Giờ phút này Tôn Ngọc Long đang buồn bực tột đỉnh gần như tuyệt vọng, đột nhiên y nghe thấy bà xã Hà Hiểu Lâm nói con gái Tôn Khởi Mộng và Liễu Kình vV có quan hệ rất tốt, có thể cứu được mình. Y như khách bộ hành đang lâm vào cảnh tuyệt vọng trên sa mạc đột nhiên Chúa cứu thế hiện ra trước mặt. Y vô cùng bức thiết nghĩ phải nắm chặt trong tay cọng cỏ cứu mạng này, không chút lựa chọn nói:
– Thật tốt quá. Hiểu Lâm em lập tức nói với Khởi Mộng một câu để nó đi cầu xin Liễu Kình Vũ. Hiện tại cũng chỉ có Liễu Kình Vũ mới có thể cứu anh thôi.
Khi nói câu này, trong ánh mắt Tôn ngọc Long toát ra một vẻ oán độc. Y rất rõ, mình rơi vào thảm cảnh này đa phần đều là do Liễu Kình Vũ gây nên. Chính Liễu Kình Vũ sau khi đến Đông Giang đã làm cho y ở nhiều mặt phải chịu đả kích. Thằng nhãi Liễu Kình Vũ này tuy nhỏ tuổi nhưng thủ đoạn đấu tranh chính trị cũng là lò lửa thuần một màu xanh, mượn thế, chuẩn bị kỹ càng, ba mươi sáu kế vô cùng thành thạo.
Nhưng mà đó không phải là trọng tâm, điều khiến y cảm thấy tức giận chính là từ sau khi Liễu Kình Vũ đến nhận chức, bản thân y vẫn luôn tỏ ra coi thường Liễu Kình Vũ. Bởi vì Liễu Kình Vũ này ở Đông Giang không có bất cứ căn cơ, bất cứ thế lực nào. Trước kia có nhiều người có lai lịch hoành tráng hơn so với Liễu Kình Vũ, hơn nữa những người này sau khi tới Đông Giang thì đều gây ra sóng gió lớn hơn nhiều so với Liễu Kình Vũ, nhưng mỗi lần đều bị y nhanh chóng ra tay xử lý thành công. Nhưng Liễu Kình Vũ này sau khi đến Đông Giang thì chỉ gây ra những chuyện nhỏ, chưa bao giờ có động thái nào lớn. Nhưng Tôn Ngọc Long nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi vì sao Liễu Kình Vũ này có thể ở Đông Giang gây ra sóng gió lớn như vậy.
Hà Hiểu Lâm nghe được trong giọng nói của Tôn Ngọc Long tràn đầy tha thiết thì vội mềm lòng. Mặc dù Tôn Ngọc Long trước kia đối đãi với mình thế nào thì dù sao mình với ông ta cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm, cũng có tình cảm. Cho nên bà gật đầu nói:
– Được rồi, Ngọc Long, để em gọi điện cho Khởi Mộng bảo nó nghĩ cách đi cầu Liễu Kình Vũ, tranh thủ cho anh cơ hội.
Nói xong, Hà Hiểu Lâm lập tức cầm điện thoại lên gọi.
Tôn Ngọc Long đứng ở bên cạnh cảm động nói:
– Hiểu Lâm, em yên tâm. Từ nay về sau anh cam đoan với em tuyệt đối không ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Anh sẽ giống như trước đây, toàn tâm toàn ý với em.
Hà Hiểu Lâm trên mặt lộ ra nụ cười chua xót, nước mắt vì thế mà chảy ra. Lời nói này của Tôn Ngọc Long thật sự đã quá muộn, tuy rằng bà ta đối với Tôn Ngọc Long vẫn còn tình cảm. Nhưng tình cảm này so với tình cảm giữa bà ta và Trình Thư Vũ còn kém nhiều. Bởi vì Tôn Khởi Mộng là con gái của bà ta và Trình Thư Vũ. Nếu trước kia Tôn Ngọc Long nói những lời như vậy, bà ta có lẽ sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng hiện tại bà ta đã sớm dự định sẽ cùng Trình Thư Vũ ra nước ngoài sinh sống, bà ta hiện tại chỉ có trên phương diện tình cha con mà cố gắng một lần cuối cùng, vì dù sao Tôn Ngọc Long cũng dưỡng dục Tôn Khởi Mộng 18 năm trời rồi.
Điện thoại vừa thông, Tôn Khởi Mộng giọng nói thản nhiên truyền ra trong điện thoại:
– Mẹ, tìm con có việc gì vậy?
Hà Hiểu Lâm không nói gì liền khóc trước tiên:
– Huhu, Khởi Mộng, con mau nghĩ biện pháp cứu cha của con đi, nếu không chỉ sợ ông ấy không sống nổi.
Tôn Khởi Mộng cả kinh, giọng nói có phần lo lắng:
– Cha con xảy ra chuyện gì, nhập viện sao?
Tuy trong lòng cô đối với Tôn Ngọc Long tràn đầy bất mãn và khinh thường, nhưng dù sao cũng là cha của cô, hơn nữa Tôn Khởi Mộng cũng không biết thân thế thực sự của mình. Cho nên cô đối với Tôn Ngọc Long cũng có chút thân thiết.
