Tuy nhiên cho dù là tức giận nhưng thái độ của Tăng Hồng Đào vẫn vô cùng bình tĩnh.
Ông ta cũng không vội vàng ra tay, mà có chút trầm tư, rất nhanh liền ý thức được, những tin tức như này xuất hiện trong đài truyền hình Tỉnh tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, dẫu sao thì Ban tuyên giáo sẽ quản lý những tin tức miệng kiểu này. Hơn nữa dưới yêu cầu của mình, Ban tuyên giáo biểu hiện gần đây rất tích cực, trong phần báo cáo có tăng thêm mức độ quan tâm của nhân dân, mà tin tức giống như vụ của Hàn Quốc Khánh là thuộc loại tin tức tương đối mẫn cảm. Lần này, Ban tuyên giáo cho phát tin tức này có thể thấy rõ đằng sau tin này có lẽ là có giá trị rất lớn.
Nhưng Tăng Hồng Đào cũng rất nhanh ý thức được, thông thường những sự việc giống như này, huyện Cảnh Lâm che đậy rất chặt chẽ, rất khó bị đài truyền hình biết được. Song khi xem tin tức, các chứng cứ đưa ra vô cùng xác thực, hơn nữa còn nhằm vào các cơ quan liên quan của huyện Cảnh Lâm. Điều này rõ ràng có sự hậu thuẫn phía sau tin tức đó, chắc chắn là có bàn tay sau bức màn bí mật. Người này chắc chắn là người được lợi sau báo cáo tin tức này. Đang nghĩ tới đây, trong lòng Tăng Hồng Đào lay động, sắc mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, dường như ông đã nghĩ ra chuyện gì đó.
Song bất luận quá trình của sự việc là như thế nào, nhưng dựa vào bản chất của sự việc mà nói, Tăng Hồng Đào không có cách nào kìm chế sự tức giận. Cho nên, tuy là đã đoán ra được một số sự tình, nhưng Tăng Hồng Đào vẫn gọi điện cho Vương Trung Sơn – Bí thư thành ủy thành phố Thương Sơn, trong giọng nói có chút phẫn nộ, nói:
- Đồng chí Trung Sơn, thời sự buổi tối nay, đồng chí đã xem chưa?
Lúc này, Vương Trung Sơn đang bận phê duyệt văn kiện trong phòng làm việc, cho nên cũng không xem tin tức thời sự của tỉnh, nghe thấy Bí thư tỉnh ủy hỏi một câu như vậy, trong lòng ông ta có chút run rẩy. Bởi vì mặc dù chỉ là nghe điện thoại nhưng ông ta cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Tăng Hồng Đào. Ông ta vội vàng cung kính nói:
- Bí thư Tăng, xảy ra chuyện gì sao?
Tăng Hồng Đào lạnh lùng nói:
- Đồng chí Trung Sơn, trong thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm thành phố Thương Sơn của các đồng chí xuất hiện một danh nhân, dự đoán rất nhanh sẽ nổi tiếng khắp nước. Đồng chí nên tự mình xem thời sự đi. Trước buổi trưa ngày mai, tôi nhất định phải xem xét kết quả xử lý và quá trình điều tra sự việc liên quan tới Hàn Quốc Khánh. Chúng ta phải mang đến cho dân chúng thị trấn Quan Sơn, với trăm dân thành phố Thương Sơn, thậm chí là với nhân dân cả nước một công đạo. Tỉnh ủy, thành ủy của chúng ta một lòng vì dân, nhất định phải giữ gìn hình tượng, tất cả cán bộ có vấn đề, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Nói xong, Tăng Hồng Đào chủ động cúp máy.
Tăng Hồng Đào vừa dập máy, Vương Trung Sơn vô cùng lo lắng. Phải biết rằng, Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào những lúc bình thường luôn trầm tĩnh, mạnh mẽ, cứng rắn, lão luyện, hơn nữa Bí thư Tăng luôn lo nghĩ cho dân, ghét cái ác, đối với những quan chức có vấn đề, từ trước tới nay chưa bao giờ nhẹ tay. Bây giờ Bí thư Tăng còn trực tiếp gọi điện cho mình, còn đề cập tới huyện Cảnh Lâm, xem ra rất có khả năng là bên huyện Cảnh Lâm xảy ra chuyện lớn. Vì vậy ông vội vàng gọi Trưởng ban thư ký thành ủy Diệp Minh Vũ qua phòng làm việc, hỏi y có biết chuyện gì ở huyện Cảnh Lâm hay không, kết quả là thư ký Diệp cũng tương đối bận nên không xem thời sự. Song rất nhanh chóng ông ta đã tìm thấy đoạn video thời sự, xem xong đoạn tin tức liên quan tới Hàn Quốc Khánh huyện Cảnh Lâm, cơn giận của Vương Trung Sơn cũng phút chốc bùng nổ. Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao Bí thư Tăng lại nổi giận. Sự việc của Hàn Quốc Khánh căn bản là trời không dung, đất không tha, Vương Trung Sơn cũng vô cùng phẫn nộ, vô cùng tức giận.
