Khi Đoàn Thiên Nhai đang bị Liễu Kình Vũ dọa đến gần bể gan, gã nghe thấy âm thanh của Lý Âu Hoa, lập tức hưng phấn lên, lớn tiếng kêu lên:
– Phó phòng Lý, mau cứu tôi với, bọn người này không những đánh tôi, còn sử dụng hình phạt riêng ép cung tôi nữa đó, bọn người này thật sự là quá kiêu ngạo, quá ghê tởm.
Theo sau tiếng gọi ầm ĩ của Đoàn Thiên Nhai, Lý Âu Hoa đi tới bên cạnh Đoàn Thiên Nhai, đỡ Đoàn Thiên Nhai từ trên mặt đất lên, trầm giọng nói:
– Đoàn tổng, anh yên tâm, đối với uy tín kinh doanh của anh tại huyện Thụy Nguyên chúng ta, cảnh sát huyện Thụy Nguyên đều có mắt nhìn rõ đấy, tài chính lợi nhuận mà anh hàng năm làm ra cho huyện Thụy Nguyên này, tất cả chúng ta cũng đều biết rõ ràng. Thương nhân có lương tâm giống như anh, cảnh sát huyện Thụy Nguyên chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho anh. Trưởng phòng Khang vẫn luôn dạy bảo chúng tôi, yêu cầu cảnh sát chúng tôi nhất định phải luôn luôn bảo vệ lợi ích của người dân.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng hướng phải bước ra một bước, trùng hợp đứng ngay phía sau Trình Thiết Ngưu, như vậy, có Trình Thiết Ngưu cao to này làm rào chắn phía trước, Lý Âu Hoa tự nhiên sẽ không nhìn thấy khuôn mặt của Liễu Kình Vũ.
Nghe được Lý Âu Hoa nói như vậy, trong lòng của Đoàn Thiên Nhai bình tâm rất nhiều. Gã biết rằng, Lý Âu Hoa đây là đang ám chỉ gã có thể yên tâm, chuyện này Khang Kiến Hùng đã biết được.
Và chỉ nói hai câu với Đoàn Thiên Nhai, Lý Âu Hoa liền đưa mắt nhìn sang đám người Hàn Hương Di, Lưu Tiểu Bàn và Trình Thiết Ngưu, trong mắt toát ra hai tia lạnh lùng hỏi:
– Tất cả những người nằm trên đất này đều là các người đánh bị thương đó hả?
Hàn Hương Di lạnh lùng nói:
– Tôi nói ông cảnh sát à, mắt của ông có phải bị mù hay không, ông không nhìn thấy người của chúng tôi cũng có một người bị đánh ngất xỉu sao? Ông dựa vào cái gì mà nói là chúng tôi đánh bọn họ, mà không phải là bọn họ đánh chúng tôi? Nói như ông vậy cũng võ đoán quá đấy.
Lý Âu Hoa lạnh lùng cười nói:
– Võ đoán? Đoàn tổng này có thể nói là nhà doanh nghiệp tư nhân ưu tú nhất của huyện Thụy Nguyên chúng ta đấy. Ông ấy là một người danh tiếng của huyện Thụy Nguyên chúng ta đó, ông ấy làm sao có thể nói dối được. Hơn nữa, người bên này nằm trên đất rõ ràng nhiều hơn so với người của các vị, rất rõ ràng là các vị có lợi thế hơn, nhất định là các vị đánh bọn họ trước, bằng không mà nói, bọn họ biết mình đánh không lại các vị, tại sao lại phải đánh nhau với các vị? Người đâu, trước hết bắt những người này về Phòng công an cho tôi, tôi phải thẩm vấn thật rõ. Tôi thấy có người thật sự không đem luật pháp của chúng ta đặt trong mắt rồi, dám đánh người giữa ban ngày ban mặt, gây rối gây chuyện. Đây rõ ràng là có ý gây rối trật tự xã hội của huyện Thụy Nguyên chúng ta, tính chất hết sức nghiêm trọng đấy, kết quả rất ác liệt, nhất định phải nghiêm khắc đả kích.
