Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 485

Lời Tiết Ngọc Tuệ khiến Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan sửng sốt. Bọn họ thật không ngờ, Tiết Ngọc Tuệ lại có thể nói như vậy.

Nghĩ đến đây, Ngô Lượng Khoan lập tức lớn tiếng nói:

– Tổng giám đốc Tiết, theo tôi được biết, cô khi cùng tỉnh Bạch Vân đàm phán cũng đã từng đề cập đến. Nếu các nhà đầu tư của tỉnh Bạch Vân đồng ý bỏ vốn, cô phải ưu tiên các nhà đầu tư của tỉnh Bạch Vân trước. Tập đoàn Tân Nguyên các vị không phải là đang tính toán gì chứ?

Tiết Ngọc Tuệ nói:

– Đương nhiên là không tính toán gì. Tuy nhiên hiện tại đã có các nhà đầu tư của nhiều thành phố cấp 3 khác của Tỉnh Bạch Vân xin bỏ vốn đầu tư cho chúng tôi, các ngài đến hơi trễ rồi.

Nghe Tiết Ngọc Tuệ nói như vậy. Tôn Ngọc Long có chút tức giận. Y thật sự không ngờ, bởi vì một phút hoài nghi của mình lại khiến cơ hội kiếm tiền biến mất, y nổi giận:

– Tổng giám đốc Tiết, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, dự án này triển khai ở trên đất Đông Giang đấy. Cho nên, tôi cho rằng Tập đoàn Tân Nguyên nên suy nghĩ thật kỹ, sau này có rất nhiều chuyện cần thị xã Đông Giang chúng tôi phối hợp và phê duyệt. Ví dụ như các loại thủ tục hành chính, phê duyệt đất đai. Cho nên, tôi hy vọng Tập đoàn Tân Nguyên có thể ưu tiên các nhà đầu tư của thị xã Đông Giang trước. Nếu như chúng tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của các ngài, khi đó nghĩ đến các nhà đầu tư khác cũng chưa muộn.

Trong lúc nói chuyện, trên mặt Tôn Ngọc Long lộ ra một tia khí phách.

Lời y nói, vừa đấm vừa xoa, nếu không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua.

Trên gương mặt Tiết Ngọc Tuệ lộ ra vẻ do dự kèm theo vài tia phẫn nộ.

Nhìn nét mặt của Tiết Ngọc Tuệ, trong lòng Tôn Ngọc Long càng thêm hưng phấn. Y nghĩ Tiết Ngọc Tuệ vẫn rất non nớt, bị mình hù dọa một chút liền sợ hãi. Thực không biết tại sao Tập đoàn Tân Nguyên lại lựa chọn một người như vậy đến phụ trách dự án này. Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long lập tức bổ sung thêm một câu:

– Đương nhiên, Tổng giám đốc Tiết, nếu các ngài có thể ưu tiên hợp tác với các nhà đầu tư của thị xã Đông Giang chúng tôi, tôi có thể đảm bảo, trong quá trình thực hiện dự án này sẽ chỉ bật đèn xanh.

Lúc này, một gã cán bộ cao cấp bên cạnh Tiết Ngọc Tuệ hạ giọng bên tai:

– Tổng giám đốc Tiết, tôi thấy không thể không xét đến thị xã Đông Giang. Nếu không, chúng ta sẽ rất khó thực hiện công việc.

Lúc này, Ngô Lượng Khoan nhìn Tôn Ngọc Long hơi gật đầu. Y đang ám chỉ với Tôn Ngọc Long việc mình đã mua chuộc nội gián trong Tập đoàn Tân Nguyên.

Tôn Ngọc Long nhìn đến đây, lo lắng trong lòng cũng giảm đi một chút.

Tiết Ngọc Tuệ liếc mắt nhìn mọi người một cái:

– Như vậy đi, cuộc họp tạm dừng một chút. Tôi sẽ cùng với mọi người trong Tập đoàn bàn bạc một chút.

Chừng 20 phút trôi qua, Tiết Ngọc Tuệ cùng các cán bộ cao cấp Tập đoàn Tân Nguyên trở lại phòng họp, Tiết Ngọc Tuệ nói:

– Để các vị đợi lâu rồi, sau khi bàn bạc thảo luận, chúng tôi cảm thấy lời của Bí thư Tôn Ngọc Long nói rất có lý. Nếu đã như vậy, chúng ta tiến hành đàm phán ba bên, cả ba bên cùng bỏ vốn đầu tư xác định dự án này đi.

