Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 576

Lý Hoành Quý lúc này cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ đắc ý. Theo y, Liễu Kình Vũ đã thật sự nằm trong tay mình rồi, mình muốn làm gì thì làm.

Y hiện giờ còn đang chờ Liễu Kình Vũ tự mình đến xin lỗi mà.

Liễu Kình Vũ là người để mặc cho người khác làm gì thì làm sao? Đáp án nhất định là không.

Sau khi tìm được hồ sơ tư liệu ở Ủy ban Kỷ luật huyện, Liễu Kình Vũ lập tức trở về phòng làm việc, sau đó gọi điện cho người bạn chí cốt Cố Chấn Khiết.

Cố Chấn Khiết là người cùng lớn lên với Liễu Kình Vũ. Lúc đó, Cố Chấn Khiết và Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn thường quấn lấy nhau, quan hệ rất thân thiết, nhưng về sau vì điều động công việc của cha Cố Chấn Khiết mà phải chuyển đi tỉnh khác, Cố Chấn Khiết cũng phải chuyển đi theo, nhưng Cố Chấn Khiết và Liễu Kình Vũ vẫn giữ mối quan hệ thân thiết như trước.

Cố Chấn Khiết cuối cùng lựa chọn vào làm trong doanh nghiệp nhà nước. Từ một nhân viên bình thường đi lên, giờ đã là Trưởng phòng kiểm tra kỷ luật của công ty điện lực tỉnh Bạch Vân. Là Trưởng phòng, nhiệm vụ của anh ta là kiểm tra những vi phạm quy định, vi phạm kỷ luật còn tồn tại trong nội bộ hệ thống công ty điện lực tỉnh. Chỉ là những lúc bình thường, Cố Chấn Khiết đối nhân xử thế rất mềm mỏng, khiêm tốn, dường như không ai biết lai lịch của anh ta, nhưng khi làm việc thì vô cùng cẩn thận, xử lý công việc vô cùng khéo léo, tất cả đều phải công nhận.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia đầu dây, Cố Chấn Khiết rất kinh ngạc nói:

– Anh bạn, cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi rồi. Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi chứ.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Anh thôi đi. Quên anh rồi hả? Sau khi quên anh rồi thì lúc đi ăn lấy ai để tính tiền hả? Anh muốn chạy cũng không chạy được đâu.

Nghe thấy những lời của Liễu Kình Vũ, trong lòng Cố Chấn Khiết thấy rất ấm áp. Anh ta hiểu rất rõ thói quen của Liễu Kình Vũ. Bình thường Liễu Kình Vũ căn bản không thiếu tiền, nhiều lúc anh em đi ăn đều do hắn trả tiền. Người bình thường muốn gia nhập vào bọn họ, việc làm tiêu biểu nhất là lúc ăn cơm, Liễu Kình Vũ để người đó trả tiền. Nếu Liễu Kình Vũ để đối phương trả tiền, tức là hắn đã công nhận đối phương rồi, đối phương có thể gia nhập vào hội bọn họ, trái lại, nếu Liễu Kình Vũ rất khách sáo, trực tiếp trả tiền, vậy thì người đó cơ bản đã mất tư cách gia nhập vào hội của bọn họ.

Bởi vậy, các anh em đều biết, nếu Liễu Kình Vũ để ai trả tiền, tuyệt đối là sự đánh giá cao đối phương.

Xa cách đã nhiều năm như vậy, Liễu Kình Vũ vẫn để cho mình trả tiền, điều này thể hiện Liễu Kình Vũ vẫn còn nhớ đến mình.

Những lo âu trong lòng Cố Chấn Khiết đối với Liễu Kình Vũ đều tan thành mây khói rồi, cười nói:

– Được, không thành vấn đề. Chào mừng anh đến thành phố Liêu Nguyên, tôi mời anh đi ăn món mì trứng gà cà chua mà anh thích nhất.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Không thành vấn đề, anh cũng biết đấy, tôi vốn là người không kén ăn mà!

Sau khi tán dóc mấy câu, Cố Chấn Khiết cười nói:

– Anh bạn, có chỉ thị gì khác không?

Cố Chấn Khiết hiểu rất rõ tính tình của Liễu Kình Vũ. Nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không gọi điện trong giờ làm việc.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Chấn Khiết, tôi có việc cần anh giúp đỡ.

Cố Chấn Khiết cười nói:

– Anh bạn, có chuyện gì thì cứ nói, giữa chúng ta còn khách khí nữa sao.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Bên tôi có một số tài liệu tố cáo liên quan đến việc Tổng giám đốc công ty điện lực Lý Hoành Quý vi phạm pháp luật, kỷ luật, đã soạn thảo và gửi vào email của anh rồi. Anh xem những tài liệu đó có tác dụng gì không?

Cố Chấn Khiết là người thông minh, Liễu Kình Vũ vừa nói vậy, anh ta lập tức hiểu rằng Liễu Kình Vũ rõ ràng đang muốn thu thập điểm yếu của đối phương, nếu không thì hắn đường đường là Bí thư Huyện ủy, làm sao có thể đích thân giao tài liệu về đối phương cho mình.

