Diêu Ngọc Dung vừa mới nói xong, vẫn còn dương dương tự đắc muốn xem Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn cầu xin tha thứ, hoặc là tránh né.
Nhưng lại không ngờ, lúc này, Trình Thiết Ngưu mạnh mẽ đứng dậy, dùng bàn tay to như cái quạt chỉ vào Phạm Kim Hoa nói:
– Này, tôi nói những tên háo sắc các người biết, dám gây chuyện cùng anh Phiếu ăn chính là không muốn sống, chính là đập bát cơm của tôi.
Vừa nói, Trình Thiết Ngưu vừa nháy mắt với Tiểu ma nữ bên cạnh, dường như là muốn tranh công:
– Thấy chưa? Trí nhớ của tôi không tồi chứ?
Trình Thiết Ngưu nói xong, Phạm Kim Hoa sửng sốt, lúc này y mới chú ý đến tên Đại Hắc bên cạnh. Người này đứng ở chỗ đó liền gây cho y áp lực rất lớn. Nhưng y cũng không sợ hãi. Theo y, Liễu Kình Vũ là một người rất có lý trí, nếu không chắc chắn sẽ không gây sự với mình. Nhìn thấy tên Đại Hắc trước mắt này, nghe giọng nói ồm ồm, y liền kết luận trí thông minh của tên này có vấn đề.
Phạm Kim Hoa không nhìn vào Đại Hắc mà lạnh lùng nói với Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, ai đây? Nhìn thế nào cũng thấy giống tên ngốc. Bạn bè cậu toàn những người thế này à? Tôi thật sự thấy thương cảm cho cậu.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Phạm Kim Hoa, thản nhiên nói:
– Cậu ấy là bạn của tôi. Chuyện này có liên quan tới cậu à?
Phạm Kim Hoa bật cười ha hả:
– Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, xem ra cậu thật sự sa ngã rồi. Không ngờ cậu làm bạn với người thế này. Thật không có phẩm vị rồi.
Nói xong, Phạm Kim Hoa liền cảm thấy không còn lo lắng nữa. Y cảm giác địa vị của mình và Liễu Kình Vũ đã trở nên khác biệt. Lúc trước, y còn ngưỡng mộ Liễu Kình Vũ, nhưng hiện tại, y có thể từ trên cao nhìn xuống rồi, trong lòng cảm thấy thật là thích.
Nhưng mà, rất nhanh y liền ý thức được, đây cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì. Bởi vì y phát hiện mình không còn giẫm trên mặt đất nữa rồi. Lúc này, cả tay chân y đều quẫy đạp thì phát hiện ra thân thể mình đã không còn nghe theo sự khống chế của mình nữa.
Lúc này, sợ hãi nhất phải nói đến thư ký của Phạm Kim Hoa, cô ta hoảng sợ phát hiện ông chủ của mình bị tên Đại Hắc túm lấy vạt áo nhấc lên. Vừa nãy tên Đại Hắc còn đứng bên cạnh, thế nào loáng một cái liền đứng phía sau ông chủ rồi. Hơn nữa còn có thể dùng một tay nhấc bổng ông chủ lên. Sức lực của tên này so với tinh tinh còn lớn hơn.
– Anh… mau thả ông chủ của tôi xuống, nếu không anh gặp phiền phức lớn rồi.
Diêu Ngọc Dung thất sắc nói.
Nhưng lúc này Đại Hắc Trình Thiết Ngưu đã giơ một bàn tay xoay tròn từ phía sau ra đánh. Bốp! Bốp! Bốp!
Vừa đánh, Đại Hắc vừa thì thầm bên miệng:
– Thằng nhãi anh dám khiêu khích anh phiếu ăn, tôi tát anh 3 cái. Anh khiến tiểu ma nữ không vui, tôi tát anh 3 cái. Anh gây sự với Tiểu Bàn, tôi tát anh 3 cái. Lại còn nói tôi ngốc, tôi tát anh 6 cái.
Vừa thì thầm, Trình Thiết Ngưu vừa tát bôm bốp vào miệng Phạm Kim Hoa.
