Trưởng phòng môi trường Cao Quốc Cường, Trưởng phòng y tế Phương Hải Phong và Trưởng phòng quản lý đô thị Hồ Lập Giang cùng tới văn phòng của Liễu Kình Vũ. Cao Quốc Cường tươi cười kiểu bợ đỡ:
– Bí thư Liễu tìm chúng tôi à?
Liễu Kình Vũ cười nhìn ba người rồi nói:
– Đúng vậy. Hôm nay gọi các anh đến đây là có chuyện muốn bàn với các anh.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đưa ba người đến ngồi ở sa lon tiếp khách, coi như cũng cho ba người chút mặt mũi.
Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ nói với Cao Quốc Cường:
– Trưởng phòng Cao, là trưởng phòng Môi trường, anh có bình luận như thế nào về môi trường nước sông huyện Thụy Nguyên chúng ta?
Cao Quốc Cường trong lòng cảm thấy rùng mình. Đối với tình trạng của sống Thụy Nguyên bản thân gã biết rõ như lòng bàn tay, chẳng ngờ Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức đã lôi chuyện này ra nói. Lúc ấy gã đã cảm thấy chút buồn bực, nhưng Liễu Kình Vũ đã hỏi như vậy, gã cũng biết chẳng thể giấu nổi nữa. Gã chỉ còn biết cười gượng nói:
– Thưa bí thư Liễu, hiện nay chất lượng nước của sông Thụy Nguyên rất kém.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Đồng chí Cao Quốc Cường, anh nói rất thật, rất chính xác. Hiện tại chất lượng nước sông Thụy Nguyên quả thực rất kém, hơn nữa không phải là kém bình thường. Tôi chỉ cần đứng ở cửa sổ, mở cửa là có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ sông bốc lên. Đồng chí Cao Quốc Cường này, anh chẳng lẽ chưa từng suy nghĩ làm thế nào để xử lý môi trường và chất lượng nước sông Thụy Nguyên hay sao? Theo tôi được biết, nước sông Thụy Nguyên mười mấy năm trước trong vắt đến tận đáy. Vậy mà tại sao chỉ sau mười mấy năm, nước sông lại thành ra nông nỗi như ngày hôm nay? Chẳng lẽ đây chính là thành quả công việc của Phòng môi trường các anh hay sao?
Cao Quốc Cường lập tức toát mồ hôi sau gáy, mắt gã đảo liên tục, tìm ngay một cái cớ mà không chút do dự:
– Bí thư Liễu, có lẽ còn có điều anh chưa biết. Nước sông Thụy Nguyên bị ô nhiễm đến như ngày hôm nay, nguyên nhân không phải vì ô nhiễm công nghiệp ở nơi khác. Nguồn ô nhiễm lớn nhất chính là từ nông nghiệp và ô nhiễm nước thải sinh hoạt của quần chúng nhân dân trong huyện. Đặc biệt là nông dân, họ xây chuồng lợn chuồng gà bên bờ sông, trút hết nước thải, phân chuồng xuống sông, mới gây nên ô nhiễm như ngày hôm nay.
Liễu Kình Vũ chau mày nói:
– Những điều này cũng có thể mang ra làm lý do được sao? Các phòng ban các anh làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng lẽ các anh mặc kệ không quan tâm?
Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn cả ba một cách lạnh lùng.
Lúc này, Trưởng phòng quản lý đô thị Hồ Lập Giang gượng cười nói:
– Bí thư Liễu, không phải chúng tôi không quan tâm, mà là thực sự dân huyện Thụy Nguyên này kém hiểu biết, lại lười biếng. Hơn nữa sức dân hung hãn, chúng tôi cũng chẳng quản được.
Liễu Kình Vũ đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Trưởng phòng y tế Phương Hải Phong:
– Trưởng phòng Phương, anh nghĩ sao?
Phương Hải Phong nói:
– Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Hồ Lập Giang. Nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng ta thực sự rất kém hiểu biết, căn bản là không thể quản được.
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
– Thái độ của cả ba anh đều có vấn đề. Sao có thể lập tức trút mọi trách nhiệm lên đầu nhân dân được? Chẳng lẽ những phòng ban chức năng như các anh không có trach nhiệm gì hay sao? Nhân dân hai bờ sông Thụy Nguyên xây dựng không có quy hoạch, phòng Quản lý đô thị các anh sao không quản? Rác rưởi chất đầy các ngõ to phố nhỏ, nước thải bẩn dàn dụa khắp nơi, Phòng y tế và Phòng môi trường sao không quản? Chỉ cần các anh quản một chút thôi, huyện Thụy Nguyên có ra nông nỗi như ngày hôm nay không?
Liễu Kình Vũ nói vậy khiến cả ba người đều im bặt.
