Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 507

Phạm Kim Hoa vô cùng rõ ràng, để tiến hành triển lãm hôm nay, tập đoàn bọn họ đã lo lót đâu vào đấy rất nhiều cơ quan có liên quan, bao gồm nhóm chuyên gia có mặt tại đây cũng do bọn họ tốn số tiền lớn mời tới để trợ uy. 

Tại sao có thể xuất hiện tình huống như thế này chứ. 

Vì sao những người này lại xuất hiện đúng lúc như vậy, tên Liễu Kình Vũ này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì lại mời được những người này tới. 

Giờ này phút này, Phạm Kim Hoa thực sự hoảng loạn. 

Nhưng lòng dạ tên này cũng rất thâm sâu, bối rối ban đầu qua đi, rất nhanh liền trấn định tinh thần, cười trừ với cảnh sát đi đầu nói:

– Vị cảnh sát này, tôi nghĩ có lẽ các anh tìm nhầm người rồi, sản phẩm chúng tôi sử dụng tại đây đều hợp pháp đưa vào Hoa Hạ, chúng tôi đều đã làm thủ tục hợp pháp. Nếu không mời mấy vị cảnh sát vào phòng họp nhỏ ngồi chờ chốc lát, tôi lập tức sai người đi lấy đơn khai báo và các loại thủ tục. 

Phạm Kim Hoa định mời những người này vào phòng họp nhỏ trước, sau đó gọi điện thoại nhờ vả, đồng thời dùng tiền để mua chuộc khiến bọn họ lập tức rút lui để tránh làm loạn kế hoạch lừa đảo mình vất vả bày ra. Y rất rõ ràng tổng công ty vô cùng coi trong lần triển lãm ăn thử này, không thể để xảy ra sai sót gì. 

Phạm Kim Hoa nghĩ, những người này nhất định sẽ hiểu ý mình. Chỉ cần bọn họ đồng ý vào phòng họp nhỏ chờ, y tin chắc có thể khiến bọn họ rời đi. Dù sao, bản thân cũng có đủ quan hệ tại Thành phố Yến Kinh, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bọn họ không ngoan ngoãn rời khỏi mới lạ. 

Nhưng mà, khác với dự liệu của Phạm Kim Hoa, sau khi vị cảnh sát kia nghe Phạm Kim Hoa nói xong, mặt lạnh lùng nói:

– Không cần phải như vậy, chúng tôi là cảnh sát nhân dân và hải quan nhân dân, đang chấp pháp quang minh chính đại, ông bây giờ nhất định phải mang theo giống ngô Hoàng Kim đi cùng chúng tôi một chuyến. Đồng thời, chúng tôi đã sắp xếp nhân viên trung tâm kiểm tra đo lường tiến hành kiểm tra đo lường những cây ngô Hoàng Kim các ông chuẩn bị để mọi người ăn thử ở đây. Nếu ông có thủ tục tương quan hợp pháp, có thể để cấp dưới của ông mang tới đồn công an. Ông Phạm Kim Hoa, mời ông phối hợp với công tác của chúng tôi. Dù ông có quốc tịch nước ngoài, cũng cần tuân thủ luật pháp của Hoa Hạ chúng tôi. Ông có thể giữ im lặng, nhưng mỗi câu ông nói, đều sẽ là chứng cứ. 

Phạm Kim Hoa bị lời nói của vị cảnh sát này làm cho tức giận đến hộc máu, người này cũng không nể tình. 

Mềm không được, sắc mặt Phạm Kim Hoa lập tức trầm xuống, cao ngạo nói:

– Vị cảnh sát này, tôi là bạn bè thân thiết với Phó phòng công an Mã Đào, hay là tôi để ông ấy nói chuyện với các anh. Ông ấy tương đối ủng hộ hội nghị hôm nay của chúng tôi, chắc ông ấy cũng biết tình huống cụ thể. 

Vị cảnh sát đứng đầu kia nhẹ nhàng gật đầu:

– Được, ông gọi điện thoại cho ông ấy đi. 

Phạm Kim Hoa lập tức bấm số điện thoại của Phó phòng Mã Đào, nói qua với ông ta về việc ở bên này, cường điệu cho rằng những người này là do Liễu Kình Vũ gọi tới quấy rối. Sau khi nói vài câu, Phạm Kim Hoa đắc ý đưa di động cho vị cảnh sát kia nói:

– Phó phòng Mã muốn anh tiếp điện thoại. 

Cảnh sát này tiếp nhận điện thoại, liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng nghiêm túc:

– Tôi là Phó phòng công an quận Mã Đào, xin hỏi đồng chí, cậu có biết ngày hội ăn thử ở Khách sạn Hoa Hằng là của riêng Tập đoàn nông nghiệp Di Hải không? Tập đoàn này vẫn luôn tuân thủ luật kinh doanh ở Hoa Hạ chúng ta, cống hiến rất lớn cho sự phát triển nông nghiệp của Hoa Hạ chúng ta. Hiện tại cậu gây phiền toái cho bọn họ là hành vi vô cùng thất lễ, chuyện này mà xử lý không tốt thậm chí có thể gây ra xung đột ngoại giao. Nếu chẳng may xảy ra vấn đề, ai sẽ chịu trách nhiệm? 

