Cân nhắc hồi lâu, đám người Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm cùng gật đầu đồng ý. Rốt cuộc, Liễu Kình Vũ lúc này đã lùi một bước. Bọn họ cũng không dám ép quá, nếu không thì Liễu Kình Vũ sẽ trực tiếp dùng tới quyền quyết định cuối cùng của Bí thư huyện ủy, như vậy thì bọn họ thật sự không biết phải làm sao.
Sự việc của Khang Kiến Hùng được truyền hình một đoạn, Khang Kiến Hùng run rẩy rời khỏi hiện trường trực tiếp. Lúc này, quần áo của y đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Mà giờ khắc này, một số người trong hội nghị và các quan chức xem trực tiếp qua truyền hình có thể nhìn thấy được kết quả của Khang Kiến Hùng sau khi kết thúc hội nghị. Tất cả đều ý thức được, vị Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này không hề đơn giản, đặc biệt văn kiện về vấn đề tới muộn. Sau này, chắc chắn không ai dám tới muộn bất kỳ hội nghị nào, nhất là hội nghị do Liễu Kình Vũ chủ trì, để tránh trở thành đối tượng đả kích trọng điểm của Liễu Kình Vũ.
Song, không ai có thể ngờ, sau Khang Kiến Hùng, Liễu Kình Vũ lại ra độc chiêu.
Liễu Kình Vũ trực tiếp nói với Nghiêm Thiên Hoa trong hội nghị:
– Phóng viên Nghiêm, mời các vị phóng viên phía dưới quay chụp lại hiện trường vi phạm luật lệ xây dung và rác thải chất đống hai bên bờ sông Thụy Nguyên chúng ta, để cho nhân dân toàn tỉnh chứng kiến, với tình hình môi trường như vậy, huyện Thụy Nguyên chúng ta rốt cuộc nên hay không nên xử lý? Xem xem tình hình vi phạm luật lệ xây dựng như vậy thì nên hay không nên dỡ bỏ?
Sau khi nghe thấy những lời này của Liễu Kình Vũ, Nghiêm Thiên Hoa có chút hơi bất ngờ.
Mặc dù anh ta đã biết Liều Kình Vũ muốn anh ta chụp ảnh hiện trường vi phạm luật xây dựng của huyện Thụy Nguyên nhưng anh ta vẫn nghĩ trên sóng truyền hình trực tiếp, Liễu Kình Vũ không thể nào cho phép mình trực tiếp tiến hành tác nghiệp, dù thế nào cũng sẽ có chút che đậy, bởi vì suy cho cùng một khi đã quay lên ti vi thì đối với lãnh đạo huyện Thụy Nguyên mà nói đó không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Song, Liễu Kình Vũ lại cố tình cho phép anh ta trực tiếp mang người đi tác nghiệp. Anh ta đi tụt lại phía sau một chút, trong lòng tràn đầy sự khâm phục và phấn khích. Điều này chứng tỏ, Liễu Kình Vũ vô cùng ủng hộ công việc của các phóng viên. Thân là một phóng viên tin tức, anh ta là người rất có tinh thần chính nghĩa, anh ta tự nguyện đi tìm hiểu những góc khuất đen tối, thông qua sự giám sát của dư luận để dẫn dắt cho mọi người và đặc biệt là sự chú ý của lãnh đạo cấp trên, giải quyết một số khó khăn vì trăm dân bách tính.
Bây giờ, có sự cổ vũ của Liễu Kình Vũ, anh ta càng như hổ thêm cánh. Dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Thiên Hoa, toàn bộ đoàn ký giả lấy hiệu quả công việc làm đầu, quay chụp toàn bộ cảnh gia đình Hoàng Bảo Trụ xây dựng chuồng heo ở bên bờ sông Thụy Nguyên.
Lúc này, Hoàng Bảo Trụ dẫn theo một vài người công nhân trốn vào chuồng heo, không dám xuất đầu lộ diện. Gã đã biết Liễu Kình Vũ đã được lãnh đạo Tỉnh cho phép tiến hành quay phim trang trại nuôi heo của mình.
Gã hiện tại thật sự là sợ hãi.
Nhờ những đoạn phim mà phóng viên quay, tất cả những vấn đề còn tồn tại của chuồng heo nhà Hoàng Bảo Trụ đều được phơi bày trên truyền hình. Ngồi trước màn hình tv, các lãnh đạo Tỉnh ủy nổi giận, lãnh đạo Thành phố Nam Hoa cũng nổi giận rồi.
Tăng Hồng Đào giận dữ đập bàn quát:
– Huyện Thụy Nguyên này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại để tồn tại việc vi phạm luật lệ xây dựng nghiêm trọng và ác liệt như thế?
