Tôn Húc Dương cười khổ lắc đầu.
– Rốt cuộc Liễu Kình Vũ đang nghĩ gì đây, bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được, nhưng cũng đã lờ mờ hiểu ra, Liễu Kình Vũ quăng vị Phó phòng này sang cho chúng ta quyết không phải là ngẫu nhiên, hẳn là đã sớm có kế hoạch rồi. Mục tiêu trước mắt của hắn cũng vô cùng đơn giản, đó chính là để chúng ta lấy được vị trí Phó phòng này, hơn nữa còn đưa ra kế hoạch chỉnh đốn lại. Như vậy người của chúng ta sau khi tới Phòng công an huyện, để ổn định vị trí, để có thể không bị hất cẳng thì trong vòng 3 tháng này phải áp dụng một số biện pháp mạnh để thể hiện mình.
Cứ như vậy, người đó không thể né tránh được phải xung đột với một số người do Khang Kiến Hùng cầm đầu.
Tuy nhiên, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ. Anh nghĩ mà xem, trước đây Ngụy Hoành Lâm đích thân gọi điện thoại cho tôi muốn tôi giúp ông ta giành được vị trí Phó phòng này, điều này cho thấy ông ta rất quan tâm tới việc này, thậm chí còn đưa ra điều kiện giao dịch vô cùng hậu hĩnh với tôi. Song, tôi lại ra trận phản bội, Ngụy Hoành Lâm há chẳng phải sẽ hận tôi tới xương tủy sao? Cứ như vậy thì quan hệ giữa tôi và Ngụy Hoành Lâm há chẳng phải xung đột nhiều hơn, tín nhiệm ít hơn sao. Nếu cứ như vậy, sau này giữa tôi và Ngụy Hoành Lâm muốn hợp tác ứng phó với Liễu Kình Vũ cũng tương đối khó.
Chiêu này của Liễu Kình Vũ quả là dụng ý thâm sâu, một mũi tên bắn trúng nhiều đích.
Nghe Tôn Húc Dương giải thích, Phương Bảo Vinh bỗng trợn trừng mắt ngạc nhiên, miệng há hốc ra, hít một hơi dài, nói:
– Phó bí thư Tôn, Liễu Kình Vũ sẽ không lợi hại như vậy chứ?
Tôn Húc Dương cười nói:
– Ai mà biết được, dù sao tôi cũng đã thấy, chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này tuyệt đối không thể xem thường hắn được, thậm chí còn phải coi hắn là đối thủ nặng ký nữa đấy.
Khi Tôn Húc Dương và Phương Bảo Vinh đang thảo luận, Ngụy Hoành Lâm và đám thủ hạ của y cũng đang nghiên cứu sau này nên đối phó với Liễu Kình Vũ thế nào.
Còn lúc này, trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ cũng đang bận rộn.
Mặc dù Ngụy Hoành Lâm đi họp ở thành phố Nam Hoa trở về, nhưng Liễu Kình Vũ lại cảm thấy lần này cuộc họp của Ngụy Hoành Lâm quả thực có chút trùng hợp, cho nên bảo Tống Hiểu Quân đi tìm hiểu thêm một chút tình hình các huyện khác. Kết quả là lại khiến cho Liễu Kình Vũ kinh ngạc, bởi vì cả thành phố Nam Hoa chỉ có Ngụy Hoành Lâm đi họp, các vị lãnh đạo của các huyện khác cơ bản không có ai đi, như vậy vấn đề có lẽ đã nghiêm trọng rồi.
Tống Hiểu Quân nói:
– Bí thư Liễu, tôi thấy nếu Ngụy Hoành Lâm dám đi họp, còn dẫn theo đại bộ phận Phó chủ tịch huyện của Ủy ban huyện nữa, như vậy bên y chắc chắn đã nhận được thông báo của thành phố rồi. Chuyện này chúng ta rất khó trực tiếp chất vấn lên thành phố. Hơn nữa quan hệ giữa Ngụy Hoành Lâm và Chủ tịch Hoàng e là chúng ta khó tra ra được.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Đúng vậy, chuyện này nếu không xảy ra ngoài ý muốn, rất có thể là Ngụy Hoành Lâm đã ngấm ngầm áp dụng phương án của Chủ tịch Hoàng rồi. Y đưa theo chủ lực của Ủy ban huyện, đem sự việc giao lại cho hai vị Phó chủ tịch huyện không có thực quyền căn bản không xử lý được việc, mà sau này trong huyện còn xảy ra nhiều chuyện nữa. Điều này chắc chắn có dự tính trước rồi, mục đích của y có lẽ là muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau, xem tôi bị dân chúng làm cho sứt đầu mẻ trán thế nào.
