Liễu Kình Vũ vô cùng buồn bực. Tiểu ma nữ và Lưu Tiểu Bàn sao lại đến cùng nhau, từ trước đến nay hắn luôn rất đau đầu với tiểu ma nữ, cho nên, trong điện thoại liền có chút tức giận nói:
– Tôi nói này Lưu Tiểu Bàn, đang yên đang lành sao cậu không ở Yến Kinh, chạy đến huyện Thụy Nguyên chúng tôi làm gì.
Lưu Tiểu Bàn cười ha hả nói:
– Đại ca, anh quên lần trước em đã nói gì khi anh quay về Yến Kinh sao. Em nói chuẩn bị cho tập đoàn chúng ta đến tỉnh Bạch Vân mở rộng thị trường, mà nếu muốn mở rộng thị trường ở tỉnh Bạch Vân thì nhất định phải đứng vững gót chân ở thành phố nam Hoa, mà nếu muốn đứng vững ở thành phố Nam Hoa thì nhất định phải lập cơ sở ở huyện Thụy Nguyên các anh. Huyện Thụy Nguyên các anh là nơi binh quyền giao tranh, là một trong những nơi sản sinh quyền lực lớn nhất thành phố Nam Hoa, sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Lần này em đến đây chính là cùng với anh khảo sát.
Nghe lời giải thích của Lưu Tiểu Bàn, Liễu Kình Vũ thật sự buồn bực rồi, trong lòng tự nhủ cậu đến đây khảo sát, sao còn mang theo tiểu ma nữ? Đương nhiên, những lời này hắn cũng không nói với Lưu Tiểu Bàn.
Tuy nhiên, đúng lúc này, tiểu ma nữ lại đoạt lấy điện thoại của Lưu Tiểu Bàn, lớn tiếng cười khanh khách nói:
– Anh Liễu, sao anh không hỏi đến em? Người ta là nhớ anh mà, không quản ngại xa xôi đến vùng Thụy Nguyên hẻo lánh này thăm anh đấy. Anh không phải không chào đón em đấy chứ?
Liễu Kình Vũ vội vàng nói:
– Không dám, không dám, tiểu ma nữ muốn đến đâu anh đều hoan nghênh đến đó.
Mặc dù đối với Tiểu ma nữ có chút đau đầu, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn rất yêu thương cô. Bởi vì cô bé từ nhỏ đã thích cùng hắn chơi đùa, hắn cũng đã chứng kiến cô lớn lên.
– Hừ, anh Liễu, chúng em sắp đến bến xe rồi, anh mau đến đây đón chúng em đi. Trong xe có mùi rất tồi, em sắp không chịu nổi rồi.
Cô bé phàn nàn nói.
Liễu Kình Vũ vội vàng nói:
– Được, được, anh lập tức đến ngay.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, đi ra đường lớn chặn một chiếc taxi chạy tới bến xe.
Liễu Kình Vũ mới vừa từ trên xe taxi đi xuống, liền nhìn thấy trước cổng bến xe huyện Thụy Nguyên có hai người đang đứng. Một người dáng người to béo, da dẻ trắng hồng hào, bụng phệ như bụng Di Lặc, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Bên cạnh anh ta là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Cô gái dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, quần bò, đi boots, thoạt nhìn vô cùng thanh thuần xinh đẹp.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ xuống xe, cô gái giống như một chú nai nhỏ chạy đến phía hắn, giơ tay khoác lấy tay hắn, ngọt ngào gọi:
– Anh Liễu, anh đến muộn quá, chúng em xuống xe lâu rồi. Không phải là anh có ý kiến gì với em đấy chứ?
Trong lúc nói chuyện, gương mặt xinh đẹp của cô bé dựa cả vào đầu vai Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói:
– Sao lại thế được? Em là tiểu ma nữ anh thương yêu nhất mà, anh hoan nghênh em còn không kịp đấy.
Lúc này, anh bạn to béo kia mới cất bước đi tới, hướng về phía Liễu Kình Vũ cười:
– Đại ca, em với tiểu ma nữ đến ăn trực anh đây. Lần này em đến Thụy Nguyên, tất cả đều nhờ vả vào anh.
Liễu Kình Vũ khoát tay:
– Đừng giả nghèo giả khổ nữa. Lên xe, chúng ta đi ăn một bữa no say.