Nói xong, ông ta trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Bí thư thành ủy thành phố Nam Hoa – Đới Giai Minh:
– Đới Giai Minh, thành phố Nam Hoa của các ông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vấn đề vi phạm nghiêm trọng như vậy ở huyện Thụy Nguyên cho tới bây giờ các ông vẫn chưa giải quyết? Nếu như không phải là Liễu Kình Vũ yêu cầu quay phim lại, có phải là các ông vẫn còn để người dân tiếp tục chịu cảnh mùi hôi thối nồng nặc, tiếp tục để cho nước tiểu rồi phân lợn và nước bẩn trôi theo dòng sông Thụy Nguyên? Tôi nói cho ông – Đới Giai Mình này, bình xét thành phố xuất sắc trong việc bảo vệ môi trường năm nay, thành phố Nam Hoa của các ông đã trực tiếp bị loại khỏi danh sách đề cử rồi.
Nói xong, Tăng Hồng Đào giận dữ giập máy.
Cho tới bây giờ, Tăng Hồng Đồng mới hiểu tại sao Liễu Kình Vũ lại kiên quyết cho vấn đề Thụy Nguyên ra ánh sáng. Với chỉ số IQ của Tăng Hồng Đào, chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng biết trong quá trình chỉnh đốn của Liễu Kình Vũ chắc chắn gặp không ít trở ngại, muốn đẩy mạnh, hắn cũng cần phải mượn thế lực một chút.
Lúc này, Bí thư thành ủy Nam Hoa – Đới Giai Minh bị Tăng Hồng Đào lên án một trận, trong lòng có chút phiền não.
Ông ta cũng đang xem truyền hình trực tiếp. Sau khi xem xong, Đới Giai Minh cũng vô cùng khó chịu, bởi vì ông ta biết rõ, huyện Thụy Nguyên này là đất của chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải. Thế lực của bản thân ở bên đó rất rải rác, căn bản không thể đối chọi được với thế lực to lớn của Hoàng Lập Hải. Cho nên, về cơ bản chỉ nghe thấy danh tiếng của mình Hoàng Lập Hải trên đất Thụy Nguyên.
Đối với việc này, trước đây Đới Giai Minh vốn nghĩ là giữ gìn sự đoàn kết trong đội, cũng không có ý định làm mất mặt của Hoàng Lập Hải vì sự việc của huyện Thụy Nguyên. Nhưng bây giờ, ông ta bị Tăng Hồng Đào mắng mỏ, trong lòng có chút bất đồng.
Hoàng Lập Hải, ông có thể quản lý tốt, xử lý tốt huyện Thụy Nguyên thì tôi Đới Gia Minh cũng sẽ công nhận rồi, nhưng vấn đề là sự việc của huyện Thụy Nguyên bây giờ bị đưa lên sóng truyền hình trực tiếp, hơn nữa sự việc lại nghiêm trọng như vậy, đừng nói là Tăng Hồng Đào, mà ngay cả Bí thư thành ủy là tôi cũng có thể nhìn ra được. Việc trang trại nuôi lợn vi phạm luật lệ xây dựng, nếu như không có người chống lưng thì tuyệt đối không dám làm.
Song, vừa lúc đó, cảnh tượng khiến Đới Giai Minh ói máu xuất hiện.
Sau khi chụp một vòng trang trại nuôi heo, ống kính máy quay đột nhiên hướng ra xa, theo đó ống kính máy quay dần dần ra xa. Mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy, cách trang trại nuôi lợn không xa, từng tòa từng tòa nhà xây dựng vi phạm luật lệ san sát nối tiếp nhau, nhiều không kể siết, hơn nữa rác thải chất thành đống, nước bẩn lênh láng.
Theo sau, Nghiêm Thiên Hoa cầm microphone xuất hiện trước ống kính máy quay, giọng trầm buồn nói:
– Thưa các vị khán giả, căn cứ vào những tài liệu chúng tôi có trong tay cho thấy, hai bên bờ sông Thụy Nguyên tổng cộng có hơn một trăm công xưởng nhỏ phá hoại môi trường, có rất nhiều chuồng nuôi lợn, nuôi gà lớn nhỏ, hơn ba trăm công trình vi phạm luật xây dựng, hơn 500 bãi rác lớn nhỏ, phá vỡ nghiêm trọng môi trường hai bên bờ sông Thụy Nguyên.
Nếu như trước đây nước sông trong veo, tôm cá đầy ắp thì nay đoạn sông Thụy Nguyên đã biến thành một rãnh thoát nước với mùi hôi thối nồng nặc. Cho dù là đứng ở trong huyện thành cũng có thể ngửi thấy mùi hôi bốc lên từ dòng sông Thụy Nguyên. Hiện tại bây giờ tôi rất muốn nói với các vị lãnh đạo huyện Thụy Nguyên một câu rằng. Các đồng chí lãnh đạo, môi trường ven bờ Thụy Nguyên thật sự là nên tiến hành xử lý, đừng để cho trăm dân và con cháu sau này của huyện Thụy Nguyên sinh hoạt trong một môi trường bị hủy hoại một cách nghiêm trọng như vậy.
Đoạn phóng sự kết thúc, Đới Giai Minh vô cùng phẫn nộ.
