Nghĩ đến vấn đề nhìn người, Liễu Kình Vũ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong đầu hiện ra cuốn bút ký của cha Lưu Phi đặc biệt tặng. Đó là một cuốn bút ký đặc biệt của cha về việc nhìn người như thế nào, một số chi tiết và phương pháp dùng người. Thời gian trước đây, Liễu Kình Vũ cho rằng biết dùng người là một chuyện rất đơn giản, nhất là trước kia khi mình ở trong quân cũng đã làm tương đối tốt, hắn đối với mặt biết dùng người có phần rất tự tin. Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Tống Hiểu Quân lại khiến hắn cảm thấy đau đầu, bởi vì trên người Tống Hiểu Quân có vô số điểm đáng ngờ, Liễu Kình Vũ mới tới huyện Thụy Nguyên, nhưng vẫn cần khống chế vị trí của Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân này làm người của mình, cho nên, hắn nhất định phải nhận biết rõ ràng Tống Hiểu Quân người này. Nếu có thể dùng, hắn có thể dùng bản lĩnh để thu phục, nếu không dùng, hắn sẽ nghĩ cách chèn ép.
Nhưng, đối với một người phức tạp thế này, lấy kinh nghiệm quan trường của Liễu Kình Vũ hiện giờ thì rất khó phân biệt rõ ràng, hắn cần một chút chỉ dẫn. Cho nên, Liễu Kình Vũ không chút do dự mở túi du lịch mang theo người, lấy từ trong túi ra bản bút ký của cha tặng cho mình.
Liễu Kình Vũ lấy bút ký ra nghiêm túc đọc. Nội dung bút ký là Lưu Phi từ khi mới vào quan trường cho tới hơn nay đã hơn 20 năm đắc nhân tâm, cuốn sổ có chỗ ố vàng, nhưng bảo quản khá tốt, hơn nữa chữ viết của Lưu Phi viết rất đẹp, cẩn thận, Liễu Kình Vũ xem chưa thấy điều gì khó hiểu.
Tuy rằng toàn bộ bút ký không tới 150 trang, nhưng Liễu Kình Vũ lại xem suốt chiều.
Lúc Liễu Kình Vũ đặt cuốn bút ký xuống, trời cũng đã tối.
Nhưng, đọc được đắc nhân tâm của cha Lưu Phi khi làm quan, Liễu Kình Vũ cảm giác thu hoạch rất lớn.
Hắn chưa từng nghĩ, chỉ là cha hơn 20 năm sống trong quan trường đã tổng kết được 36 cách nhận thức con người, khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
36 loại cơ đấy, mỗi cách nhận biết đều là một nhận biết sâu sắc và phân biệt suy nghĩ trong chốn quan trường. Xem xong 36 cách nhìn người, Liễu Kình Vũ làm thế nào nhận biết Tống Hiểu Quân, vị Chánh văn phòng huyện ủy này đã dư dật lòng tin. Hắn tin tưởng, chỉ cần mình có thể vận dụng 3 trong số 36 cách nhận biết con người của cha, thì có thể hiểu rõ Tống Hiểu Quân, chắc chắn người này có thể dùng hay không.
Vừa lúc đó, có người gõ cửa phòng Liễu Kình Vũ, hắn ra mở cửa, thấy Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân đang đứng ngoài cửa.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt tươi cười mở cửa phòng đón Tống Hiểu Quân vào, cười nói:
– Chủ nhiệm Tống, mời vào mời vào.
Tống Hiểu Quân sắc mặt bình tĩnh nói:
– Bí thư Liễu, đã đến giờ dùng bữa rồi, Chủ tịch Ngụy đã chuẩn bị tiệc tối xong rồi, nói là cán bộ huyện Thụy Nguyên cùng nhau đón tiếp ngài tẩy trần. Tuy nhiên, Chủ tịch Ngụy vừa nói cho tôi biết bên kia đột nhiên có việc gấp không tới được, nói là để các ủy viên thường vụ khác đến tiếp ngài. Hôm khác ông ấy sẽ bù cho ngài, ngài xem bữa tối sắp xếp thế nào.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong thản nhiên cười:
– Nếu như tiêu phí công quỹ, tôi thấy tiệc tối không cần, cấp trên vẫn luôn nói phải kiên quyết ngăn chặn ăn uống công quỹ, chúng ta nhất định phải theo luật thôi, bảo vệ điều lệ quy định của Đảng và tinh thần chỉ thị của Trung ương, tuyệt đối không thể lá mặt lá trái. Chuyện này anh trực tiếp thông báo cho mọi người một tiếng là được. Còn bữa tối, nếu Chủ nhiệm Tống anh buổi tối có thời gian, chúng ta cùng nhau tới phòng ăn của nhà khách Huyện ủy tùy tiện ăn chút gì. Tôi mời, không cần ngại.