Đầu bên kia điện thoại, Mã Đào lớn tiếng, khí thế dọa người. Bởi vì theo ông ta, nếu người Phạm Kim Hoa nhắc tới là của đồn công an, cùng lắm chỉ là một Phó đồn hoặc Tiểu đội trưởng của đồn công an cấp dưới, khẳng định cấp bậc phải thấp hơn mình nhiều. Cho nên, ông ta căn bản cũng không thèm nghe xem đối phương nói cái gì, trực tiếp lớn giọng lấn át. 

Sau khi viên cảnh sát nghe xong lời nói của Mã Đào, giọng trầm ổn nói:

– Đồng chí Mã Đào, những lời này của ông, tôi đã nghe được. Hiện tại tôi đang ở hiện trường sự kiện, tôi có thể nói rõ cho ông biết, nếu tôi xử lý sự kiện này tạo ra cái gọi là xung đột ngoại giao, Điền Hải Phong tôi tự nguyện gánh vác trách nhiệm, tuyệt đối không liên quan gì tới Mã Đào ông. Tuy nhiên, đồng chí Mã Đào, nghe ý tứ của Phạm Kim Hoa, quan hệ của các người không tệ nhỉ, ông cũng rất quan tâm chăm sóc Tập đoàn Di Hải phải không? 

Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở ông, ông đừng bao giờ quên mình là cảnh sát nhân dân của Thành phố Yến Kinh chúng ta, mọi việc ông làm nhất định không được khiến huy hiệu cảnh sát trên mũ của ông thất vọng. Ông nhất định phải luôn nhớ kỹ, chúng ta làm việc như thế nào, trực tiếp ảnh hưởng tới lợi ích thiết thân và an toàn thực phẩm, an toàn sức khỏe của mấy chục triệu dân của Thành phố Yến Kinh. Chuyện này tôi sẽ để xuất thảo luận ở Hội nghị thường vụ quận ủy sau, tôi sẽ đề nghị Ủy ban kỷ luật Quận điều tra quan hệ giữa ông và Tập đoàn Di Hải, ông tự giải quyết cho tốt. 

Vị cảnh sát này nói xong, Mã Đào ở đầu bên kia điện thoại há hốc mồm tại chỗ, trên mặt tràn ngập sợ hãi. 

Bởi vì ông ta đã hiểu, không ngờ người nói chuyện điện thoại với mình lại là Trưởng phòng công an, Bí thư Đảng ủy Công an quận, Ủy viên thường vụ quận ủy Điền Hải Phong. Trưởng phòng Điền luôn luôn rất có uy tín trong Phòng công an, làm việc hết sức cẩn thận, yêu cầu đối với cấp dưới vô cùng nghiêm khắc, đối với cán bộ thoái hóa biến chất lại càng không dễ dàng tha thứ. Sau khi ông ta nghe Trưởng phòng Điền nói xong, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, lúc nói chuyện miệng cũng bắt đầu run run:

– Trưởng… Trưởng phòng Điền, thật xin lỗi, tôi không biết ngài đến tận hiện trường xử lý việc này, tôi… tôi thật ra cũng không thân thiết gì với Tập đoàn Di Hải, chỉ là… 

Mã Đào còn đang muốn giải thích gì đó, là bị Điền Hải Phong trực tiếp ngắt lời:

– Được rồi, đồng chí Mã Đào, ông không cần giải thích gì cả, đến lúc đó trực tiếp giải thích với Tổ điều tra. Tôi còn có công vụ phải xử lý, có gì ông trực tiếp nói với Phạm Kim Hoa đi. 

Nói xong, Điền Hải Phong trả di động lại cho Phạm Kim Hoa. 

Sau khi Phạm Kim Hoa nghe xong đối thoại của Điền Hải Phong và Mã Đào, lại trợn tròn mắt. Y thật không ngờ, Mã Đào luôn luôn xưng anh gọi em với mình ở trước mặt cảnh sát này lại sợ tới mức nói năng lộn xộn. Trong lòng y không khỏi hoảng hốt, thân phận của người cảnh sát trước mắt này rốt cuộc là gì, sao Mã Đào lại sợ ông ta như vậy. 

Nhận lại điện thoại, Phạm Kim Hoa có chút lo lắng hỏi:

– Phó phòng Mã, chuyện này là thế nào, vị cảnh sát này sao lại kiêu ngạo như vậy. 

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng quát giận dữ của Mã Đào:

– Phạm Kim Hoa, mẹ nó, cậu hại chết tôi rồi. Kiêu ngạo, người ta có nguyên nhân để mà kiêu ngạo, tôi xong đời cậu cũng không nghĩ ra.

