La Thiên Lỗi lúc ấy chính là sửng sốt.
Pháp luật có thể mang ra đùa giỡn được hay không? Trên nguyên tắc thì đương nhiên là không thể được rồi, nhưng pháp luật không thể hơn tình nghĩa được, nhưng vấn đề này lão không thể nói ra với Liễu Kình Vũ được, dù sao thì người ta cũng là lãnh đạo cấp trên.
Tuy nhiên La Thiên Lỗi vẫn là người tương đối biết cách tuỳ cơ ứng biến, thấy con đường này đi không thông, lập tức liền nói:
– Bí thư Liễu, ngài xem nếu không thì như vậy đi, chuyện này chúng ta có thể điều tra rõ ràng trước rồi mới đưa người đi hay không?
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, ông tới đây cũng khá là trễ, không biết rõ tình hình cụ thể, sở dĩ tôi đề nghị đồng chí Ngô Hoài Nhân cùng đi đến đồn công an, cũng là vì muốn phối hợp điều tra sự kiện lần này. Dù sao đồng chí Ngô Hoài Nhân cũng là Bí thư chi bộ thôn, đối với tình hình trong thôn cũng hiểu khá rõ, có ông ấy ở đây, hiệu suất điều tra một số việc cũng sẽ cao hơn một chút. Thế nào, chẳng lẽ ông cho rằng đồn công an không nên nhờ hai đồng chí Ngô Hoài Nhân và Ngô Hoài Thuỷ phối hợp điều tra hay sao?
– Không phải, không phải, Bí thư Liễu, ngài hiểu lầm ý tôi rồi …
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nghi ngờ như vậy, La Thiên Lỗi vội vàng phủ nhận đồng thời cũng gấp gáp giải thích.
Nói giỡn, lúc này anh em nhà họ Ngô đây là muốn chiết kích trầm sa, tiếp tục cùng ngồi với bọn họ trên một cái thuyền quả thật là hơi nguy hiểm. Thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, lão đương nhiên là phải đem lợi ích của mình vĩnh viễn đặt lên vị trí hàng đầu.
Chờ sau khi La Thiên Lỗi giải thích xong, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, ông đã tới đây rồi, vậy thì việc đưa hai đồng chí Ngô Hoài Nhân và Ngô Hoài Thuỷ đến đồn công an thị trấn phối hợp điều tra liền giao cho ông làm, đây cùng là một bài kiểm tra về năng lực của ông, hy vọng rằng ông sẽ không phụ lòng tổ chức đã tin tưởng ông như vậy, có thể trải qua được thử thách, đừng quên rằng sự việc hôm nay xảy ra ở thị trấn Ngô Đông các ông.
Lúc này đây Liễu Kình Vũ đang dùng lời nói rất nghiêm khắc mà nói với La Thiên Lỗi.
La Thiên Lỗi là người thông minh, Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy lão đã hiểu được ngay ý hắn. Sự việc hôm nay nếu lão giải quyết xong xuôi, như vậy thì Liễu Kình Vũ có thể sẽ không truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo là mình, nhưng mà nếu như làm không xong, như vậy thì có khả năng chính lão cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Việc này khiến cho La Thiên Lỗi khá là buồn bực, nếu sớm biết chuyện sẽ như vậy, lão cũng sẽ chẳng thò mặt đến đây làm gì.
Tuy nhiên trên thế giới này cũng không có chỗ nào bán thuốc hối hận, nếu đã đến đây rồi thì phải làm việc.
Lão chỉ có thể quay mặt lại nói với Ngô Hoài Nhân:
– Đồng chí Ngô Hoài Nhân, tôi thấy ông cũng nên đi theo đồng chí Nguyễn Hồng Ba về thị trấn một chuyến đi, chắc là ông cũng biết, lần này chỉ là đến đó tiến hành phối hợp điều tra thôi.
Ngô Hoài Nhân không thể ngờ được Bí thư Đảng uỷ thị trấn La Thiên Lỗi lại có thể trở mặt nhanh như vậy, quả thật chính là một con rồng biến hình, đây là cái thứ gì thế.
Trong lòng y đối với La Thiên Lỗi tràn đầy sự coi thường và kinh bỉ, cả trên mặt Ngô Hoài Nhân cũng biểu hiện thẳng ra như vậy, liền lạnh lùng nói:
– Không được, hiện giờ công việc trong thôn của tôi đang còn rất bề bộn, nhất là thời điểm cần phải ứng phó với sự khiêu khích của thôn Bát Lý Hà, căn bản là không thể phân thân ra làm hai được, cho nên tôi không thể đi được đâu.
Ngô Hoài Nhân vừa nói như vậy, đám đệ tử Ngô gia phía sau y lập tức liền la lớn:
– Đúng vậy, Bí thư Ngô không thể đi được, tất cả mọi việc ở thôn chúng tôi đều cần phải có Bí thư Ngô đứng ra chủ trì.
– Đúng đó, Bí thư Ngô ở thôn chúng tôi chính là Định Hải thần châm, dù là ai thì cũng đừng nghĩ đến chuyện vu oan và khi dễ Bí thư Ngô của chúng tôi.