Tống Hiểu Quân sửng sốt, anh ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức, dĩ nhiên cũng phải mời anh ta một Chánh ăn phòng huyện ủy ăn cơm. Mặc dù chỉ là ăn tại phòng ăn của nhà khách Huyện ủy, nhưng Liễu Kình Vũ đường đường là người đứng đầu huyện Thụy Nguyên, người đứng đầu mời ăn cơm, vinh hạnh đặc biệt này không phải ai cũng có thể có được. Song, trong lòng Tống Hiểu Quân có chút thắc mắc, Liễu Kình Vũ từ chối cơ hội ăn cơm cùng các ủy viên thường vụ huyện ủy khác, nhưng lại khăng khăng ăn cơm cùng mình, chẳng lẽ hắn có ý muốn lôi kéo mình? Nếu quả thực như vậy, Bí thư huyện ủy cũng không khôn ngoan, hắn dựa vào cái gì để tin tưởng mình chứ.
Trong lòng mang đủ loại nghi vấn, Tống Hiểu Quân nói:
– Được, Bí thư Liễu, vậy ngài chờ một lát, tôi lập tức ra ngoài thông báo quyết định của ngài cho các ủy viên thường vụ khác. Tôi sẽ cùng ngài tới phòng ăn nhà khách, nhưng chúng ta phải nói trước, tối nay tôi mời.
Liễu kình Vũ đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà giằng co với Tống Hiểu Quân, ý của mình thành công là được rồi.
Đợi sau khi Tống Hiểu Quân rời khỏi, Liễu Kình Vũ lập tức ngồi trên sô pha, nhắm mắt nhớ lại tỉ mỉ những chi tiết vừa nãy Tống Hiểu Quân đi vào phòng nói chuyện với mình.
Trong cuốn nhận biết dùng người của cha Lưu Phi đã từng ghi chép một cách nhận biết con người, đó chính là thông qua nghe thanh âm của đối phương và quan sát sắc mặt của đối phương để nhận biết con người.
Trong đầu Liễu Kình Vũ hiện ra khái quát bút ký của cha Lưu Phi về thuật nghe tiếng biết người: “Âm thanh của con người, do tình trạng sức khỏe khác nhau, hoàn cảnh sinh sống khác nhau, tố chất trời sinh khác nhau, trình độ sau này khác nhau…mà có sự khác nhau rất lớn. Cho nên tiếng nói không chỉ biểu hiện tình trạng sức khỏe của một người, hơn nữa ở trình độ nhất định còn biểu hiện văn hóa của người đó, nhã và tục, trí và ngu, đắt và ti tiện, phú và bần của anh ta.
Dựa vào tiếng nói, có thể nhận thức phân biệt chuyện trong lòng một người, hình thành một bộ phận nghe tiếng phân biệt con người.
Nghe tiếng phân biệt người, còn có thể nhận xét lòng dạ của một người, nghề nghiệp, tình hình sức khỏe của người đó. Sở dĩ thông qua tiếng nói có thể phân biệt người, là vì âm thanh và tư tưởng của người nói chuyện có quan hệ chặt chẽ, lớn nhỏ, nặng nhẹ, thong thả và cấp bách, dài ngắn, trong đục đều thay đổi, đặc tính của con người cũng quan hệ mật thiết, đây chính là cơ sở của phân biệt người. Lòng dạ rộng lớn, chí hướng cao xa thì âm thanh có nhã nhặn, ý chí rộng lớn, hơn nữa âm thanh mạnh mẽ, có khí thế hùng hồn trầm dầy.
Nhìn từ người cao, thân cao do đan điền cách dây thanh, khoang cộng hưởng xa, khoảng cách của hơi thở đánh sâu vào dài hơn, sức lực yếu hơn, bởi vậy thanh âm có vẻ trong nhỏ yếu ớt, độ rung động thấp. Còn người thấp, thường giọng nói tràn đầy, bởi vì khoảng cách ngắn, hơi thở lực đánh vào lớn, dây thanh cùng khoang miệng dễ dàng mở ra”.
Cuối cùng, cha Lưu Phi viết một câu: “Trên quan trường, đối với những người có vóc dáng nhỏ bé nhưng thanh âm to, dù thế nào cũng không được xem thường”.
Nhớ tới đoạn bút ký này của cha, Liễu Kình Vũ không khỏi so sánh nội dung đoạn ghi chép này với Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân trước mặt.
Tống Hiểu Quân cao khoảng 1m65, trong số các Ủy viên thường vụ Huyện ủy xem như là người thấp nhất rồi, nhưng anh ta lúc nói chuyện trung khí sung túc, thanh âm vang dội. Lúc nói chuyện với mình, trong ngữ khí của anh ta không có chút nào ý xu nịnh, vuốt đuôi, nhưng cũng không có ý coi thường, vô lễ.
Mỗi câu nói của Tống Hiểu Quân, từng chi tiết đều được Liễu Kình Vũ cảm nhận, Tống Hiểu Quân và các ủy viên thường vụ huyện Thụy Nguyên không hợp nhau ở tất cả các mặt.