Vương Trung Sơn không nói lời nào, lập tức nhấc điện thoại trong phòng làm việc, trực tiếp gọi cho bí thư huyện Cảnh Lâm Hạ Chính Đức.
Lúc này, bên trong hội nghị thường ủy của huyện ủy Cảnh Lâm, đám người Hạ Chính Đức vẫn đang thảo luận xem xét các tài liệu liên quan tới Hàn Quốc Khánh có tính hiệu lực hay không. Đôi bên vẫn tranh luận không dứt.
Đúng lúc này, điện thoại gọi đến từ Vương Trung Sơn reo vang.
Nhìn số người gọi, vẻ mặt Hạ Chính Đức lộ ra một tia cười bí hiểm, vẫy tay nói:
- Mọi người tạm dừng thảo luận, tôi nghe điện thoại của Bí thư thành ủy Vương một lát.
Hạ Chính Đức ấn nút loa ngoài, như vậy có thể bảo đảm tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều có thể nghe rõ tiếng của Vương Trung Sơn. Hạ Chính Đức vô cùng kính cẩn nói:
- Xin chào Bí thư Vương, tôi Hạ Chính Đức nghe.
Hạ Chính Đức vẫn chưa nói xong, Vương Trung Sơn liền nói, giọng nói chứa đầy sự giận giữ:
- Hạ Chính Đức, huyện Cảnh Lâm của các ông rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Sự việc của Hàn Quốc Khánh rốt cuộc xử lý như thế nào rồi? Tại sao ngay cả một đứa ngốc cũng nhận ra Hàn Quốc Khánh là hung thủ đẩy ngã đứa trẻ, các ông lại xử lý thành ra thế này? Hơn nữa Hàn Quốc Khánh không những không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, lại còn đến làm Trưởng đồn công an ở thị trấn Lưu Trang? Thân làm Bí thư huyện ủy như ông thì làm gì? Huyện ủy huyện Cảnh Lâm của các ông còn khả năng lấy dân làm chủ hay không? Năng lực của bộ máy huyện Cảnh Lâm của các ông vẫn luôn tốt, vậy mà lại để sự việc này phát lên sóng thời sự, ảnh hưởng tới bộ mặt của toàn tỉnh. Các ông không có cảm giác vinh dự tập thể sao? Sự việc này làm Tỉnh ủy rất giận. Bây giờ tôi ra lệnh cho các đồng chí cán bộ huyện Cảnh Lâm lập tức phái người đi bắt Hàn Quốc Khánh để chờ xử lý, phía bên Thành ủy sẽ lập tức triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp để thảo luận việc này, rất có thể sẽ phái một tổ điều tra tới điều tra huyện Cảnh Lâm.
Nói xong, Vương Trung Sơn dập máy. Sau đó, ông gọi điện thoại cho Trưởng ban thư ký thành ủy, nói với y lập tức triệu tập cuộc họp thường vụ khẩn cấp để thảo luận xử lý vấn đề liên quan tới Hàn Quốc Khánh.
Sau khi Vương Trung Sơn dập máy, trong phòng hội nghị thường ủy huyện ủy Cảnh Lâm bắt đầu nổi sóng gió.
Vừa nãy, tất cả mọi người đều nghe rõ những lời nói của Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn. Nghe xong, sắc mặt của đám người Tiết Văn Long và Ngưu Kiến Quốc trở nên tái mét. Tất cả bọn họ không ngờ, sự việc của Hàn Quốc Khánh không chỉ chấn động tới ủy viên thường vụ huyện ủy mà còn làm kinh động tới Ủy viên thường vụ thành ủy và lãnh đạo Tỉnh ủy, mà Bí thư Vương Trung Sơn còn trực tiếp hạ lệnh lập tức tạm thời khống chế Hàn Quốc Khánh. Nhất là Vương Trung Sơn vừa nhắc tới sự tình này đã được phát trong thời sự tỉnh, trước khi mọi người kịp phản ứng, trong phòng hội nghị lập tức nổ tung rồi.
Hạ Chính Đức quay sang nói với Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ:
- Đồng chí lập tức gọi điện cho đài truyền hình huyện, bảo bọn họ gửi tư liệu video thời sự của tỉnh qua đây, chúng ta cùng nghiên cứu tại đây. Ngoài ra, lập tức mang tất cả hồ sơ liên quan tới sự việc của Hàn Quốc Khánh niêm phong lại, đợi tới khi tổ điều tra Thành ủy tới thì giao cho họ tiến hành điều tra.
Trần Phàm Vũ lập tức đứng dậy thực hiện.
