Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 504

Phạm Kim Hoa trong lúc nói chuyện, khóe miệng, đuôi lông mày đều để lộ ra vẻ từ trên cao nhìn xuống, dường như giờ phút này Liễu Kình Vũ đã trở thành cấp dưới của y. 

Lúc này, ngồi ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, Hắc Tiểu Nhị đã không nhịn nổi nữa, trực tiếp đứng lên bước đến Phạm Kim Hoa. Gã đã hạ quyết tâm phải dạy dỗ tên này, tên này thật là mắt chó nhìn người thấp, chỉ theo thân phận anh Liễu, cho dù có một trăm tên Phạm Kim Hoa cũng chẳng là gì cả, vậy mà, tên nhãi này dám ở đây ra vẻ với anh Liễu, thật là muốn kiếm chuyện bị đánh mà. 

Liễu Kình Vũ tất nhiên là hiểu ý tứ của người anh em rồi, nhìn thấy Hắc Tiểu Nhị bước đến, Liễu Kình Vũ không nói gì cả, chỉ vỗ nhẹ vào vai của gã, dùng ngón tay chỉ về vị trí ghế ngồi. Hắc Tiểu Nhị cũng hiểu ý của anh cả, hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Kim Hoa rồi cất bước về chỗ. 

Phạm Kim Hoa thấy Hắc Tiểu Nhị với ánh mắt hung hãn hoàn toàn không có chút sợ sệt, ngược lại có vẻ khinh miệt. Theo y, Liễu Kình Vũ và đám bạn này như nhau thôi, phẩm chất thấp, cũng là một đám người nghèo. Còn bản thân mình lại là Giám đốc một khu vực của Tập đoàn quốc tế, cơ bản không cần tính toán với loại người này. 

Liễu Kình Vũ nhìn thấy thư mời trong tay của Phạm Kim Hoa, nhẹ nhàng cười nói:

– Rất là tiếc Phạm Kim Hoa à, miệng ăn của tôi khá là kén chọn, ăn quen những món ăn truyền thống Hoa Hạ, ăn không quen món tây, tôi không đi đâu. 

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ có ý lùi bước, thư ký của Phạm Kim Hoa, Diêu Ngọc Dung với vẻ mặt khinh thường nói:

– Liễu Kình Vũ, anh dù gì cũng là một người đàn ông đấy chứ, bất luận hiện tại anh lăn lộn như thế nào, nhưng bạn bè cũ gặp nhau, anh cũng phải đến tham gia chứ, nếu không thì có thể thấy được hư danh trong lòng anh cũng khá cao, anh cũng khá tự ti đấy. Tôi nói với anh này, vé mời tham dự sự kiện ăn thử ngô biến đổi gen Hoàng Kim của chúng tôi rất quý đấy. Hơn nữa an toàn được thực hiện rất nghiêm khắc, chỉ lần này thôi hiện trường đã có hơn ba mươi người bảo vệ, không phải ai cũng có thể vào ăn thử. . Còn nữa, tôi tiết lộ cho anh thêm một tin tức, tham gia sự kiện lần này có rất nhiều công ty nông nghiệp cùng chuyên gia các lĩnh vực khác tham gia. Nếu những người này chỉ cần nhìn trúng anh, cũng đủ để anh phát tài rồi, làm khoảng một, hai năm là anh có thể thoát ly khỏi cảnh phải ngồi ăn tại tiệm ăn lề đường như này rồi. Đến lúc đó, những nơi như khách sạn Hoa Hằng anh có thể tự nhiên ra vào, chạy BMW không cần làm việc nữa. Anh cũng không cần đi tàu điện ngầm hay phương tiện công cộng nhiều người chật chội nữa. 

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong khẽ cau mày. Hắn thật không ngờ, bọn Phạm Kim Hoa lại tổ chức buổi ăn thử ngô biến đổi gen. Ban đầu đối với sự kiện này hắn ta không chút hứng thú nhưng bây giờ đã có chút tò mò rồi. 

Lúc này, Phạm Kim Hoa nhìn thấy Liễu Kình Vũ có chút lay động, nhưng vẫn còn do dự, lập tức ánh mắt chuyển nhanh, quyết định thêm vào mấy câu nữa, y cười nói:

– Liễu Kình Vũ, cung cấp cho anh thêm một tin tuyệt mật, lúc còn ở đại học, người mà anh theo đuổi rất lâu cũng không theo đuổi được, nhiều lần bị từ chối, sau đó vì bị anh bám theo quá nên nữ thần Chu Tuệ Dao đã phải đi Mỹ du học, bây giờ đã quay lại rồi. Tôi đã theo đuổi cô ấy nửa năm, chúng tôi đang trong giai đoạn tìm hiểu khá tốt, trong sự kiện lần này, tôi chuẩn bị chính thức cầu hôn cô ấy. 

