳng bao giờ động đến hắn, giờ chính là lúc tôi phải ra tay. Chỉ là tôi muốn xem tên Liễu Kình Vũ này đến Đông Giang chúng ta với mục đích gì, xem hắn có thủ đoạn gì, có thể đi được bao xa. Tới giờ xem ra tên Liễu Kình Vũ này chẳng phải loại tốt đẹp gì, phải giải quyết sớm. Vậy nên Bí thư Lý này, tôi có một đề nghị…
Nói đoạn, Tôn Ngọc Long trình bày một lượt ý kiến của mình với Lý Vạn Quân. Nghe xong, Lý Vạn Quân gật đầu nhẹ và nói:
- Được, ý kiến hay đấy. Đây mới là Tôn Ngọc Long mà tôi quý trọng chứ. Nói ra tay là ra tay, tuyệt đối không mềm lòng. Anh cứ vậy mà làm đi.
Cúp điện thoại, mặt Tôn Ngọc Long đã lộ rõ vẻ đắc ý. Y ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tự lẩm bẩm một mình:
- Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, lần này tao sẽ làm mày phải cuốn gói ra khỏi Đông Giang này. Dám chơi tao, tao sẽ cho biết tay. Tôn Ngọc Long tao đây không phải không dám đấu, chẳng qua là khinh thường không muốn đấu. Cứ coi Liễu Kình Vũ mày có tài cán, ở Đông Giang này cũng chỉ như Tôn Ngộ Không, vĩnh viên không thoát khỏi bàn tay Bồ tát của tao mà thôi.
Sau đó, Tôn Ngọc Long lại gọi điện cho một số bạn bè trong giới truyền thông Thành phố, ngầm ám chỉ họ gần đây trong thị xã sẽ có chuyện, nhờ họ giúp đỡ.
Tôn Ngọc Long ở thành phố Liêu Nguyên cũng có nhiều quen biết. Y rất nhanh đã có không ít bạn bè đồng ý giúp đỡ. Điều này càng khiến y thêm phần đắc ý.
Liễu Kình Vũ từ Trụ sở Thị ủy và UBND thành phố trở về, lập tức gọi Long Tường đến, đưa văn kiện cho Long Tường và nói:
- Long Tường, anh mang những tài liệu tôi đã cuộn lại đây, tới một số tòa báo uy tín trong thành phố đăng báo nhé. Phải cho Tỉnh và Thành phố thấy được quyết tâm tiến hành công tác báo cáo tình hình gia đình cán bộ viên chức của thị xã Đông Giang chúng ta.
Long Tường gật đầu rồi ra ngoài.
Một tiếng sau, Long Tường lại đến văn phòng của Liễu Kình Vũ, gương mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng:
- Sếp, chuyện đăng báo tôi đã lo xong rồi, nhưng không dễ dàng như tôi nghĩ. Tôi đồ rằng trước khi chúng ta gọi điện, đã có người tiết lộ tin tức chúng ta cần đăng trong Tỉnh này rồi. Tôi vốn định đăng trên báo loại Một của thành phố Liêu Nguyên, nhưng tất cả những tòa báo loại một của Liêu Nguyên đều từ chối đăng. Cuối cùng, tôi chỉ tìm được hai người bạn làm báo đồng ý giúp đăng, nhưng cũng không đăng được tại vị trí dễ gây chú ý.
Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười:
-Ừ, không sao đâu. Chỉ cần đăng báo là được rồi. Báo loại một của thành phố Liêu Nguyên không đồng ý đăng là chuyện tôi đã sớm dự liệu. Tôi cũng chỉ cần vậy là được.
Long Tường sửng sốt:
- Nếu chỉ cần đến thế, vậy chuyện này là sao?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Anh nghĩ mà xem, nếu ý kiến xử lý của thị xã Đông Giang chúng ra không xuất hiện trên báo của thành phố Liêu Nguyên mà lại xuất hiện trên báo Tỉnh. Nếu lãnh đạo Tỉnh đọc được, họ sẽ nghĩ sao? Tại sao báo của thị xã Đông Giang lại không chịu đăng? Theo lý mà nói, tuy là chúng ta vạch áo cho người xem lưng, là dũng cảm phơi bày những vấn đề còn tồn tại trong nội bộ, nhưng điều này cũng phản ánh rõ nét quyết tâm đẩy mạnh công tác chống hủ bại của thị xã Đông Giang. Điều này cũng cho thấy chúng ta thực sự đang cố gắng làm việc.