Nói xong, Mã Đào trực tiếp cúp điện thoại, bắt đầu vô cùng lo lắng đi qua đi lại. Ông ta phải nghĩ ra biện pháp đối phó trước khi Điền Hải Phong sờ đến mình, nếu không chờ Điền Hải Phong cứng rắn này xử lý xong chuyện của Tập đoàn Di Hải bên kia, chính mình thật sự sẽ gặp xui xẻo. 

Nghe được tiếng mắng liên tiếp của Mã Đào, sắc mặt của Phạm Kim Hoa càng khó nhìn. Y vô cùng nghiêm nghị liếc vị cảnh sát một cái, trên mặt bày ra nụ cười tươi như hoa:

– Vị cảnh sát này, tôi thực là có mắt mà như mù, có chỗ nào mạo phạm xin ông thứ lỗi. Ông xem thế này có được không, trước tiên tôi bảo một Phó tổng giám đốc của Tập đoàn chúng tôi theo ông tới Phòng công an để phối hợp điều tra, tôi ở đây sẽ chuẩn bị một ít tài liệu liên quan rồi lập tức tới. 

Cảm thấy đối phương dường như có chút thân phận, cứng rắn đối đầu không được, Phạm Kim Hoa liền quyết định tự thoát thân trước, kiếm một cái bia đỡ đạn, để cấp dưới đối phó một chút, chính mình sẽ ở phía sau lo lót. 

Nhưng mà, Điền Hải Phong lại bình tĩnh nói:

– Ông Phạm Kim Hoa, tôi muốn hỏi ông, sự kiện hôm nay, trong những người phụ trách của Tập đoàn Di Hải tại đây, ai có quyền lớn nhất, chức vụ cao nhất? 

Phạm Kim Hoa chỉ có thể cười khổ nói:

– Là tôi. 

Điền Hải Phong gật gật đầu:

– Vậy thì không được, ông là người phụ trách và tổ chức sự kiện ăn thử lần này, tình huống này chúng tôi đã nắm được. Cho nên, chỉ có ông mới thích hợp đi với chúng tôi nhất. Không chỉ ông, tất cả nhân viên của công ty các ông ở hiện trường hôm nay đều phải tới đồn công an phối hợp điều tra với chúng tôi. Chúng ta đi thôi. 

Nói xong, Điền Hải Phong trực tiếp làm một tư thế mời. 

Phạm Kim Hoa vừa thấy, biết hôm nay nhất định phải tới đồn công an rồi, chỉ có thể đi ra ngoài theo yêu cầu của Điền Hải Phong. 

Lúc này, Phạm Kim Hoa vừa lúc đi ngang qua Liễu Kình Vũ, hắn nhìn y tràn đầy khinh thường. Phạm Kim Hoa lập tức nổi trận lôi đình, y chỉ vào Liễu Kình Vũ mắng to:

– Liễu Kình Vũ, thật không ngờ, tên nhóc mày cũng dám hại tao. Mày chờ đó cho tao, tao sớm muộn gì cũng sẽ dạy dỗ mày. 

Liễu Kình Vũ nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả:

– Được, tôi chờ cậu. Tuy nhiên cậu phải ra khỏi phòng tạm giam đã. Phạm Kim Hoa, đi đường cẩn thận. Nhớ lấy, ở Hoa Hạ, nhất định phải tuân theo luật pháp. 

Phạm Kim Hoa bị Liễu Kình Vũ chọc tức đến nói không ra lời. 

Phạm Kim Hoa và nhân viên của Tập đoàn Di Hải tại hiện trường đều bị cảnh sát đưa đi, các ký giả truyền thông thấy không ổn, lập tức chạy theo nhanh như chớp, chỉ còn người của các tập đoàn buôn bán túm năm tụm ba nói chuyện, bàn việc làm ăn, tìm kiếm cơ hội hợp tác, hoặc là đi ra ngoài. 

Nhìn Phạm Kim Hoa bị đưa đi, Liễu Kình Vũ ngăn lại mỹ nữ Chu Tuệ Dao đang chuẩn bị đi ra ngoài:

– Chu Tuệ Dao, có thời gian không, tôi muốn cùng cậu nói chuyện một lát. 

Chu Tuệ Dao nhìn khuôn mặt thành thục và kiên nghị của Liễu Kình Vũ, có chút xa lạ, rồi lại có chút hoảng hốt. Cô đã nhận ra, Liễu Kình Vũ đứng trước mặt mình hôm nay và Liễu Kình Vũ trẻ tuổi non nớt của 7- 8 năm về trước đã khác nhau rất nhiều. Liễu Kình Vũ hôm nay càng thành thục, lý trí, điềm đạm, chắc chắn và mạnh mẽ, hắn muốn nói chuyện gì với mình đây.​
Bình Luận (0)
Comment