Hạ Chính Đức nói xong, sắc mặt của đám người Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc, Kim Vũ Bằng càng thêm tái nhợt.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ từ đầu tới cuối luôn ngồi ở vị trí tham dự mới đột ngột tỉnh ngộ, chợt hiểu ra. Hắn bây giờ hoàn toàn hiểu rõ, từ đầu tới cuối, Hạ Chính Đức soi xét tài liệu của Ủy ban kỷ luật cũng như pháp viện không ngờ là có ý nghĩ sâu xa. Ông ta làm như vây, mục đích thứ nhất là thực hiện kế hoãn binh, thông qua hội nghị thường vụ huyện ủy khẩn cấp, triệu tập toàn bộ ủy viên thường vụ huyện ủy, khiến cho bọn họ không có thời gian đi do thám và biết được những việc ông ta đang tiến hành, đồng thời sử dụng số tài liệu để từng bước kéo dài thời gian tới giờ thời sự phát sóng sự việc của Hàn Quốc Khánh. Liễu Kình Vũ tin chắc rằng, Hạ Chính Đức chắc chắn đã biết Đài truyền hình tỉnh nhất định sẽ phát tin tức này, thậm chí rất có khả năng tin tức này và ông ta có quan hệ mật thiết. Phải biết rằng, tất cả tài liệu thực tế đều là hắn tự tay đưa cho ông ta, những người khác rất khó biết đến những tư liệu thực tế này. Liễu Kình Vũ hoàn toàn có thể đoán định Hạ Chính Đức chắc chắn là một trong những người đứng sau bức màn. Chỉ là như vậy, Liễu Kình Vũ không thể không một lần nữa nhìn thẳng vào bối cảnh của Hạ Chính Đức.
Phải biết rằng, có thể đưa sự việc của Hàn Quốc Khánh phát sóng trong phần tin tức của toàn tỉnh như vậy, không phải ai cũng làm được. Cho dù là Chủ tịch thành phố của một thành phố cấp ba cũng chưa chắc có đủ năng lực ảnh hưởng tới hệ thống tuyên truyền của tỉnh ủy, nhưng Hạ Chính Đức đã làm được. Hơn nữa còn nhân việc này mà thay đổi bố cục trong hội nghị thường vụ huyện ủy. Điều này có thể chỉ rõ ràng trước khi vào họp, Hạ Chính Đức đã rất chắc chắn. Hơn nữa thông qua cuộc họp thường vụ huyện ủy lần này và các tài liệu đã được ký tên, Hạ Chính Đức đã thành công nắm được nhược điểm của đám người Tiết Văn Long. Điều này tuyệt đối là sớm đã có sự chuẩn bị. Hiện tại, cái gì cần chữ ký cũng đã ký rồi, văn kiện gốc cũng đã nằm trong tay của Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ. Trong tình hình như vậy, đám người Tiết Văn Long, Ngưu Kiến Quốc, Kim Vũ Bằng cho dù muốn hủy diệt chứng cứ cũng không thể làm gì được nữa. Bởi vì đó là tài liệu gốc, niêm phong trong hiện trường, Bí thư thành ủy nổi giận, ai dám hồ đồ hành động?
Cao minh! Thật cao minh!
Phải biết, từ khi hắn đưa tài liệu cho Hạ Chính Đức tới khi thực thi, tổng cộng không quá năm tiếng đồng hồ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi năm tiếng đồng hồ đó, Hạ Chính Đức không chỉ vươn tay tới đài truyền hình tỉnh mà còn trực tiếp dùng kế hoãn binh, dẫn địch vào sâu, dương đông kích tây, khiến cho đám người Tiết Văn Long từng bước từng bước sập vào bẫy do ông ta giăng sẵn. Sự thông minh này, năng lực này khiến cho người khác phải thán phục. Mà điều Liễu Kình Vũ bất ngờ nhất chính là thái độ của Thành ủy đối với sự việc của Hàn Quốc Khánh. Liễu Kình Vũ biết, chân tướng của sự việc con trai Triệu Nhị Nha bị đẩy ngã cuối cùng cũng rõ ràng. Oan khuất của Triệu Nhị Nha cuối cùng cũng được rửa sạch. Cô ấy cũng không cần phải gánh tội danh vu khống nữa. Tuy rằng Hạ Chính Đức có rất nhiều tâm cơ nhưng ông ấy rốt cuộc vẫn luôn chung thành với lý tưởng lấy dân làm gốc. Chỉ cần thực hiện điểm này thôi, những cái khác không quan trọng. Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đã hạ quyết tâm hoàn toàn đứng về phía Hạ Chính Đức, bởi vì Hạ Chính Đức làm việc vì lợi ích của trăm dân. Một vị quan làm việc vì trăm dân, không thể không có thủ đoạn và tâm cơ. Hạ Chính Đức là người có tất cả.
Rất nhanh chóng, Trần Phàm Vũ đã mang đoạn video thời sự buổi tối tới, trực tiếp phát lên máy chiếu trong phòng hội nghị.
Sau khi các Ủy viên thường vụ huyện Cảnh Lâm xem xong bốn điểm nghi vấn của bình luận viên, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên rất khó coi. Đặc biệt là đám người của Tiết Văn Long và Ngưu Kiến Quốc, trên mặt bọn họ thể hiện rõ sự phẫn nộ. Bọn họ biết, Hàn Quốc Khánh vậy là đã hoàn toàn xong đời, hơn nữa rất có khả năng bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu suy xét, sự việc đã phát triển tới như này, thế cục không biết sẽ phát triển theo chiều hướng nào?