Nghe được tên Chu Tuệ Dao, toàn thân Liễu Kình Vũ run lên. Trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết, nhưng lại lạnh lùng không bao giờ mỉm cười với hắn. Nữ thần băng giá Chu Tuệ Dao là một trong những hồi ức lúc đại học của hắn. Chu Tuệ Dao tính cách rất khoáng đạt, hoạt bát, cuộc sống luôn tràn đầy ánh sáng mặt trời. 

Chu Tuệ Dao đối với ai cũng nở nụ cười thân thiện, nhưng mà Liễu Kình Vũ lại là ngoại lệ. Hắn luôn luôn không hiểu lý do, tại sao Chu Tuệ Dao luôn luôn cười thân thiện với mọi người, nhưng lại luôn lạnh nhạt với hắn, chưa bao giờ cho hắn thấy khuôn mặt vui vẻ, thậm chí đến cuối cùng, do sự theo đuổi của hắn mà trong lúc tức giận rời khỏi Yến Kinh đến Mỹ du học, từ đó về sau Liễu Kình Vũ chưa gặp lại cô lần nào. 

Giờ phút này, Hàn Hương Di nghe được Phạm Kim Hoa dương dương đắc ý, lại nhìn thấy Liễu Kình Vũ ánh mắt thất thần và khẩn trương, tiểu ma nữ trong lòng lập tức nóng hừng hực lên, tự nhủ: “Anh Liễu này không ngờ ở đại học có theo đuổi qua cô gái này, tại sao mình lại chưa nghe câu chuyện này nhỉ? Hình như ngay cả chị Tào Thục Tuệ cũng không hề biết. Chu Tuệ Dao này là ai, tại sao lại xa lánh và khinh thường người ưu tú như anh Liễu chứ”. 

Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, giơ tay tiếp nhận thiệp mời, sắc mặt có chút lạnh như băng nói:

– Được, nếu đã như vậy, tấm thiệp mời này tôi xin nhận. Ngày mai đúng giờ đến tham dự nghi lễ của các anh. 

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đồng ý đi, trong lòng Phạm Kim Hoa phấn khởi vô cùng. Còn gì bằng trước mặt Liễu Kình Vũ cầu hôn người mà trước đây hắn theo đuổi thất bại, cầu hôn thành công thì càng kích thích, nếu có thể trước mặt bạn bè cũ làm mất thể diện của hắn thì càng vui biết dường nào. 

Tuy nhiên đó chỉ là sự phấn khởi trong lòng, y không để lộ ra, chỉ nòi:

– Được, Liễu Kình Vũ, vậy buổi tối ngày mai chúng ta sẽ gặp lại. Tôi không làm phiền anh ăn cơm nữa. À, đúng rồi, không được đến trễ nhé, ngày mai lúc 7h tối buổi tiệc sẽ bắt đầu. 

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Yên tâm đi, tôi sẽ không đến trễ. 

Phạm Kim Hoa vừa ôm thư ký Diêu Ngọc Dung vừa đi ra ngoài, nói:

– Đi thôi, chúng ta lên chiếc Mercedes-benz đi dạo mát thôi. 

Diêu Ngọc Dung lập tức tiếp lời nói:

– Mercedes-benz, chỉ là một chiếc Mercedes-benz thôi, nhưng có rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng chưa mua được đâu. Tổng giám đốc Phạm, ngài thật lợi hại, ngài là thần tượng của em đấy. 

Hai người vừa nói vừa dính vào nhau rời khỏi. 

Nhìn hai người dựa vào nhau mà đi, Hàn Hương Di lộ vẻ khinh thường nòi:

– Anh Liễu, cái tên mặt gấu Phạm Kim Hoa đó dám đắc ý trước mặt anh, tại sao anh không nói với hắn chiếc xe hôm nay anh lái có thể mua được tới mười cái như của hắn? 

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

– Vốn dĩ loại người như Phạm Kim Hoa không đáng để anh so đo. Mỗi người lăn lộn thế nào là chuyện của họ, không liên quan đến người khác, anh không cần thiết vì cậu ta khoe khoang trước mặt anh mà hung hăng phản kích lại, cái này giống như nếu con chó cắn anh, anh cũng cắn lại nó sao? 

Hàn Hương Di bĩu môi:

– Hừ, lúc nãy em thật muốn cùng anh Hắc Nhị quất vào miệng tên ấy mấy cái. Loại ngạo mạn của hắn chắc đã lâu chưa ăn đòn rồi. 

Đám người Lưu Tiểu Bàn, Hoàng Đức Quảng, Lục Chiêu lập tức đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý quan điểm của Tiểu ma nữ. 