Lúc này, Đới Giai Minh trực tiếp gọi điện cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải;
– Chủ tịch Hoàng, tôi không biết đồng chí có xem truyền hình trực tiếp kênh Bạch Vân hay không. Nếu đồng chí không xem, tôi đề nghị đồng chí lập tức bật tivi lên và xem, đồng thời lưu đoạn video đó lại, nghiên cứu thật kỹ. Đợi đồng chí xem xong, tôi yêu cầu đồng chí trả lời cho tôi về vấn đề của huyện Thụy Nguyên, tại sao môi trường của huyện Thụy Nguyên lại thành ra như vậy?
Nói xong, Đới Giai Minh bực bội cúp điện thoại cái rầm.
Kỳ thực lúc này Hoàng Lập Hải cũng đang xem truyền hình trực tiếp, hơn nữa lửa giận trong người ông ta so với cơn tức giận của Đới Giai Minh còn lớn hơn nhiều. Bây giờ, ông ta chỉ biết nguyền rủa Liễu Kình Vũ:
– Liều Kình Vũ, thằng nhãi mày không ra cái gì, lại dám trực tiếp lôi cái xấu trong nhà ra. Mày quả thực một chút tố chất cơ bản của người làm quan cũng không có. Làm gì có chuyện lãnh đạo huyện ủy trực tiếp mang vấn đề của huyện mình cho đài truyền hình quay chụp, xem ra có thời gian phải trừng trị mày mới được.
Song, sự việc phát triển tới bây giờ, vẫn chưa phải là cao trào.
Sau khi quay chụp chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ xong, máy quay chuyển sang cảnh Liễu Kình Vũ và một số lãnh đạo huyện Thụy Nguyên.
Liễu Kình Vũ gọi Trưởng phòng quản lý đô thị Hồ Lập Giang, Trưởng phòng xây dựng Tiền Vân Đào, Trưởng phòng bảo vệ môi trường Cao Quốc Cường, Trưởng phòng y tế Phương Hải Phong qua.
Liễu Kình Vũ hỏi trực diện các vị lãnh đạo huyện:
– Bốn đồng chí Hồ Lập Giang, Tiền Vân Đào, Cao Quốc Cường, Phương Lập Phong, hiện nay tôi muốn hỏi các đồng chí một vấn đề. Dòng sông Thụy Nguyên biến thành như vậy bao lâu rồi?
Nghe Liễu Kình Vũ hỏi xong, cả bốn vị lãnh đạo đều đổ mồ hôi trán.
Đặc biệt là Trưởng phòng bảo vệ môi trường Cao Quốc Cường, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng thời khắc này, cả bốn người im lặng không ai dám nói.
Liễu Kình Vũ lặng lẽ nhìn bốn người, nói:
– Thế nào? Tất cả các đồng chí đều không nói, có phải là các đồng chí không biết vấn đề này?
Cả bốn người vội vàng lắc đầu song vẫn không nói.
Liễu Kình Vũ nói:
– Được, các đồng chí đã biết vấn đề này thì tại sao lại không áp dụng bất kỳ biện pháp nào để xử lý? Các đồng chí đã không nói, thì tôi sẽ trả lời hộ các đồng chí. Tình hình ô nhiễm ven bờ sông Thụy Nguyên đã xuất hiện ít nhất cũng được bảy, tám năm rồi. Trong bảy, tám năm này, các ban ngành liên quan cũng đã đề xuất ý kiến xử lý rất nhiều lần, nhưng cuối cùng các biện pháp này đều nằm im. Vậy tôi muốn hỏi các đồng chí một vấn đề nữa. Các đồng chí cho rằng, các đồng chí xứng đáng với vị trí lãnh đạo sao?
Bốn người vẫn tiếp tục yên lặng. Bọn họ biết, lúc này mà nói thì chỉ e tiền đồ của bản thân tới đây là chấm dứt, sau này muốn thăng tiến, về cơ bản là không có đường rồi.
Trong lòng bọn họ vô cùng hận Liễu Kình Vũ.
Đúng lúc này, Liễu Kình Vũ nhìn một lượt bốn người, nói:
– Các đồng chí đã không nói, vậy cuối cùng tôi lại hỏi các đồng chí một vấn đề. Nếu như vấn đề này các đồng chí vẫn không có người đưa ra giải thích hợp lý, vậy thì các đồng chí từ chức ngay tại chỗ đi.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, cả bốn người run rẩy, vội vàng ngẩng đầu nhìn Liễu Kình Vũ. Bọn họ biết một khi đã bị bãi chức tại chỗ phát trên sóng truyền hình trực tiếp thì say này muốn phục chức cũng vô cùng khó khăn, tất cả đều muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng này.
Liễu Kình Vũ nói:
– Tôi muốn hỏi các đồng chí, tại sao đối với vấn đề xây dựng trái phép này các đồng chí dỡ không dám dỡ, quản không dám quản?
Liễu Kình Vũ đưa ra câu hỏi như vậy, rất nhiều cán bộ của huyện Thụy Nguyên xem truyền hình trực tiếp bị dọa tới mức mặt tái mét. Mà ở thành phố Nam Hoa, Hoàng Lập Hải cũng cảm thấy tình hình dường như có chút không đúng, ông ta cũng cảm thấy, tên nhãi Liễu Kình Vũ này về căn bản là đã có sự sắp đặt.