Trong lúc nói chuyện, hai mắt Liễu Kình Vũ toát lên hai tia lãnh lẽo. Thân là nhân vật số một của huyện Thụy Nguyên, về cuộc đấu tranh chính trị Liễu Kình Vũ có cái nhìn rất phóng khoáng, có người là có đấu tranh. Nhưng đối với việc đấu tranh Liễu Kình Vũ cũng có nguyên tắc của mình. Hắn cho rằng cuộc đấu tranh chính trị thực sự phải tuân theo nguyên tắc nhất định, hơn nữa còn phải đảm bảo tất cả các cuộc đấu tranh đều phát triển theo hướng vì dân chúng. Nhưng ý kiến của mọi người lại khác, quan niệm khác nhau, lúc này mọi người đều thể hiện sự thần thông của mình, xem xem phương pháp của ai tốt cho người dân hơn, có thể thúc đẩy sự phát triển kinh tế.
Tuy nhiên, phương pháp mà Ngụy Hoành Lâm chọn lần này hoàn toàn hơi quá, vì đánh vào uy quyền số 1 của mình mà dùng thủ đoạn không đâu vào đâu, thậm chí còn có khả năng kích động dân chúng gây chuyện. Nếu đúng như vậy, tên Ngụy Hoành Lâm này e là có vấn đề rồi, một là không đặt toàn bộ tinh lực chính vào việc dân, mà chỉ lo làm thế nào để tranh quyền đoạt thế, làm thế nào để tính sổ người khác, sao y có thể làm tốt được công việc được.
Vì sao mấy năm nay các số liệu toàn diện của huyện Thụy Nguyên lại lạc hậu hơn so với sự phát triển của toàn thành phố Nam Hoa? Vì sao số liệu kinh tế của huyện Thụy Nguyên lại đứng cuối sổ toàn thành phố Nam Hoa? Với phương pháp này, phương thức tư duy này của Ngụy Hoành Lâm, huyện Thụy Nguyên phát triển được mới lạ.
Không khí quan trường huyện Thụy Nguyên rất không ổn.
Tác phong không đúng sẽ dẫn tới quan viên làm việc không đúng, làm việc không công bằng, làm việc không công bằng sẽ dẫn đến lòng dân không thuận, lòng dân không thuận sẽ nảy sinh vấn đề, nảy sinh vấn đề thì ai đi phát triển kinh tế được.
Mọi vấn đề đều giằng xéo vào nhau, liên kết với nhau.
Lúc này, từ chuyện Ngụy Hoành Lâm, Liễu Kình Vũ càng kiên định quyết tâm chỉnh đốn mạnh mẽ phong khí quan trường huyện Thụy Nguyên.
Chính vào lúc này, cửa phòng làm việc Liễu Kình Vũ có tiếng gõ cửa.
Liễu Kình Vũ mở cửa ra xem, bên ngoài có một đám người dân đang đứng, Liễu Kình Vũ liền nói:
– Mời bà con vào, tôi là Liễu Kình Vũ, mọi người có việc gì có thể phản ánh trực tiếp với tôi.
Lúc này, bà con vừa mới bước vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ vẫn còn đang căng thẳng, nhưng thấy nụ cười tươi rói của Liễu Kình Vũ, thấy tuổi tác của Liễu Kình Vũ, trong lòng mọi người bỗng thấy thoải mái hơn.
Một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi trong đó lên tiếng:
– Bí thư Liễu, chúng tôi là người dân thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông, thực sự không còn cách nào để sống nữa.
Liễu Kình Vũ cau mày nói:
– Sao thế?
Người dân nói:
– Bí thư Liễu, ngài biết không, thôn Thất Lý Hà chúng tôi từ năm 1980 cho tới nay cũng đã hơn 30 năm rồi, nhưng Bí thư chi bộ thôn chúng tôi hơn 30 năm qua chưa hề đổi lần nào. Trước năm 2000 thì Bí thư chi bộ Ngô Đăng Sinh lên nhậm chức, từ sau năm 2000 con trai Ngô Đăng Sinh là Ngô Hoài Nhân lên đảm nhiệm chức Bí thư chi bộ thôn. Hai cha con người này thay nhau lên ngồi vị trí đó, ngày càng xấu xa, công trình giao thông của các thôn khác thì đều tu sửa đường bê tông, nhưng thôn chúng tôi, mọi người góp vốn là mỗi nhà đều phải bỏ ra, trong huyện trong thị trấn cũng có hỗ trợ, nhưng con đường này bao nhiêu năm rồi vẫn chưa được tu sửa.