Lúc này, Tiểu ma nữ đầy tò mò nhìn Liễu Kình Vũ nói:

– Anh Liễu, tên Phạm Kim Hoa vừa nói cô gái tên Chu Tuệ Dao đó là ai? Anh trước đây chưa từng nói với chúng em về việc này, cô ấy như thế nào, có đẹp giống như chị Tào Thục Tuệ không? 

Nhiều chuyện là tính bẩm sinh của nữ giới, nhưng có vài chuyện tò mò, cả đàn ông cũng không thể tránh khỏi. Tiểu ma nữ vừa nói xong, tất cả đám đàn ông đều đưa mắt nhìn Liễu Kình Vũ, lộ rõ vẻ tò mò. 

Tất cả mọi người ở đây đều biết, anh cả của họ đối với mỹ nữ thường không hề để ý đến, cho dù là Tào Thục Tuệ, người xinh đẹp như vậy mà còn không để ý nữa. Mọi người đang đoán mò xem, hôm nay Phạm Kim Hoa nói những lời như vậy dường như có phần hiểu rõ về Liễu Kình Vũ rồi, chính vì vậy mà sự tò mò trong lòng mọi người càng tăng lên. 

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Liễu Kình Vũ có chút không biết nói gì, chỉ có thể trả lời:

– Chuyện của tôi với Chu Tuệ Dao cũng không khác mấy so với Phạm Kim Hoa nói. Tôi theo đuổi cô ấy, cô ấy lại không để ý tôi, cô ấy đối với mọi người luôn tươi cười, chỉ duy nhất đối với tôi là ngoại lệ. Sau này, tôi theo đuổi với tần suất nhiều hơn, cô ấy trực tiếp rời khỏi Trung Quốc đến Mỹ, từ đó về sau, chúng tôi chưa hề gặp lại nhau. 

Lâm Vân đột nhiên nói:

– Anh cả, vậy bây giờ anh còn tình cảm với Chu Tuệ Dao không, anh còn nhớ cô ấy không? 

Liễu Kình Vũ cười khổ một cái:

– Tình cảm, ai mà biết được, lúc ấy theo đuổi cô ấy có thể xuất phát từ rất nhiều suy nghĩ, sau nhiều năm như vậy, tôi cũng trưởng thành rồi, từ lâu không còn sự bồng bột như lúc trẻ nữa. 

Tiểu ma nữ trừng đôi mắt long lanh, tay bưng hai gò má nói:

– Anh Liễu, nếu bây giờ hai người gặp lại, nếu cô ấy nói thích anh, anh sẽ theo đuổi cố ấy chứ? 

Liễu Kình Vũ hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng cười khổ nói:

– Trong tình huống bình thường thì có lẽ không, dù sao giữa cả hai đã có một khoảng thời gian không gặp mặt, hơn nữa, đối với tình cảm tôi như một đống lộn xộn, đến bây giờ chưa có suy nghĩ rõ ràng. Hiện giờ tôi cũng không muốn mơ hồ với cô ấy nữa. Bây giờ, tôi chỉ muốn chúc phúc cô ấy tìm được người vừa ý.

Nói đến đây, Liễu Kình Vũ có chút tự chế giễu bản thân:

– Đương nhiên là cho dù tôi đồng ý, người ta cũng chưa chắc đồng ý, cô ấy sợ tôi như sợ cọp vậy. 

Tiểu ma nữ phát huy nữ tính rất nhuần nhuyễn:

– Anh Liễu, em nói với anh này, trái tim phụ nữ sẽ thay đổi, cho dù lúc trước cô ấy từ chối anh, hiện nay có thể ngược lại yêu thích anh. Thời gian có thể thay đổi mọi việc mà, trái tim phụ nữ, đàn ông không bao giờ nắm bắt được đâu. 

Liễu Kình Vũ cười khổ một cái, không nói thêm gì. 

Ngày hôm sau, lúc 6h30 tối, Liễu Kình Vũ bắt xe đến trước cửa khách sạn Hoa Hằng. 

Đi vào đại sảnh, Liễu Kình Vũ lập tức thấy được chính giữa khách sạn treo biểu ngữ lớn: “Chào mừng các chuyên gia và bạn bè đến tham gia buổi lể thưởng thức ngô Hoàng Kim” 

Trong đại sảnh có một đám mỹ nữ chân dài mặc sườn xám màu đỏ dẫn khách mời đến sảnh làm lễ. 

Liễu Kình Vũ sau khi giao tấm thiệp mời liền đi theo một cô gái lễ tân bước vào đại sảnh. Nhưng sau khi bước vào sảnh tổ chức yến tiệc, hắn lập tức sững lại.​
Bình Luận (0)
Comment