Trong lòng Phạm Kim Hoa rất buồn bực. Hiện tại y bị nhấc lên, muốn trốn cũng không thoát. Bị Trình Thiết Ngưu tát liên tiếp, y có cảm giác mặt mình bỏng rát, răng hàm cũng đau ê ẩm.
Phạm Kim Hoa vừa giận lại vừa đau. Lúc này y bỗng nhớ tới một câu nói trên mạng, “Cuộc sống giống như bị cưỡng dâm. Nếu không thể phản kháng thì phải chịu đựng”. Khi y nghe được những lời nói của Trình Thiết Ngưu, Phạm Kim Hoa buồn bực muốn khóc. Nhưng khi y nghe đến câu cuối cùng cũng là lúc Trình Thiết Ngưu đánh đến cái thứ tư. Đột nhiên y cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn. Sau hai cái cuối cùng này là y được thả rồi. Bị treo liên tục như này rất mệt.
Lúc Trình Thiết Ngưu đếm đến 5, Phạm Kim Hoa bắt đầu kích động, sắp kết thúc rồi. Cuối cùng thì tên Đại Hắc này cũng không còn lý do gì để đánh mình nữa.
Nhưng sau khi Trình Thiết Ngưu đếm tới 5 xong thì xảy ra một cảnh tượng khiến Phạm Kim Hoa khóc không ra nước mắt.
Lúc Đại Hắc đếm đến 5 không ngờ bị vấp. Một tay nhấc Phạm Kim Hoa lên, tay kia thì không ngừng gãi gãi cái đầu trọc lốc của mình thì thầm:
– Ai, con bà nói, sau 5 là mấy nhỉ? Như thế nào lại quên rồi. Xem ra chỉ có thể đánh lại thôi. Thầy giáo mình đã dặn, đếm không hết thì đếm lại.
Vừa nói, Phạm Kim Hoa cũng cảm giác trên mặt lại có cảm giác bỏng rát truyền đến, âm thanh bị đánh lại vang lên.
Xem tới đây, Liễu Kình Vũ, Hàn Hương Di và Lưu Tiểu Bàn đều bật cười ha hả. Diêu Ngọc Dung cũng trợn tròn mắt, cô ta cũng bị dọa cho sợ ngây người. Muốn cười cũng không dám cười, dù sao ông chủ mình cũng đang chịu khổ.
Lúc Đại Hắc đếm đến 5, lại quên mất tiếp theo là mấy. Kết quả, y lại bị đánh lại một lần nữa.
Trong lòng Phạm Kim Hoa buồn bực: “Con bà nó, mày còn nói mày không ngốc. Nếu không làm sao đếm mãi vẫn chưa xong?”
Đợi đến khi Trình Thiết Ngưu đếm đến lần thứ 3, Phạm Kim Hoa cũng không nhịn nổi nữa. Y biết rằng, nếu mình không nói, nhất định sẽ bị tên Đại Hắc đánh thêm nhiều lần nữa.
Cho nên, sau khi Đại Hắc đếm tới 5, y la lớn:
– Sau 5 là 6, là 6.
Phạm Kim Hoa vừa mới há miệng, một ngụm máu tươi liền phun ra.
Nhưng y vẫn còn la lớn:
– Đúng là 6… là 6…
Đại Hắc được Phạm Kim Hoa nhắc nhở, liền dùng sức vỗ cái đầu trọc lóc của mình nói:
– Ồ, hóa ra sau 5 là 6.
Phạm Kim Hoa vội vàng dùng sức gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy, chính là 6.
“Bốp”. Lại thêm một cái tát nữa
Trong lòng Phạm Kim Hoa thở dài một hơi. Tốt lắm, đã đánh xong 6 cái, sự việc nên kết thúc rồi.
Nhưng mà, cảnh tượng khiến Phạm Kim Hoa hộc máu đã xảy ra.
Đại Hắc đánh xong 6 cái liền tiếp tục đánh.
Phạm Kim Hoa la lớn:
– Anh làm gì vậy?