Lúc này, một người phụ nữ đứng bên cạnh lên tiếng:
– Bí thư Liễu, hai cha con người này không ra thứ gì cả, chính sách kế hoạch hóa gia đình trước đây không hề phát động chính sách hai con. Hai cha con người này chỉ là lợi dụng chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình để phạt tiền, từ thôn chúng tôi đã phạt được gần triệu tệ rồi, vẫn còn chưa hài lòng. Họ chỉ cần thiếu tiền thì sẽ phạt, hơn nữa cán bộ thôn và đảng viên của thôn chúng tôi cũng đều là người nhà của hai cha con này. Phàm thì bất kỳ việc lớn nào trong thôn, hầu như cha con họ nói gì làm đấy, mỗi thôn nhỏ chúng tôi không đủ 1000 người, số tài chính thiếu hụt của 2 năm gần đây lại cao lên tới 600 ngàn, chúng tôi thấy hai người này căn bản không có bất kỳ dự án kiến thiết mang tính công ích nào, ngài nói xem số tiến này tiêu đi đâu?
…..
Những lời nói của người dân tới từ thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông này, phẫn nộ, tức giận, còn có người vừa nói vừa gạt lệ, thậm chí có người còn nói chuẩn bị tổ chức người dân toàn thôn tới Yến Kinh kêu oan, nói cái gì cũng toàn là muốn kiện hai cha con nhà này.
Nhưng, mấy người này vừa nói xong, một người dân khác liền nói:
– Tôi thấy hay là thôi đi, chúng ta chỉ có thể cam chịu số phận, chúng ta đã kiện hơn 20 năm rồi. Cha con nhà này chẳng phải vẫn còn đang ngồi ở vị trí Bí thư chi bộ đó sao? Người dân chúng ta chỉ có thể mặc người chém giết, mặc người ức hiếp thôi, ai bảo hai cha con nhà này có người ở trên chứ, trong huyện trong thị trấn ai dám dạy dỗ họ?
Nghe ý kiến của những người dân này, Liễu Kình Vũ cơ bản đã hiểu mục đích thực sự của những người dân này, hắn tin người dân tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mà đi kiện Bí thư chi bộ. Hơn nữa vấn đề đường giao thông thôn mà họ nói là rõ ràng nhất, nhìn là biết, nếu quan chức ở thôn này ngay cả vấn đề này cũng không giải quyết được thì nói không có vấn đề gì thì chắc chắn là không được rồi. Hắn đã xem qua tài liệu của huyện Thụy Nguyên, biết đường giao thông liên thôn là một trong những thành tích chính trị mà nhờ đó Hoàng Lập Hải dời huyện Thụy Nguyên thăng chức lên làm Chủ tịch thành phố. Trong tài liệu khi đó còn viết rất rõ, tất cả các thôn toàn huyện đều đã liên thông đường bê tông rồi.
Liễu Kình Vũ trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn người dân nói:
– Thưa bà con, việc này tôi đã biết rồi, trước tiên các vị đừng vội kiện lên trên, như vậy cũng không có tác dụng gì, bởi vì chuyện này cuối cùng cũng sẽ đổ xuống đầu huyện Thụy Nguyên chúng ta, hay là để tôi xử lý. Bà con yên tâm, cho tôi thời gian 3 ngày, tôi sẽ điều tra rõ, giải quyết xong việc này.
Nghe Liễu Kình Vũ nói thời gian 3 ngày có thể hoàn thành việc này, bà con có vẻ hoài nghi. Nên nhớ chuyện này trước khi Liễu Kình Vũ còn chưa tới nhậm chức, chỉ là cổng Ủy ban Huyện ủy đều đã bị họ bao quanh chí ít cũng hơn 5 lần rồi, như vậy mà sự việc vẫn chưa được giải quyết, bây giờ Liễu Kình Vũ lại nói làm xong trong 3 ngày, điều này có quá nực cười không. Hơn nữa Liễu Kình Vũ cũng muốn để người dân đi về trước, điều này chẳng phải là lừa dối chúng ta sao?
Người dân cũng rất biết suy nghĩ, một người đàn ông đã nói chuyện với Liễu Kình Vũ ban đầu liền nói:
– Bí thư Liễu, liệu có phải anh đang lừa chúng tôi không?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Tôi phải lừa mọi người sao? Nếu trong 3 ngày tôi không giải quyết được cho các vị, vậy sau 3 ngày các vị cứ tới đây, khi đó chẳng phải tôi vẫn tiếp sao? Tôi lại tự chuốc phiền phức cho mình sao? Hơn nữa, văn phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy tôi luôn mở cửa đón mọi người, chẳng lẽ lần này mọi người vào khó lắm sao?
Mọi người nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy cũng thấy có lý, người đàn ông trung niên đó liền nói:
– Được, nếu Bí thư Liễu đã nói như vậy, vậy chúng tôi cũng chỉ biết chờ thôi, nhưng lời nói đã được nói trước mặt mọi người, nếu trong 3 ngày anh không giải quyết được, chúng tôi nhất định sẽ kiện lên trên, tới khi đó chúng tôi sẽ trực tiếp lên thành phố Yến Kinh.
Liễu Kình Vũ cười gật đầu:
– Được rồi, không vấn đề gì.
Tiễn xong những người dân này, sắc mặt Liễu Kình Vũ khi đó trầm xuống.