Tiểu ma nữ lập tức nhảy dựng lên hôn chụt vào má Liễu Kình Vũ, hét lớn:
– Vẫn là anh Liễu tốt, biết Hương Di đói bụng. Lưu Tiểu Bàn, nhanh lên, nhanh lên xe đi, bụng của tôi đói đến xẹp lép rồi.
Nghe được Tiểu ma nữ gọi mình là Lưu Tiểu Bàn, Lưu Tiểu Bàn lộ ra một bộ mặt như ăn mướp đắng nói:
– Tiểu ma nữ à, tốt xấu gì Lưu Nhị ca tôi cũng có công dẫn cậu đến đây mà, cậu gọi tôi một câu Lưu Nhị ca đi, sao lại gọi là Lưu Tiểu Bàn, cũng thật không nể mặt tôi mà.
Tiểu ma nữ gắt giọng:
– Hừ, chỉ có anh Liễu mới được tôi gọi là anh thôi, còn những người khác đều chỉ gọi biệt danh, nếu không muốn nghe thì lần sau tôi coi như người qua đường, vô danh tiểu tốt hết.
Lưu Tiểu Bàn vừa nghe, lập tức vội vàng nói:
– Được rồi, được rồi, gặp tiểu ma nữ cậu tôi đúng là bó tay. Cậu muốn gọi thế nào thì gọi.
Ba người vừa cười vừa nói bước lên xe, Liễu Kình Vũ nói với tài xế:
– Bác tài, cho đến Nhà hàng hải sản Việt Cảng.
Nhà hàng hải sản Việt Cảng là nhà hàng có quy mô lớn nhất cũng như khẩu vị ngon nhất huyện Thụy Nguyên, cho nên ngày nào cũng rất đông đúc.
Đám người Liễu Kình Vũ đến cửa nhà hàng, đã là 11h30’ trưa, đúng giờ ăn trưa nên trong bãi đỗ xe đã chật kín các loại ô tô.
Cho dù thời điểm nào, ở địa phương nào, thời thế thay đổi thế nào, Nhà hàng vĩnh viễn không thiếu khách hàng, bởi vì người Trung Quốc đối với mỹ thực vẫn là không thể kháng cự.
Liễu Kình Vũ trước kia cũng chưa từng đến nơi này, chỉ có điều nghe nói ở đây món ăn rất ngon.
Tuy nhiên, đám người Liễu Kình Vũ vừa mới xuống xe taxi, định đi vào cửa nhà hàng, liền nhìn thấy được một cảnh tượng làm cho bọn họ nghẹn họng.
Chỉ thấy ở phía bên phải cửa, một đám bảo vệ khách sạn đang vây quanh một người đàn ông đang nằm co quắp dưới đất, vừa đánh vừa đạp vừa giận dữ mắng mỏ:
– Dám ăn cơm không trả tiền, dám đến chỗ chúng tao ăn cơm chùa, lần này cho mày nhớ đời.
Liễu Kình Vũ phát hiện, người bị đánh kia thân thể co lại cong như con tôm, hai tay ôm đầu, toàn thân chỉ có cổ và hai chân là lộ ra bên ngoài, mặc cho đối phương đấm đá thế nào cũng không trả đòn. Hơn nữa, nhìn thân thể của gã dường như rất cao, cũng khá cường tráng.
Tuy nhiên, bất kể thế nào, phía khách sạn đánh người vẫn là không đúng. Nhất là bây giờ vây quanh đám bảo vệ còn có một đám người, vừa xem náo nhiệt vừa vỗ tay khen hay, sợ rằng thiên hạ chưa đủ loạn sao?
Đám bảo vệ nghe thấy quần chúng trầm trồ khen ngợi thì càng thêm phấn khích, đánh càng hăng.
Nhìn thấy tình huống này, Liễu Kình Vũ lập tức cất bước đi đến, lớn tiếng nói:
– Dừng tay lại cho tôi, ai cho các anh đánh người, có biết là vi phạm pháp luật không?
Một người trong đám bảo vệ thấy Liễu Kình Vũ mặc một bộ trang phục bình thường, căn bản không để ý đến. Tuy nhiên khi nhìn thấy Lưu Tiểu Bàn một thân Tây phục và Hàn Hương Di thanh xuân hoa lệ phía sau Liễu Kình Vũ, liền đoán được đám người kia không tầm thường, đành kiên nhẫn giải thích:
– Anh bạn này, anh không biết đâu, tên Đại Hắc này đến chỗ chúng tôi ăn cơm chùa, một mình gã ăn hết cả một bàn đồ ăn, là tiêu chuẩn ăn cho tám người đấy. Kết quả là lúc ăn thì không sao, đến lúc tính tiền mới nói là không có tiền. Anh nói xem, đây không phải là cố ý lừa người ư? Không có tiền thì đến Khách sạn ăn cơm làm gì? Cơm của chúng tôi cũng không phải từ trên trời rơi xuống.