Cố Chấn Khiết vội vàng nói:

– Được, tôi sẽ lập tức xem.

Hiệu suất của Cố Chấn Khiết rất nhanh, anh ta lập tức mở email, tải xuống tài liệu đó, tỉ mỉ xem, chưa đến 10 phút, anh ta đã xem xong tổng thể chỗ tài liệu đó một lần. Sau khi xem xong, Cố Chấn Khiết tức giận nói:

– Anh bạn, tên Lý Hoành Quý này cũng thật kiêu ngạo. Không ngờ trong hệ thống điện lực huyện Thụy Nguyên, hắn lại lạm dụng chức quyền, ăn hối lộ, đút lót trắng trợn như vậy. Đây quả thực là tên cặn bã trong hệ thống điện lực của chúng ta. Anh bạn, anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ làm tốt chuyện này.

Liễu Kình Vũ cười gật đầu, cúp điện thoại. Là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ Cố Chấn Khiết, biết rằng bình thường anh ta rất khiêm tốn, cẩn thận nhưng khi ra tay thì tuyệt đối sẽ không nương tay.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Chấn Khiết liền in chỗ tài liệu đó ra, sau đó cầm đến chỗ lãnh đạo, Chủ nhiệm phòng Giám sát công ty điện lực Tỉnh – Tả Ái Dân. Đầu tiên, Cố Chấn Khiết đặt tập tài liệu lên bàn làm việc của Tả Ái Dân, sau đó trầm giọng nói:

– Chủ nhiệm Tả, trong hệ thống của chúng ta gần đây, vấn đề hủ bại hoành hành ngang ngược ở các tuyến dưới. Một số người không ngờ ngang ngược đến cực điểm, lại có những hành vi đến ai cũng biết, hơn nữa thái độ vô cùng kiêu ngạo. Tôi cho rằng, chúng ta tạo ra một điển hình, mạnh mẽ đả kích hiện tượng hủ bại này.

Sau khi Tả Ái Dân nghe những lời của Cố Chấn Khiết thì rất sửng sốt. Đối với những cấp dưới đắc lực, y rất hiểu, biết rằng những người này tuy tuổi vẫn còn trẻ nhưng làm việc rất nỗ lực, hơn nữa lại rất khiêm tốn, lời ăn tiếng nói cũng chú ý từng chút một, rất ít khi nói những lời khó nghe, nhưng hôm nay, Cố Chấn Khiết lại đề nghị tạo một phản diện điển hình. Đây đúng là việc đắc tội với người khác. Lẽ nào Cố Chấn Khiết không sợ? Điều này không phù hợp với phong cách của anh ta.

Nghĩ đến đây, Tả Ái Dân cầm văn kiện trên bàn lỗ mãng xem một lượt. Sau khi xem xong, y lập tức hiểu ý của Cố Chấn Khiết, rất hiển nhiên, Cố Chấn Khiến muốn bắt đầu từ Tổng giám đốc công ty điện lực huyện Thụy Nguyên Lý Hoành Quý.

Y đã từng nghe qua về Lý Hoành Quý, biết rằng người này còn có chỗ dựa. Y cũng đã từng nhận được tài liệu tố cáo Lý Hoành Quý, chỉ là tất cả những tài liệu đó tạm thời đều bị ỉm đi, không được đưa ra.

Tả Ái Dân ra vẻ bảo vệ Cố Chấn Khiết, lấy tay gõ nhẹ vào những tài liệu đó nói:

– Tiểu Cố à, theo tôi được biết, Lý Hoành Quý trong những tài liệu này hình như là em trai ruột của Phó tổng giám đốc công ty điện lực thành phố Nam Hoa – Lý Hoành Vũ.

Cố Chấn Khiết gật đầu nói:

– Đúng vậy, chủ nhiệm Tả, đúng là có mối quan hệ này, hơn nữa, tôi thấy tên Lý Hoành Quý sở dĩ dám kiêu ngạo, làm điều hủ bại như vậy e là có mối quan hệ nhất định với người đứng sau hắn. Nhưng tôi cho rằng, cho dù hắn ta có mối quan hệ như thế nào, hành vi hủ bại của hắn ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng hệ thống điện lực tỉnh Bạch Vân chúng ta. Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên đã cảm thấy bất mãn cực điểm đối với Lý Hoành Quý. Hơn nữa, theo như tôi được biết, người này còn ngang nhiên công khai khiêu chiến với lãnh đạo huyện Thụy Nguyên, còn dám cắt điện tòa nhà Huyện ủy huyện Thụy Nguyên. Hành vi này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng hệ thống điến lực chúng ta, cần phải kiên quyết đả kích và uốn nắn.