Trình Thiết Ngưu nhếch miệng cười:
– Tôi bảo anh nhắc tôi sao? Anh nhắc tôi như vậy không phải bảo tôi ngốc sao? Nên đánh.
Bốp! Bốp…Lại 6 cái tát nữa, trực tiếp đem Phạm Kim Hoa đánh cho tóe sao, mặt mũi sưng như đầu heo.
Phạm Kim Hoa bị vứt trên mặt đất.
Diêu Ngọc Dung vội vàng chạy đến đỡ y lên. Lúc này, Phạm Kim Hoa đã tức đến sôi máu rồi. Ngay cả mẹ y cũng không nhận ra y, một đôi mắt sưng bị che gần hết chỉ để lộ ra một khe nhỏ nhìn Trình Thiết Ngưu oán giận, lại nhìn Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn một cái, lập tức bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Phạm Kim Hoa rời đi, đám người Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn và Tiểu ma nữ đều bật cười ha hả. Trình Thiết Ngưu cũng mở miệng rộng ra cười.
Lưu Tiểu Bàn nói với Trình Thiết Ngưu:
– Tôi nói này Đại Hắc, thế nào mà 5 và 6 đều không thể nhớ được, như vậy là không được.
Trình Thiết Ngưu nhếch miệng cười ha hả, vẫn là bộ dạng thật thà chất phác đó, ồm ồm nói:
– Ai nói tôi không biết, tôi chỉ cố ý thôi. Tiểu ma nữ nói để cho tôi tìm mấy lý do để vả miệng người kia, tôi lại nghĩ không ra, lại cảm thấy đánh chưa hết giận, chỉ có thể tùy tiện nói vậy.
Mọi người vừa nghe, lập tức lại bật cười ha hả.
Nhất là Lưu Tiểu Bàn, trực tiếp dùng tay chỉ Đại Hắc:
– Lão đại, thấy không, đây tuyệt đối là người hư hỏng, đây mới thật sự là đại trí giả ngu, rất lừa người rồi.
Tiểu ma nữ dùng sức gật đầu đồng ý, mà Trình Thiết Ngưu còn ha hả cười ngốc. Vẻ mặt kia rất thật thà chất phác.
Liễu Kình Vũ sau khi cười xong liền nói khổ:
– Hiện tại thì thật là thích nhưng chỉ sợ phiền toái cũng sẽ theo tới. Dựa vào những gì tôi biết rõ về Phạm Kim Hoa, anh bạn này nhất định sẽ trả thù, hơn nữa sẽ rất nhanh đấy.
Lưu Tiểu Bàn cười hắc hắc nói:
– Cho dù hắn trả thù thế nào, có lão đại ở đây, chúng ta sợ cái gì?
Lời này của Lưu Tiểu Bàn khiến Hàn Hương Di cười khanh khách, vừa cười vừa gật đầu, ngay cả Trình Thiết Ngưu cũng ngoác miệng ra cười.
Liễu Kình Vũ không nói gì. Nhưng thật ra hắn không thèm để Phạm Kim Hoa vào trong mắt. Theo hắn, dưới Càn Khôn sáng chói, Phạm Kim Hoa căn bản không thể làm gì. Cho nên mọi người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Nhất là sau khi có Trình Thiết Ngưu, mọi người càng thêm vui vẻ. Thằng này tuy rằng ngốc nghếch cứng đầu nhưng thường nói ra những câu kinh người khiến mọi người cười to. Mà Trình Thiết Ngưu dường như cũng không có chướng ngại mà hòa nhập vào đám người Liễu Kình Vũ.
Phạm Kim Hoa rời khỏi liền tức giận lấy điện thoại ra gọi:
– Đoàn Thiên Nhai, cậu lập tức mang vài người đến Nhà hàng hải sản Việt Cảng đến bàn 18 hướng đông bắc chém vài người cho tôi. Bàn này có tổng cộng có 4 người, ba nam một nữ. Ba nam có đặc điểm khá rõ, một đen lớn, một mập trắng, một tên có làn da màu đồng, tuổi cũng không lớn lắm.