Hà Hiểu Lâm nức nở nói:
– Thật ra không phải nằm viện, tuy nhiên hiện tại Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đang điều tra ông ấy. Hiện tại chỉ có con có thể cứu ông ấy thôi.
Tôn Khởi Mộng khó hiểu nói:
– Con không quen biết người của Ủy ban Kỷ luật, làm sao có thể cứu được cha?
Hà Hiểu Lâm nói:
– Con thật sự không quen biết người của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh nhưng quen biết Liễu Kình Vũ. Mẹ nghe nói con và Liễu Kình Vũ đang tìm hiểu nhau. Con đi cầu cứu cậu ta xem, có lẽ Liễu Kình Vũ sẽ nể mặt con mà nghĩ biện pháp vì cha con mà ra mặt giúp đấy.
Tôn Khởi Mộng tức khí , bất mãn nói:
– Mẹ, con đã nói rồi. Đống mục nát kia của cha, con sẽ không tham dự vào đâu, cũng không muốn đi quản, cũng sẽ không thừa kế tài sản gì của ông ấy. Con cùng ông ấy đã sớm đoạn tuyệt tình cha con rồi.
Hà Hiểu Lâm thở dài một tiếng, quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt:
– Khởi Mộng, mẹ quỳ xuống cầu xin con, con hãy đi cầu xin Liễu Kình Vũ đi. Bằng không cha con sẽ bị khởi tố, nhất định sẽ bị tử hình. Ông ấy…Ông ấy tham ô nhiều lắm. Cha con cũng đã nói rồi. nếu Liễu Kình Vũ xử lý được việc này thì từ nay về sau ông ấy cũng không phản đối việc con và cậu ấy qua lại nữa. Hơn nữa cũng sẽ vì con mà chuẩn bị hồi môn hậu hĩnh.
Lúc này, Hà Hiểu Lâm vì muốn cho con gái thấy rõ trạng thái của mình đã dùng video call. Tôn Khởi Mộng có thể nhìn thấy đúng là mẹ cô đang quỳ trên mặt đất.
Nhìn thấy mẹ đang quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi đầy, Tôn Khởi Mộng không chịu nổi, lập tức nói:
– Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, mau đứng dậy đi.
Hà Hiểu Lâm lắc đầu:
– Không, Khởi Mộng con mà không đồng ý với mẹ, mẹ không đứng dậy đâu. Bất luận thế nào, Tôn Ngọc Long cũng dưỡng dục con 18 năm trời. Cho dù con không đồng ý với hành vi của ông ấy nhưng dù sao ông ấy cũng không đối xử tệ với con, chưa từng đánh mắng con.
Tôn Khởi Mộng biết tính tình của mẹ. Nếu như mình không đáp ứng mẹ, mẹ cô sẽ không đứng dậy. Cô chỉ có thể nói:
– Mẹ, mẹ đứng lên trước đi. Con đồng ý với mẹ.
Nghe được lời khẳng định của con gái, Hà Hiểu Lâm lúc này mới đứng dậy, nức nở nói:
– Khởi Mộng à, cha của con sống chết đều nằm trong tay con đó. Tất cả đều trông vào con, mẹ chờ tin tức của con.
Tôn Khởi Mộng gật gật đầu:
– Con biết rồi, con sẽ liên lạc lại với mẹ sau.
Nói xong, Tôn Khởi Mộng liền cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối, Tôn Ngọc Long luôn ở bên cạnh nhìn, khi y nhìn vợ vì mình mà quỳ xuống cầu xin con gái, y thật sự rất cảm động, ánh mắt nhìn vợ càng thêm dịu dàng, đi đến ôm lấy vợ từ phía sau dịu dàng nói:
– Hiểu Lâm, chỉ có em mới thật sự tốt với anh. Tối nay anh sẽ đối xử tốt với em.
Nếu như trước đây, Hà Hiểu lâm nhất định sẽ cảm động hết sức nhưng hiện tại trong lòng bà ta với Tôn Ngọc Lọng chỉ còn nỗi thất vọng. Tuy rằng để con gái đi cầu xin Liễu Kình Vũ là ý định của bà ta, nhưng mà trong sâu thẳm lòng mình bà lại muốn Tôn Ngọc Long từ chối đề nghị này. Người cha chân chính tuyệt đối sẽ không để con gái mình yêu thương nhất đi cầu xin đối thủ của mình, nhất là đối thủ này còn có thể là bạn trai của con gái mình.
Nhưng Tôn Ngọc Long lại không từ chối đề nghị của mình mà mừng rỡ điên lên dược, như thể gặp được cây cỏ cứu mạng mình vậy. Từ chi tiết này, Hà Hiểu Lâm nhìn ra được, sợ rằng Tôn Ngọc Long đã biết được Khởi Mộng không phải là con gái ruột của y. Cho nên y đối với hạnh phúc của con gái mà nói không hề quan tâm. Còn nếu Tôn Ngọc Long không biết Tôn Khởi Mộng không phải là con gái ruột của y thì từ biểu hiện này có thể thấy rằng y là người cực kỳ tư lợi, giống như người khác vì y mà dâng hiến là bổn phận vậy.