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, cơ bản là đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cau mày nói:
– Cho dù anh ta ăn cơm chùa, các anh cũng không được tùy tiện đánh người, trực tiếp báo cảnh sát không được sao?
Bảo vệ nói:
– Tìm cảnh sát cũng vô dụng thôi, không có tiền vẫn là không có tiền, chi bằng đánh một trận cho bõ tức.
Nói xong, đám bảo vệ lại muốn động thủ đánh người.
Gã Đại Hắc kia bỗng nhiên ồm ồm nói:
– Tôi nói cho các người biết, các người đánh đã mười phút rồi, dừng tay đi. Bữa cơm này coi như tôi đã trả đủ rồi, nếu các người còn đánh tiếp, tôi sẽ trả đòn đấy.
Liễu Kình Vũ nghe giọng nói của đối phương, căn bản không giống như đang bị thương, nhất là tiếng nói có vẻ vô cùng thật thà chất phác, vừa nghe đã thấy cũng không phải người xấu. Nhất là gã nói đánh mười phút đổi lấy một bữa cơm, thoạt nhìn như là một giao dịch. Bởi vậy có thể thấy gã Đại Hắc này trong lòng cũng có tính toán đấy.
Trong lòng Liễu Kình Vũ dâng lên một tia thông cảm, liền nhìn về phía bảo vệ nói:
– Anh ta nợ các anh bao nhiêu tiền cơm?
Bảo vệ nói:
– 898 tệ, gã ta ăn là suất combo.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, trực tiếp lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đưa cho tên bảo vệ:
– Đây là 900 tệ, tiền cơm của anh ta để tôi trả. Các anh quay về làm việc của mình đi.
Tên bảo vệ thấy Liễu Kình Vũ trả tiền cơm thay cho Đại Hắc, lấy tay chỉ gã, nói:
– Hắc tử, mày nghe cho rõ, hôm nay là có người hảo tâm trả tiền cơm cho mày, bằng không chúng tao sẽ đánh mày sống dở chết dở. Về sau đừng đến khách sạn chúng tao gây chuyện, bằng không chúng tao gặp là sẽ đánh cho nhừ đòn.
Lúc này, Đại Hắc mới từ dưới đất bò dậy, thân thể gã khắp nơi đều là dấu chân, tuy nhiên mặt và đầu thì không bị thương gì.
Nhưng khi gã đứng thẳng dậy, Liễu Kình Vũ, Hàn Hương Di và Lưu Tiểu Bàn đều ngây ngẩn cả người.
Cừ thật, lúc gã cuộn tròn dưới đất thì không phát hiện ra điều gì, nhưng khi gã đứng dậy thì mọi người mới phát hiện gã này thân cao chừng trên dưới 2m, làn da đen nhánh, đầu trọc bóng loáng. Tuy nhiên, trông gã vô cùng thật thà chất phác, đôi mắt toát ra sự vô tư không rành thế sự, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Sau khi đứng lên, gã quay về phía Liễu Kình Vũ, cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng bóc:
– Tôi nói này anh “phiếu ăn”, cảm ơn anh đã giúp tôi.
Nghe được Đại Hắc không ngờ gọi mình là “Phiếu ăn”, Liễu Kình Vũ không biết nói gì, mà Lưu Tiểu Bàn và Hàn Hương Di cũng mở to mắt nhìn. Loại xưng hô này là lần đầu tiên họ nghe thấy.
Tuy rằng xưng hô kỳ quặc, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành của đối phương, hắn cười nói:
– Tôi nói này người anh em, cậu đây là có vấn đề gì? Sao lại ăn cơm mà không trả tiền?
Đại Hắc cười ha hả:
– Tôi không có tiền, lấy cái gì mà trả?
Liễu Kình Vũ nói:
– Không có tiền thì có thể tìm việc làm kiếm tiền mà.
Đại Hắc nói:
– Không ai thuê tôi.
Liễu Kình Vũ nói:
– Vậy cậu cũng không được ăn cơm chùa, nếu chẳng may bị họ đánh thì làm sao bây giờ?