Trong lúc nói chuyện, Lý Âu Hoa liền đem một cái mũ lớn chụp lên trên đầu của cả bọn Liễu Kình Vũ.
Hàn Hương Di cau mày nói:
– Ông cảnh sát, cách xử lý của ông cũng quá đơn giản thô bạo, ông ít nhất cũng phải hỏi một chút những người chứng kiến tại hiện trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Ông trực tiếp quyết định võ đoán như vậy, có phải là hiểu luật nhưng phạm luật, chấp hành trái pháp luật, đây rõ ràng là không hề phù hợp quy trình phá án của cảnh sát đó.
– Quy trình? Lời nói của tôi chính là quy trình, lời nói của tôi chính là pháp luật.
Lý Âu Hoa nói giọng vô cùng kiêu ngạo.
Lý Âu Hoa trước kia chẳng qua là một tiểu đội trưởng, hơn nữa tiểu đội trưởng này là dùng tiền bạc và quen biết mới làm được đấy. Trước kia, y chỉ là một tên lưu manh xã hội đen không học vấn không nghề nghiệp của huyện Thụy Nguyên mà thôi, chẳng qua là nhà có chút của, có chút quen biết, sau khi trải qua một phen thao tác, mới đem y đưa vào trong Phòng công an. Mà bản thân Lý Âu Hoa này lại rất biết quan sát mặt mũi và biết lựa lời nói, còn rất nghĩa khí, lại dám tiêu tiền, lá gan cũng lớn, cho nên dần dần nhận được sự thưởng thức của Khang Kiến Hùng, đề bạt y lên vị trí Phó phòng Công an, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Khang Kiến Hùng.
Tuy nhiên, cho dù hiện tại đã làm Phó phòng Công an, nhưng cách nói chuyện và làm việc của Lý Âu Hoa vẫn vô lại như cũ. Về phần cái gì là pháp luật pháp quy, y rõ ràng là không hề hiểu biết, y cũng không cần quan tâm. Y hiểu được định vị của tri kỷ, mình chính là một con chó của Trưởng phòng Khang, ông ta kêu mình cắn ai mình liền cắn người đó, kêu mình làm gì thì mình làm đó, cho dù là chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng không có được hàm hồ, đây chính là lý giải trong quan trường mà y nghĩ như vậy.
Cho nên, đối mặt sự nghi ngờ của Hàn Hương Di, lời nói của Lý Âu Hoa vô cùng kiêu ngạo.
Lúc này, Đoàn Thiên Nhai lấy tay chỉ về phía sau Trình Thiết Ngưu nói:
– Phó phòng Lý, nhìn thấy người đứng phía sau tên cao to kia không, người này mới là trọng điểm thẩm vấn đó. Thằng nhóc này mới thật sự là quá âm hiểm, quá độc ác, hắn muốn giẫm lên trứng của tôi, còn muốn biến tôi thành thái giám nữa, ông nhất định phải giúp tôi xả giận đấy.
Lý Âu Hoa rất khinh thường hướng về phía Trình Thiết Ngưu bước tới, vừa đi vừa nói:
– Đoàn tổng, điều này anh cứ việc yên tâm đi, cảnh sát chúng tôi làm việc luôn luôn là công bình công chính đấy, đối với bất luận người nào dám bắt nạt người dân, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu.
Lý Âu Hoa tuy rằng rất vô lại, nhưng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết cách nói chuyện làm việc cũng không thể quá kiêu ngạo, làm chuyện gì đều phải ráng tạo ra một ngụy trang đường hoàng để che mắt thiên hạ. Cho nên, tuy rằng trong lòng y muốn trả thù cho bạn bè thân thiết Đoàn Thiên Nhai của mình, nhưng ngoài miệng cũng nói là làm việc vì dân.
Bây giờ, Lý Âu Hoa thật sự rất muốn gặp gỡ một chút, người muốn giẫm lên nát trứng của Đoàn Thiên Nhai kia rốt cuộc là ai, bởi vì y biết rất rõ, Đoàn Thiên Nhai ở huyện Thụy Nguyên này coi như là người rất nổi danh, người bình thường là tuyệt đối không dám làm như vậy với gã. Cho dù là người thực lực mạnh mẽ hơn gã cũng không dám, bởi vì loại người như Đoàn Thiên Nhai, vốn là kẻ liều mạng, chỉ cần cho gã cơ hội, gã sẽ tiến hành trả thù bất cứ giá nào đấy.