Giờ phút này, trong lòng bà ta đã nguội lạnh, nghe được lời nói tràn đầy khiêu khích của Tôn Ngọc Long thì không hề có chút hứng thú nào mà trái lại cảm thấy vô cùng ghê tởm. Tôn Ngọc Long đã lấy việc lên giường để báo đáp hảo ý và tình cảm của mình.
Hà Hiểu Lâm nhẹ nhàng tránh cái ôm của Tôn Ngọc Long, đi qua một bên lấy từ trong túi xách ra hai phần văn bản nhẹ nhàng đặt trước mặt Tôn Ngọc Long, trầm giọng nói:
– Tôn Ngọc Long, việc phía Tôn Khởi Mộng tôi đã giúp ông rồi. Bây giờ nói chuyện giữa hai chúng ta. Đây là hai bản đơn ly hôn. Ông ký đi, chúng ta ly hôn thôi.
Tôn Ngọc Long trợn tròn mắt, ánh mắt không thể nào tin được nhìn về phía Hà Hiểu Lâm. Y không thể ngờ người vợ lúc nào cũng vô cùng kính cẩn nghe theo mình, không hề có bất kỳ câu oán hận nào lại đề xuất chuyện ly hôn.
Tôn Ngọc Long cầm lấy đơn ly hôn xem kỹ, phát hiện điều kiện ly hôn của Hà Hiểu Lâm vô cùng đơn giản, không yêu cầu bất kỳ tài sản nào của gia đình, chỉ yêu cầu tự do của bản thân.
Sau khi xem xong, Tôn Ngọc Long đã trầm mặc.
Thật lâu sau, Tôn Ngọc Long nhìn về phía Hà Hiểu Lâm hỏi
– Hiểu Lâm, bà làm như vậy rốt cuộc là vì sao, chẳng lẽ bà thấy được là tôi đã cùng đường rồi sao?
Hà Hiểu Lâm lắc đầu
– Tôn Ngọc Long, ông không nên hỏi tôi mà nên hỏi chính bản thân ông. Từ sau khi hai ta kết hôn, thái độ của ông với tôi thế nào. Nhất là sau khi cha tôi chết, ông một năm gặp tôi được mấy lần, một năm ông qua đêm ở ngoài bao nhiêu ngày. Tôn Ngọc Long, tôi là phụ nữ nhưng không phải là tiết phụ. Tôi cần cuộc sống bình thường như trước kia. Trước tôi vì Khởi Mộng mà không muốn ly hôn với ông, nhưng hiện tại Khởi Mộng đã làm đến nước này, giữa chúng ta còn cái tình cảm đáng nói ấy ư? Hôm nay tôi vì ông mà ra tay một lần, để cho con gái mà tôi yêu thương vì ông mà khó xử một lần. Bởi vậy duyên phận vợ chồng giữa chúng ta cũng đến đây chấm dứt rồi.
Tôn Ngọc Long nghe đến đây, cười thảm , gật đầu không chút lựa chọn ký tên, đưa trả lại cho Hà Hiểu Lâm:
– Hiểu Lâm, tôi chúc bà, Trình Thư Vũ và Trình Khởi Mộng có một cuộc sống hạnh phúc.
Nói xong, Tôn Ngọc Long xoay người trở lại phòng ngủ của mình, hung hăng đóng cửa phòng, nằm ở trên giường dùng chăn phủ lên đầu. Giờ phút này, trong lòng của Tôn Ngọc Long tràn đầy phẫn uất và hậm hực.
Đối với chuyện giữa Hà Hiểu Lâm và Trình Thư Vũ y cũng không phải không biết, chỉ là y có lối suy nghĩ khác người. Y cho rằng hoàn toàn bởi vì mối quan hệ của y và Tiếu Mỹ Diễm vợ Trình Thư Vũ, quan hệ giữa Trình Thư Vũ và vợ mình, y ngược lại vô cùng tín nhiệm Trình Thư Vũ. Cũng chính bởi vì mối quan hệ này tồn tại y mới có thể cả gan đem những hạng mục công trình cực lớn cho Trình Thư Vũ làm. Bởi vì y cho rằng mình có thể nắm Trình Thư Vũ trong tay, hơn nữa y sớm đã tính toán rồi. Tới thời điểm nhất định y nhất định sẽ ra tay với Trình Thư Vũ.
Nhưng mà, Tôn Ngọc Long thật không ngờ, Trình Thư Vũ cuối cùng thoát ly chính mình, trong khi bản thân y thì lâm vào cảnh bốn bề khốn khó.
Giờ phút này, Tôn Khởi Mộng giống như Tôn Ngọc Long, cũng lâm vào cảnh đấu tranh nội tâm, vô cùng thống khổ.
Một mặt là mẹ đích thân quỳ xuống vì Tôn Ngọc Long mà cầu xin mình, mặt khác là vì mình và Liễu Kình Vũ quan hệ phức tạp, không thân thiết như trong tưởng tượng của cha mẹ.