Lúc này, Liễu Kình Vũ không khỏi lần nữa nhớ tới bút ký của cha, trong đó có đoạn viết chiêu thứ hai nhận biết con người: Đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Liễu Kình Vũ nhớ lại, trong bút ký cha viết: “Mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ, thường bày tỏ ra ngoài sắc mặt, cho dù đối phương lòng dạ sâu sắc, giỏi che giấu, nhưng chỉ cần chăm chú quan sát, vẫn có thể phát hiện manh mối nhỏ.
Người có năm loại sắc thái tình cảm: Vui mừng, phẫn nộ, dục vọng, sợ hãi, buồn rầu. Năm loại tình cảm thật sự tồn tại trong lòng, bày tỏ ra ngoài mặt. Khi vui mừng thần sắc vô tình biểu hiện ra vẻ thoải mái, lúc tức giận thần sắc rất kích động, tựa như muốn làm thương tổn người, có lúc ham muốn vẻ mặt tràn đầy vẻ dịu dàng lẳng lơ làm người khác yêu thích, lúc sợ hãi vẻ mặt dường như bị buộc khiến cho ăn nói khép nép, khi buồn rầu đau khổ thần khí giống như rất mệt mỏi, như muốn yên tĩnh một chút.
Tính tình vốn có của một người là trắng noãn không vết, ổn định mà thản nhiên, vẻ mặt dối trá thì tinh thần hỗn loạn dễ cáu gắt, tuy rằng muốn che giấu vẻ mặt này ở sâu trong lòng, nhưng thần sắc lại không tự chủ được, cho dù muốn thay đổi nó, cũng có thể thấy được”.
Thời điểm nói chuyện với mình, Liễu Kình Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng thần sắc của Tống Hiểu Quân vô cùng bình tĩnh, vô dục vô cầu, không vui không buồn, đây là loại sắc thái vô cùng bình thản. Như thể đối với anh ta, chính hắn một bí thư Huyện ủy mới nhậm chức cũng không có khả năng uy hiếp được vị trí Chánh văn phòng huyện ủy của anh ta.
Kể từ đó, Liễu Kình Vũ tổng hợp lại thanh âm và sắc mặt của Tống Hiểu Quân, trên cơ bản có thể đoán được, Tống hiểu Quân này hẳn không phải là người bình thường. Người này hoặc là siêu cấp có tài, tính tình kiêu ngạo đến tận xương tủy, cho nên anh ta đối với tất cả đều không biểu hiện gì ra ngoài, hoặc người này siêu tự tin hoặc có chỗ dựa vào, cho rằng ở huyện Thụy Nguyên không có bất kỳ người nào có thể uy hiếp được địa vị của anh ta.
Như vậy có thể thấy, cho dù Tống Hiểu Quân rốt cuộc là thuộc loại người nào, cũng hẳn không thuộc cùng một đội ngũ với Ngụy Hoành Lâm, thậm chí cũng không chung đường với Hoàng Lập Hải. Đối với chút chuyện này, Liễu Kình Vũ trên cơ bản đã có thể xác định rồi, một khi đã như vậy, Liễu Kình Vũ thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra Tống Hiểu Quân này ngược lại có thể tranh thủ một chút, chẳng qua nếu muốn tranh thủ Tống Hiểu Quân thì khó khăn e rằng không nhỏ. Dù sao, Tống Hiểu Quân khi Bí thư huyện ủy tiền nhiệm Cao Chấn tự nhận trách nhiệm từ chức mà vẫn bảo vệ được vị trí ở văn phòng huyện ủy của anh ta, vậy đủ để chứng minh anh ta có chút bản lĩnh. Nếu muốn thu anh ta về dưới trướng, mình nhất định phải thể hiện tài hoa và năng lực siêu việt hơn người bình thường”.
Liễu Kình Vũ đối với Cao Chấn cũng có chút hiểu rõ, biết từ khi Cao Chấn được Hoàng Lập Hải nâng lên vị trí Bí thư huyện ủy, liền thay Hoàng Lập Hải nắm trong tay toàn bộ tình hình của huyện Thụy Nguyên. Tuy rằng trình độ phát triển kinh tế của người anh em này có sự chênh lệch, nhưng trình độ đấu tranh chính trị cũng rất cao. Song, dù vậy, Cao Chấn vẫn không nề hà Tống Hiểu Quân chút nào, vậy đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề rồi.
Tuy nhiên trong lòng Liễu Kình Vũ cũng có chút nghi ngờ. Nếu Tống Hiểu Quân thật sự có năng lực hoặc tự tin, vì sao lại khăng khăng muốn vùi ở vị trí chánh văn phòng huyện ủy huyện Thụy Nguyên, anh ta vì sao không tìm kiếm một vị trí tốt hơn chứ.
Vừa lúc đó, cửa phòng của Liễu Kình Vũ lại có tiếng gõ, Tống Hiểu Quân đẩy cửa bước vào.