Liễu Kình Vũ vỗ vỗ bờ vai sau của Trình Thiết Ngưu, Trình Thiết Ngưu nhanh chóng né qua bên cạnh, lộ ra Liễu Kình Vũ đang đứng phía sau.
Khi Liễu Kình Vũ lộ ra, Lý Âu Hoa tràn đầy khinh thường nói:
– Tôi thực sự rất là hiếu kỳ, rốt cuộc là ai to gan như vậy dám…
Lời nói còn chưa nói hết câu, Lý Âu Hoa cũng đã thấy rõ ràng là Liễu Kình Vũ đang đứng trước mặt.
Hôm nay tuy rằng Liễu Kình Vũ chỉ mặc thường phục trên người, nhưng bản thân là Phó trưởng phòng Công an huyện Thụy Nguyên, nên Lý Âu Hoa trước tiên đã nhận ra Liễu Kình Vũ, y lập tức bối rối. Y thế nào cũng không thể hiểu nổi, vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này sao lại có mặt tại hiện trường lúc này vậy. Y nhớ rõ là mình lúc vào đây không hề nhìn thấy Liễu Kình Vũ mà.
Lúc này, Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Vị cảnh sát này, tôi chính là người rất to gan trong miệng ông nói đó, đây, mời ông cũng còng tôi về thẩm vấn đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp vươn hai tay về phía Lý Âu Hoa.
Hai tên cấp dưới phía sau Lý Âu Hoa không có nhận ra Liễu Kình Vũ, Vương Hải Thanh không chút do dự từ bên hông lấy ra còng tay định chụp vào tay của Liễu Kình Vũ, Lý Âu Hoa trực tiếp một cái tát vào mặt Vương Hải thanh:
– Đồ khốn, Vương Hải Thanh, con mẹ nhà mày không muốn sống nữa hả, Bí thư Huyện ủy Liễu mày cũng dám còng tay.
Vương Hải thanh vừa nghe tên này, lúc ấy sửng sốt, lập tức tập trung nhìn vào, sợ tới mức trên ót ngay lập tức đổ mồ hôi. Cậu ta biết rõ, thời gian trước Trưởng phòng Khang thiếu chút nữa bị Bí thư huyện ủy trực tiếp đề nghị cách chức rồi, nếu không phải đám người Chủ tịch huyện Ngụy phản đối quyết liệt, chỉ sợ hôm nay Trưởng phòng Công an đã không phải là Khang Kiến Hùng rồi. Bí thư huyện ủy này mạnh như thế, ngay cả Khang Kiến Hùng cũng không dám đi trêu chọc, mình lại muốn đi còng tay hắn, đây không phải muốn chết sao.
Cho nên, Vương Hải Thanh vội vàng đứng bên cạnh cúi đầu khom lưng nói:
– Bí thư Liễu, thật sự là rất xin lỗi, tôi không có nhận ra ngài, tôi sai rồi, tôi sai rồi.
Liễu Kình Vũ nhìn cũng không thèm nhìn Vương Hải Thanh, ánh mắt trực tiếp dừng trên người của Lý Âu Hoa:
– Vị cảnh sát này, ông có quen biết với tôi à?
Lý Âu Hoa vẻ mặt chua xót gật đầu, trong lòng hối hận muốn chết. Hôm nay nếu sớm biết rằng sự việc có liên quan đến Liễu Kình Vũ, mình thế nào cũng không ra mặt xử lý chuyện này đâu, Bí thư huyện ủy này chính là một sát thủ quan trường đấy, ai gặp được hắn thì quá xui xẻo rồi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Được rồi, ông đã nhận ra tôi rồi, như vậy hãy khai báo một chút về chức vụ và họ tên của ông đi.