Nhìn ba người đều trầm ngâm, Liễu Kình Vũ cũng trầm giọng xuống nói:
– Hôm nay tôi gọi cả ba anh đến đây là để giao cho các anh một nhiệm vụ, hi vọng ba phòng ban có thể cùng liên kết hành động, cải tạo một cách mạnh mẽ môi trường hiện tại của huyện Thụy Nguyên chúng ta, trả lại cho nhân dân một môi trường trong lành, sạch sẽ. Các anh có làm được không?
Ba người nghe Liễu Kình Vũ, trong lòng đều cười nhạt đầy khinh bỉ: “Tên Liễu Kình Vũ này đang nói đùa chắc? Huyện Thụy Nguyên đã bao nhiêu năm nay chẳng vị lãnh đạo nào có thể giải quyết nổi vấn đề môi trường. Bí thư trẻ Liễu Kình Vũ nhà anh vừa nhậm chức lại có thể giải quyết được sao. Đây là chuyện nghìn lẻ một đêm chắc?”
Hồ Lập Đông là kẻ có nhiều suy tính. Tên này nghe Liễu Kình Vũ muốn mang cái nợ này đè lên đầu bọn họ thì trầm ngâm một hồi, lập tức nghĩ ra một chủ ý vô cùng hiểm độc:
– Bí thư Liễu này. Cải thiện thì không có vấn đề gì, nhưng cần có tiền vốn hỗ trợ. Ví dụ như muốn dọn sạch rác trên sông Thụy Nguyên, muốn dọn bỏ tất cả những công trình vi phạm luật ở hai bên bờ sông, dọn rác thải khắp các ngõ phố trong đô thị… Tất cả những việc này đều cần có sức người sức của trợ giúp. Ví như thuê người làm những việc này, cũng cần đủ loại thiết bị giải phóng mặt bằng.
Liễu Kình Vũ thản nhiên hỏi:
– Vậy anh nghĩ để làm được những việc này cần bao nhiêu tiền?
Hồ Lập Giang thoáng tính toán một chút rồi nói:
– Tôi nghĩ ít nhất cũng phải khoảng năm triệu. Đấy vẫn chỉ là tính sơ sơ thế. Nếu không có năm triệu, e là chuyện này rất khó làm.
Nói ra con số của mình xong, Hồ Lập Giang tuy bên ngoài tỏ vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra đã đắc ý cười thầm trong bụng: “Tên tiểu tử Liễu Kình Vũ kia, dám khoa trương, kiêu ngạo à. Định đặt gánh nặng lên đầu bọn tôi chắc? Không sao, chỉ cần anh gom đủ năm triệu kinh phí hoạt động cho bọn này, tôi lập tức sẽ giải quyết vấn đề này cho anh. Đến lúc đó chỉ cần gạt một phần ba ra ngoài là sẵn có hàng đống người nhảy vào làm chuyện này.”
Liễu Kình Vũ nhìn thấy ánh mắt lóe lên của Hồ Lập Giang, cơ bản cũng hiểu được suy nghĩ trong đầu gã. Hắn cũng cười nhạt trong bụng, rồi không để ý tới mà quay sang hai người còn lại:
– Hai người thấy sao?
Cao Quốc Cường và Phương Hải Phong đều gật đầu. Cao Quốc Cường nói:
– Tôi cũng đồng ý với ý kiến của đồng chí Hồ Lập Giang. Tuy chúng tôi không cần đến năm triệu, nhưng kiểu gì cũng phải ba triệu.
Phương Hải Phong nói:
– Chúng tôi bên này cũng phải có khoảng hai triệu thì mới có thể thực hiện được việc này một cách tử tế.
Sau khi nghe ba người nói xong, Liễu Kình Vũ cố tình tỏ vẻ bị làm khó nói:
– Theo như các anh nói, muốn thực sự giải quyết được vấn đề môi trường, phải cần ít nhất mười triệu tài chính sao? Chẳng lẽ không còn cách nào khác à?
Hồ Lập Giang lắc đầu quầy quậy nói:
– Bí thư Liễu, theo suy tính của tôi, cho dù thực sự có đầu tư mười triệu, cũng chưa chắc đã có thể thực sự hoàn thành triệt để việc cải tạo môi trường. Dù sao tệ nạn môi trường huyện Thụy Nguyên kéo dài đã lâu, rất khó có thể giải quyết hoàn toàn chỉ qua một lần hành động cải tạo. Chuyện này còn cần đầu tư tiếp mới được. Trước đây lãnh đạo Huyện ủy cũng từng thảo luận vấn đề này, nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu, vì đầu tư quá lớn. Hơn nữa đầu tư không đi liền với sản xuất, nên cuối cùng đều buông xuôi.
Hồ Lập Giang nói những lời này để ám chỉ Liễu Kình Vũ hoàn toàn có thể không cần thiết phải quản những chuyện này. Gã muốn an ủi tâm lý Liễu Kình Vũ, mà gã lại có thể tiếp tục làm chức trưởng phòng không lo nghĩ gì.