Sau đó, cả ba bên trải qua một cuộc đàm phán gian khổ, cuối cùng xác định phương án bỏ vốn đầu tư. Phía Ngô Lượng Khoan đại diện toàn bộ các nhà đầu tư thị xã Đông Giang bỏ 90 tỷ, mỗi tập đoàn nước ngoài bỏ 30 tỷ, tổng cộng đầu tư 90 tỷ. Hai bên giành được 50% cổ phần của toàn bộ hạng mục. Tài chính ngay lập tức được gửi vào tài khoản chung do Tập đoàn Tân Nguyên và tỉnh Bạch Vân làm chủ.

Một giờ sau, toàn bộ tài chính đã đến, ba bên ký tên lên hợp đồng góp vốn và đóng dấu, toàn bộ dự án đã xác định.

Sau khi Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan đi ra khỏi Khách sạn Tân Nguyên, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn. Bọn họ biết rằng, lúc này, số tiền bọn họ kiếm được đã chắc chắn rồi. Sau đó, Tôn Ngọc Long lập tức báo cáo với Lý Vạn Quân. Lý Vạn Quân nghe xong cũng rất hưng phấn, khen ngợi Tôn Ngọc Long một phen. Đề nghị Tôn Ngọc Long trước mắt không cần quá manh động, trước tiên phải duy trì tình thế ổn định, sau khi tiền lời của dự án đến rồi mới tiếp tục suy nghĩ để nâng cao thêm. Tôn Ngọc Long bị lợi ích hấp dẫn không chút do dự đồng ý.

Nhưng mà, ngay lúc Tôn Ngọc Long báo cáo với Lý Vạn Quân, Tiết Ngọc Tuệ cũng gọi điện cho Liễu Kình Vũ:

– Liễu đại ca, nhiệm vụ anh giao cho em, em đã hoàn thành, anh định cảm ơn em như thế nào?

Liễu Kình Vũ nghe được tin này, hưng phấn vỗ tay, lớn tiếng nói:

– Tốt lắm, Tiết Ngọc Tuệ, em thật sự không phụ lòng tin tưởng của anh. Thật quá tốt rồi, như vậy đi, hai tháng nữa tới sinh nhật của em, anh sẽ tặng một chiếc ô tô Trường Thành sản xuất hạn chế, là xe hạng sang, động cơ đảm bảo là sản phẩm độc nhất. Động lực siêu cường, thiết kế rất đẹp. Đảm bảo em sẽ thích. Mặc kệ em ở đâu, sinh nhật chắc chắn đưa đến trước mặt em đúng giờ.

Tiết Ngọc Tuệ nghe được lời nói của Liễu Kình Vũ, đôi mắt lập tức cười đến mức cong cong như trăng lưỡi liềm.

Cô rất vui vẻ. Bởi vì cô hiểu, Liễu đại ca tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho mình chắc có lẽ là từ trước khi mình đồng ý giúp anh ấy. Hơn nữa khẳng định hao tổn không ít tâm trí. Dù sao chế tạo một chiếc ô tô theo ý muốn cũng cần phải có thời gian, còn phải phù hợp với sở thích của mình, vậy càng không dễ dàng.

Trong lòng Tiết Ngọc Tuệ hết sức cảm động, giọng nói có chút nghẹn ngào:

– Cảm ơn anh.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Khách khí cái gì, em vui anh cũng vui. Tuy rằng mọi chuyện đã trong tầm tay nhưng em cũng phải chú ý nghỉ ngơi, không cần mệt nhọc. Có thời gian thì nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của em đi. Tìm một chàng trai tốt, đến lúc đó anh sẽ giúp em xem xét.

Tiết Ngọc Tuệ gật đầu:

– Em biết rồi, anh yên tâm đi.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào:

– Bí thư Tăng, tôi vừa nhận được tin tức. Khoản tiền hơn 50 tỷ đã nằm trong tài khoản chung của Tỉnh chúng ta cùng với Tập đoàn Tân Nguyên rồi.

Nghe được tin tức này, sắc mặt Tăng Hồng Đào cũng có chút thay đổi, vui vẻ cũng bộc lộ trong lời nói:

– Tốt, rất tốt, Liễu Kình Vũ, cậu thực sự là phúc tinh của tôi. Vấn đề của thị xã Đông Giang tôi cũng đã suy nghĩ nhiều năm rồi vẫn không giải quyết được. Cậu vừa mới tới thị xã Đông Giang được hơn nửa năm, lại có thể giải quyết vấn đề khiến tôi nhức đầu nhất. Tốt lắm. Hiện giờ công tác chống tham nhũng của thị xã Đông Giang chính thức mở màn. Liễu Kình Vũ, tiếp theo, tôi còn muốn xem cậu biểu diễn thế nào, cậu chuẩn bị xong chưa?

Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:

– Lãnh đạo yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi cúp điện thoại, Tăng Hồng Đào lập tức gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu. Trong điện thoại, hai bên thảo luận khoảng một tiếng đồng hồ mới thôi.

Sáng ngày thứ hai, tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt đầu xâm nhập vào Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố Liêu Nguyên, triển khai hành động của vòng điều tra thứ nhất.

Cùng lúc đó, tại thị xã Đông Giang, Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang mời dự họp lần đầu tiên sau khi Nghiêm Vệ Đông bị khởi tố.

Vị trí Phó chủ nhiệm Thường trực của Nghiêm Vệ Đông do Liễu Kình Vũ đề nghị Trịnh Bác Phương tới đảm nhiệm. Bổ sung Long Tường trở thành Ủy viên Thường vụ Ủy ban Kỷ luật, đồng thời kiêm nhiệm Chánh Văn phòng Ủy ban Kỷ luật thị xã.

Trong phòng họp Hội nghị Thường vụ.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ đảo qua các Ủy viên Thường vụ của Ủy ban Kỷ luật một lượt, trầm giọng nói:

– Các đồng chí, hôm nay tôi không thể không nghiêm túc phê bình các vị vài câu. Ủy ban Kỷ luật thị xã trước kia cũng đã triển khai rất nhiều hành động điều tra, tuy rằng năng lực rất lớn nhưng thu hoạch rất ít. Mọi người gần như không có bất kỳ thành tích gì. Nếu cứ tiếp diễn tình trạng này, chỉ sợ dự án thí điểm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang năm nay thất bại rồi. Dự án thí điểm thất bại cũng đồng nghĩa với việc năng lực của chúng ta tương đối thấp.

Nếu như vậy, chỉ sợ tiền đồ của mọi người đều ảm đạm không có ánh sáng. Nhưng, căn cứ vào xu thế của Đông Giang, tôi hiểu rõ Đông Giang chúng ta tồn tại không ít phần tử hủ bại. Cho nên, tôi quyết định, tôi sẽ tự mình chỉ đạo, mọi người dẫn đội triển khai hành động điều tra. Hy vọng mọi người có thể lấy được thành tích nhất định. Đồng thời, ai có biểu hiện tốt, tôi sẽ tích cực đề cử với Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Nhưng đối với những người thành tích kém, tôi sẽ có cách đưa ra khỏi Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang. Tôi không nói nhiều nữa. Cứ như vậy đi, chúng ta tan họp.

Thời gian toàn bộ hội nghị không đến năm phút đồng hồ. Nhưng hội nghị lần này, Liễu kình Vũ lại thể hiện đầy đủ quyết tâm của mình, đồng thời cũng nâng cao khí thế của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang.

Dù sao, Nghiêm Vệ Đông suy sụp, thế cục của Đông Giang, nhất là Ủy ban Kỷ luật đã thay đổi. Ảnh hưởng của Liễu Kình Vũ ở Ủy ban Kỷ luật thị xã đã đạt đến đỉnh điểm. Tất cả đều ý thức được sức ảnh hưởng này không có ai có thể với tới. Cho dù Nghiêm Vệ Đông trước đó cũng không thể so sánh với Liễu Kình Vũ hiện tại.

Cho nên, đối với uy thế của Liễu Kình Vũ cũng không dám do dự mà nghĩ cách chấp hành.

Ở tình thế này, toàn bộ tổ điều tra đều lấy hiệu suất làm việc cao nhất triển khai một vòng điều tra mới.

Công tác điều tra không đến hai ngày, các nhóm điều tra liên tục đem ba Phó Chủ tịch thị trấn thuộc thành phần hủ bại ra khởi tố.

Loại hành động này khiến Tôn Ngọc Long chấn động thật lớn. Nhưng cái khiến y nghi ngờ chính là Liễu Kình Vũ và tổ tuần tra của Trịnh Bác Phương vẫn án binh bất động. Mà thị trấn Hắc Môi bên kia cũng không có tổ tuần tra nào qua.

Trong văn phòng của Tôn Ngọc Long, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi Vu Khánh Sinh nói với Tôn Ngọc Long:

– Bí thư Tôn, ngài nói Liễu Kình Vũ đang làm cái trò khỉ gì? Vì sao hắn luôn nói tự mình đôn đốc triển khai điều tra nhưng đến giờ vẫn án binh bất động? Có phải tên nhãi này có ý nghĩ xấu xa gì không?​
Bình Luận (0)
Comment