Lý Âu Hoa nói:
– Bí thư Liễu, tôi là Phó trưởng phòng Công an huyện Thụy Nguyên Lý Âu Hoa.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Các ông vì sao xuất hiện tại nơi này?
Lý Âu Hoa con mắt đi lòng vòng, nói láo nói:
– Chúng tôi là sau khi nhận được quần chúng báo cảnh sát liền chạy tới đấy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn Lý Âu Hoa một cái, ánh mắt đã luyện nhiều năm của Liễu Kình Vũ, nhì là biết đối phương đang nói láo, tuy nhiên hắn cũng không để ý, mà là lạnh lùng nói:
– Đồng chí Lý Âu Hoa, ông đường đường là Phó phòng Công an huyện Thụy Nguyên này, chẳng lẽ chấp pháp luôn luôn như hôm nay vậy sao? Không hỏi xanh đỏ trắng đen trước, trực tiếp chụp mũ lên đầu người ta, không hỏi đúng sai liền muốn đem còng hết người chúng tôi đi. Xin hỏi, ông làm như vậy có phù hợp với quy trình phá án của Phòng công an không vậy?
Lý Âu Hoa cười khổ lắc đầu.
Liễu Kình Vũ lại hỏi tiếp:
– Xin hỏi đồng chí Lý Âu Hoa, đối mặt với sự nghi ngờ của nhân dân, ông dựa vào cái gì mà dám nói lời nói của ông chính là quy trình, lời nói của ông chính là pháp luật, là ai cho ông có quyền nói như vậy? Chẳng lẽ ông không biết ông là Phó phòng Công an, đại biểu cho hình tượng hệ thống công an huyện Thụy Nguyên sao? Chẳng lẽ ông không biết nói như vậy sẽ tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng và quyền uy của hệ thống công an huyện Thụy Nguyên chúng ta sao? Chẳng lẽ ông không biết nói như ông vậy sẽ làm cho người dân xung quanh đây nảy sinh cảm giác không tin tưởng cảnh sát các ông ư? Nói, rốt cuộc là ai cho ông to gan như vậy?
Đối mặt với chất vấn của Liễu Kình Vũ, Lý Âu Hoa cúi đầu thật thấp xuống, một câu cũng không dám nói. Nhưng trong lòng của y lại hiện ra một tia cảm giác nguy cơ, bởi vì chính mình mới vừa nói những lời này, đó đích thật là quá kiêu ngạo rồi. Mấu chốt nhất chính là bị sát thủ quan trường Liễu Kình Vũ nghe được, muốn nói xạo cũng không thể nói xạo.
Bây giờ y hy vọng nhất là Trưởng phòng Khang sẽ chạy nhanh xuống lầu để giải vây giúp mình, bằng không mà nói, hôm nay mình thật sự sẽ dữ nhiều lành ít.
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, Lý Âu Hoa một câu cũng không dám nói thêm nữa, không khí của hiện trường lập tức khẩn trương lên.
Tuy nhiên giờ phút này, quần chúng vây quanh cũng có người đã nhận ra Liễu Kình Vũ, giờ phút này, nghe được từng tiếng ép hỏi của Liễu Kình Vũ, tất cả đều lớn tiếng khen hay. Dù sao Đoàn Thiên Nhai đã làm nhiều việc ác ở huyện Thụy Nguyên, đối với gã người dân sớm đã hận thấu xương rồi, mà danh tiếng của Lý Âu Hoa ở huyện Thụy Nguyên cũng không được tốt, hiện tại Liễu Kình Vũ có thể răn dạy Lý Âu Hoa như vậy, các người dân đều cảm thấy vô cùng hả giận.
Giờ phút này, trên lầu đang đợi tin tức, Khang Kiến Hùng phát hiện mình đợi đến nửa ngày mà không thấy Lý Âu Hoa trở về, lập tức biết được tình hình có chút không hay, y lập tức phái một cấp dưới đi dò tìm tin tức. Rất nhanh đấy, anh ta đã trở lại, sắc mặt tràn ngập ngưng trọng nói:
– Trưởng phòng Khang, Bí thư Huyện ủy Liễu đang ở dưới lầu.