Nhưng chuyện như vậy, báo chí thành phố Liêu Nguyên nhất định không ủng hộ, điều này cũng cho thấy cách nhìn nhận của Thành ủy Liêu Nguyên. Họ thậm chí không đồng tình với cách làm của chúng ta. Như vậy, lãnh đạo Tỉnh tự nhiên sẽ hiểu, thành phố Liêu Nguyên chúng ta có rất nhiều lãnh đạo không muốn để lộ điểm xấu của mình, thậm chí còn tỏ ra hoài nghi Ủy ban kỷ luật chúng ta. Hơn nữa, nếu tôi đoán không nhầm, sau đây Tôn Ngọc Long chắc chắn không chịu để yên, hẳn là có chiêu gì sau nữa. Chiêu này của tôi cũng là để đối lại chiêu sau của ông ta. Nếu giờ anh chưa hiểu được cũng không phải vội, cứ chờ hồi sau sẽ rõ bọn họ làm vậy là thất sách tới mức nào.
Long Tường này, anh phải nhớ rằng, nhiều lúc người ta dễ bị một cái lá nhỏ che mắt mà nhìn không thấy Thái Sơn. Con người thường thích chiều hướng có lợi cho mình, thậm chí là có thể ra tay tàn nhẫn với đối phương để mình có thể suy xét vấn đề một cách thoải mái và dễ dàng. Tuy nhiên, họ không bao giờ nhìn vấn đề theo một hướng khác. Khi anh đang ra tay với người khác, thực ra cũng để lại cho họ một nhược điểm của anh. Nếu đối phương năng lực yếu kém, vậy là xong rồi. Nhưng nếu đối phương có chút đầu óc, lại có thực lực thì sao? Lúc ấy, hành động theo cảm tính sẽ trở thành điểm yếu chết người của anh.
Vậy nên Long Tường ạ, anh hãy nhớ rằng, bất cứ lúc nào, bất kể anh có chiếm ưu thế lớn đến đâu, cũng đừng bao giờ coi thường đối phương. Chỉ đến khi đối thủ của anh thực sự đã thua cuộc rồi, sau khi rời đi anh mới được phép buông lỏng bản thân mình. Vì bất cứ đối thủ nào, kể cả khi anh coi thường họ, họ đôi khi cũng có thể ngẫu nhiên cho ra vài chiêu độc, khiến anh hoàn toàn bị lật đổ.
Liễu Kình Vũ nói hơi dài, nhưng Long Tường nghe đến đâu hiểu đến đó. Đồng thời, gã cũng khắc sâu những lời ấy trong lòng mình, lúc nào cũng nhớ rõ từng lời từng chữ. Cũng chính những lời ấy khiến Long Tường có được không ít lợi ích trong những năm trôi nổi chốn quan trường sau này. Trong những năm chìm nổi ấy, gã cũng thấy không ít người thông minh chẳng kém mình là bao, thậm chí là những tay cao minh hơn nhưng cứ lặng lẽ rút lui hoặc từ bỏ, chỉ vì đã coi nhẹ những lời như Liễu Kình Vũ vừa nói.
Thực ra, khi nói những lời này, Liễu Kình Vũ tuy ngoài mặt là nói cho Long Tường nghe, nhưng thực chất cũng là nói cho chính mình nghe. Vì những lời hắn vừa nói cũng không phải những điều hắn tự nghĩ ra, mà là những lời cha hắn Lưu Phi viết trong nhật ký quan trường. Liễu Kình Vũ rất thích những dòng ấy, nên khi gặp chuyện, hắn chẳng hề nao núng mà ngược lại, tìm thấy cơ hội trong nguy cơ.
Sáng ngày thứ hai, trên hai tờ báo quan trọng của tỉnh Bạch Vân đã đăng danh sách cán bộ chưa tiến hành báo cáo của thị xã Đông Giang, còn đăng cả ý kiến giám sát của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, yêu cầu những cá nhân chưa giao nộp đúng hạn trong vòng hai ngày phải hoàn thành báo cáo. Đồng thời, trên website của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang cũng công bố ý kiến của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật về vấn đề này. Liễu Kình Vũ trong chỉ thị của mình đã chỉ rõ: Nếu những viên chức trên không thể giao nộp tư liệu báo cáo trước thời hạn cuối cùng, Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang sẽ có những biện pháp xử lý.
Rút dây động rừng, vụ này ở thị xã Đông Giang lần này gây chú ý cho toàn Tỉnh. Tôn Ngọc Long đập bàn, Lý Vạn Quân giận tím mặt, bọn họ chẳng ai ngờ Liễu Kình Vũ lại đăng danh sách ấy lên báo Tỉnh.