Tả Ái Dân lập tức ngây người, y không ngờ rằng, tên Cố Chấn Khiết này mặc dù đã biết rõ mối quan hệ của Lý Hoành Quý mà vẫn dám cứng rắn như vậy. Điều này không đúng với phong cách của Cố Chấn Khiết. Nghĩ đến đây, y nhắc nhở một lần nữa:

– Tôi nói với cậu điều này. Cậu có biết dù Lý Hoành Quý không là gì nhưng anh trai hắn là Lý Hoành Vũ lại không phải là người bình thường hay không? Mặc dù ở tỉnh chúng ta, cũng là người có mạng lưới quan hệ rộng, muốn đụng tới em trai của y nhất định sẽ động tới y, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp trở ngại lớn.

Cố Chấn Khiết nhìn ra được sự do dự của lãnh đạo, anh ta biết sự khó xử của Tả Ái Dân, cái chức Chủ nhiệm phòng Giám sát của y không phải dễ làm, cần phải suy xét và cân bằng trong các mối quan hệ. Bởi vậy, Cố Chấn Khiết liền nói:

– Chủ nhiệm Tả, tôi cho rằng việc về Lý Hoành Quý cần phải điều tra sâu và xử lý, chỉ cần ông đồng ý, tôi tình nguyện làm người tiên phong. Nếu thành công thì là do sự ủng hộ lớn của ông, nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, trách nhiệm sẽ do một mình tôi gánh vác.

Cố Chấn Khiết nói như vậy là đã thể hiện rất rõ thái độ của mình, có thành tích thì là của ông, có trách nhiệm thì là của tôi.

Thấy Cố Chấn Khiết kiên quyết như vậy, Tả Ái Dân nhíu mày.

Người thanh niên này rốt cuộc nghĩ gì đây? Tại sao phải động đến người quản lý ở cái chi nhánh nhỏ xíu ở huyện Thụy Nguyên chứ.

Lúc này, Cố Chấn Khiết nhận thấy sự do dự của Tả Ái Dân, có một chút khó chịu, sự kiêu ngạo trong lòng đang muốn bộc phát ra. Lần đầu tiên, anh ta dùng giọng điệu vô cùng khí phách nói với Tả Ái Dân:

– Chủ nhiệm Tả, tôi biết ông lo lắng Lý Hoành Vũ sẽ phản công, nhưng tôi có thể nói rõ ràng với ông, hậu quả này ông hoàn toàn không phải lo lắng. Hơn nữa, tôi bảo đảm việc này tuyệt đối không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến ông. Nếu ông thật sự khó xử, tôi sẽ trực tiếp báo cáo chuyện này lên Ban kỷ luật phía tổng bộ Yến Kinh, sau đó sẽ do đích thân tôi phụ trách điều tra vụ này. Tôi bảo đảm sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này.

Nghe những lời này của Cố Chấn Khiết, Tả Ái Dân đột nhiên mở to hai mắt, y giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Người thanh niên này nói gì vậy? Mình không nghe nhầm đấy chứ? Để tổng bộ Yến Kinh trực tiếp xuống điều tra? Việc này phải có rất nhiều mối quan hệ vững chắc mới có thể làm được. Người thanh niên này không phải đang khoác lác chứ?

Trong lòng mặc dù có một chút hoài nghi nhưng y cũng biết rằng, trên chốn quan trường, không thể coi thường bất kỳ ai. Nếu sự việc đã đến nước này, mình cũng không nên ngăn cản Cố Chấn Khiết làm việc này, nhưng y cũng muốn nhân cơ hội này để xem mạng lưới quan hệ của cấp dưới, liền gật đầu nói:

– Ừ, nếu chuyện này do tổng bộ xuống điều tra, chúng ta làm thì cũng là hợp tình hợp lý.

Cố Chấn Khiết gật đầu nói:

– Được rồi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Cố Chấn Khiết ra ngoài chưa đến 10 phút, chuông điện thoại của Tả Ái Dân vang lên, trong điện thoại là giọng nói vô cùng nghiêm túc của lãnh đạo tổng bộ:

– Đồng chí Tả Ái Dân, vấn đề hủ bại ở một số chi nhánh địa phương của công ty điện lực tỉnh Bạch Vân chúng ta vô cùng nghiêm trọng, đặc biệt là Lý Hoành Quý ở huyện Thụy Nguyên. Thật sự là quá kiêu ngạo rồi, cần phải nghiêm túc xử lý, răn đe.

Tả Ái Dân giật mình, thầm vui mừng vì mình làm việc cẩn thận, không đắc tội với tên Cố Chấn Khiết này.

Rất nhanh, Cố Chấn Khiết lại trở về phòng, Tả Ái Dân cười nói:

– Tiểu Cố, vừa rồi tôi có nhận được chỉ thị của cấp trên, lãnh đạo nói vấn đề huyện Thụy Nguyên vô cùng nghiêm trọng, cần phải xử lý nghiêm khắc. Vụ này sẽ do đích thân cậu phụ trách, tôi sẽ ở phía sau toàn lực ủng hộ cậu.​
Bình Luận (0)
Comment