Liễu Kình Vũ lắc đầu mạnh nói:
– Vậy thì không được. Vấn đề vệ sinh môi trưởng ảnh hưởng đến an toàn vệ sinh và sức khỏe tâm sinh lý của hàng ngàn hàng vạn bách tính huyện Thụy Nguyên. Giờ mới chỉ là cuối đông đầu xuân, thời tiết khá lạnh đã rõ ràng như vậy. Tới mùa hè, hai bên sông Thụy Nguyên chắc chắn sẽ đầy muỗi, mùi hôi thối tràn ngập thành phố. Dân chúng ngày ngày sống trong môi trường như vậy, làm sao có thể khỏe mạnh cho được?
Cao Quốc Cường nói:
– Bí thư Liễu này, nếu anh thực sự hạ quyết tâm muốn giải quyết, cách duy nhất chính là tích cực gom tài chính. Chỉ cần có tiền, cuối cùng vấn đề sẽ được giải quyết.
– Cả ba người đều nghĩ như vậy?
Liễu Kình Vũ hỏi.
Cả ba đều gật đầu.
– Được, vậy hôm nay chúng ta cứ bàn đến đây đã. Các anh cứ về trước, khi về hãy suy nghĩ thật kỹ xem có phương án nào không cần tiêu tiền mà có thể cải thiện được môi trường không. Nếu ai nghĩ ra phương án nào có thể trình lên cho tôi, tôi sẽ ghi nhận công lao cho người đó.
Liễu Kình Vũ nói với ba người kia.
Cả ba người gật đầu đối phó, đứng dậy ra về.
Chờ ba người kia đi khỏi. Liễu Kình Vũ nhíu chặt lông mày. Từ biểu hiện của ba người này có thể thấy quan trường huyện Thụy Nguyên rất có vấn đề. Theo lý mà nói, vấn đề cải tạo vệ sinh môi trường đô thị huyện Thụy Nguyên là trách nhiệm mà ba phòng ban kia không thể chối bỏ. Như bình thường lẽ ra hắn chẳng cần thiết phải nói, bọn họ đã phải tích cực triển khai hoạt động rồi. Nhưng ba người họ lại ra điều kiện với hắn về chuyện mà bọn họ phải làm, lại còn dám nói không có tiền thì không làm được. Đây là những lời một phòng ban chức năng có thể nói ra hay sao? Nhưng cả ba người lại nói ra rất tự nhiên, đầy lý lẽ, lại còn có vẻ đắc ý ngầm.
Xem ý tứ bọn họ là muốn hắn tự thấy khó mà rút lui khỏi chuyện này. Làm sao có thể thế được? Nhưng nếu hắn không làm theo lời bọn họ đi gom đủ vốn, môi trường huyện Thụy Nguyên này biết giảỉ quyết thế nào đây?
Điều này ảnh hưởng đến vấn đề dân sinh của bách tính huyện Thụy Nguyên. Là Bí thư huyện ủy, lúc nào cũng phải đặt vấn đề dân sinh của nhân dân lên hàng đầu để giải quyết.
Nhất thời, Liễu Kình Vũ cảm thấy hơi nhức đầu.
Nhưng Liễu Kình Vũ không ngờ, sau khi ba người bọn Cao Quốc Cường ra ngoài không lâu, chuyện Liễu Kình Vũ muốn giải quyết vấn đề xây dựng vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên đã được lưu truyền khắp văn phòng ủy ban huyện Thụy Nguyên và khắp ngõ to phố nhỏ trong huyện Thụy Nguyên.
Trong văn phòng Huyện ủy và UBND huyện, rất nhiều người đều bí mật thì thầm thảo luận chuyện này.
– Anh bạn nghe nói gì chưa? Bí thư Huyện ủy mới đến định giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên đấy.
– Đương nhiên, chuyện nghiêm trọng như thế sao lại chưa nghe được. Tôi thấy anh bí thư Huyện ủy này không biết nhìn xa trông rộng gì cả. Anh ta không nghĩ xem, vấn đề môi trường huyện Thụy Nguyên chúng ta dễ giải quyết đến thế sao? Chỉ riêng mấy chuồng lợn chuồng gà hai bên bờ sông Thụy Nguyên cũng đâu phải ai cũng dám dỡ bỏ. Những người dám đến đó nuôi lợn nuôi gà, ai chẳng có chút quan hệ sau lưng. Liễu Kình Vũ mà dám động đến những người này thì tôi phục anh ta sát đất.
– Đúng đấy, tôi thấy Bí thư Liễu Kình Vũ này ba hoa khoác lác, làm việc không tốn hơi. Quan mới nhậm chức đốt ba bó đuốc, hắn định đốt nhưng chắc đốt nhầm chỗ rồi. Cuối cùng chắc chắn tự đốt mình đến mặt xám mày tro.
Về cơ bản, các dòng bình luận chính đều cho rằng Liễu Kình Vũ vốn không thể giải quyết thành công vấn đề này.