Còn có mấy người kiêu ngạo lớn tiếng la lên:
– Liễu Kình Vũ cút ra khỏi thôn Thất Lý Hà đi, ở nơi này không chào đón mày đâu.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiênmỉm cười nhìn tất cả mọi việc đang diễn ra trước mắt, việc hắn cần làm bây giờ là xem thử xem La Thiên Lỗi có thể xử lý tốt được việc này hay không. Nếu như La Thiên Lỗi xử lý không tốt, hắn sẽ không ngại gì mà cách chức lão ta, ngay cả một việc nhỏ như vậy mà Bí thư Đảng uỷ thị trấn cũng không thể làm được, sợ rằng chẳng có tí năng lực nào thôi.
Nghe thấy Ngô Hoài Nhân và đám người đứng phía sau ồn ào như vậy, sắc mặt La Thiên Lỗi vô cùng khó coi, rất dễ nhận thấy lúc này Ngô Hoài Nhân không có ý định để lại cho lão một chút mặt mũi nào.
Điều này khiến lão vô cùng khó chịu.
Thời điểm trước kia, ở những tình huống không có lợi cho chính bản thân lão, lão cũng sẽ chẳng cam tâm tình nguyện trực tiếp xảy ra xung đột với Ngô Hoài Nhân, đối với những hành động của y ở thôn Bát Lý Hà thì lão vẫn mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng lúc này đây, không ngờ là Ngô Hoài Nhân lại không nể mặt lão trước mặt Liễu Kình Vũ như vậy, đây quả thực là ép lão đến bước đường cùng mà.
Một khi đã như vậy, lão quyết định sẽ phải hung hăng phản kích lại một chút.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của La Thiên Lỗi trực tiếp dừng trên người Ngô Hoài Nhân, trầm giọng nói:
– Đồng chí Ngô Hoài Nhân, tôi thấy ông nên đi cùng với đồng chí Nguyễn Hồng Ba một chuyến đi, nếu không thì sự tình hôm nay sẽ khó mà điều tra rõ ràng được.
Ngô Hoài Nhân cười khinh bỉ, cũng chẳng thèm trả lời lại câu nào.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt của La Thiên Lỗi loé ra hai tia sắc lạnh, lập tức liền biểu hiện ra tác phong mạnh mẽ, nghiêm khắc của Bí thư Đảng uỷ thị trấn, trực tiếp nhìn về phía Phó đồn công an Nguyễn Hồng Ba nói:
– Phó đồn Nguyễn, nếu đồng chí Ngô Hoài Nhân không muốn hợp tác, vậy đồn công an các ông cứ áp dụng các biện pháp cưỡng chế đi. Ngô Hoài Nhân thân là Bí thư chi bộ thôn Thất Lý Hà, ông ta có nhiệm vụ phải phối hợp điều tra, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay có thể không phải là chuyện nhỏ, đây chính là tụ tập vây đánh Bí thư Huyện uỷ, đây là sự việc có tính chất vô cùng tồi tệ, nhất định phải điều tra cho rõ ràng, Ngô Hoài Thuỷ là người chỉ huy hoạt động lần này, nhất định là phải bị đưa đi, còn về phần Ngô Hoài Nhân, thân là Bí thư chi bộ thôn, trong thôn phát sinh sự việc có tính chất nghiêm trọng như vậy, là lãnh đạo thì phải chịu trách nhiệm, trước tiên cùng nhau đưa ra những hiểu biết về thị trấn, đến lúc đó có thể còn có Uỷ ban Kỷ luật tham gia nữa, xem thử xem còn có những vấn đề khác hay không.
La Thiên Lỗi đã nổi giận lên rồi, khiến cho Ngô Hoài Nhân và tất cả đám người Ngô Hoài Thuỷ tất cả đều khiếp sợ.
Bọn chúng ai cũng không ngờ được, Bí thư Đảng uỷ thị trấn ở thời điểm trước kia chỉ còn thiếu điều khom lưng khuỵu gối trước mặt chúng không ngờ lúc này lại có khí phách như vậy, không ngờ lại trực tiếp muốn áp dụng biện pháp cưỡng chế, hơn nữa còn muốn mời Uỷ ban Kỷ luật tham gia điều tra, chẳng lẽ lão không sợ người chống lưng cho y sẽ trừng trị lão sao?
Giờ phút này, Nguyễn Hồng Ba nghe thấy Bí thư Đảng uỷ thị trấn đã lên tiếng như vậy, lập tức liền vung tay lên:
– Người đâu, dẫn hai người kia đi cho tôi.
Mấy người công an liền tiến tới, muốn đưa Ngô Hoài Nhân đi.
Đám đệ tử Ngô gia sau lưng lập tức liền nhảy vọt lên, đem Ngô Hoài Nhân bảo vệ ở chính giữa, không để người nào đến gần.
Nhìn thấy vậy, La Thiên Lỗi lại càng tức giận hơn, trực tiếp nói với Khang Kiến Hùng:
– Trưởng phòng Khang, tình hình trước mắt ông cũng thấy rồi đó. Tôi thấy tình hình hôm nay chắc chắn là có sự leo thang, thậm chí có người còn ngang nhiên chống lại cơ quan thi hành pháp luật đang thi hành nhiệm vụ, cản trở người thi hành nhiệm vụ, tôi thấy sự việc này chúng ta không thể dung túng được.
Khang Kiến Hùng cuối cùng cũng đã nhìn ra, lúc này La Thiên Lỗi đã thật sự tức giận rồi, giờ phút này gã cũng tương đối cấp bách. Gã đã hơn một lần bị Liễu Kình Vũ nắm được nhược điểm rồi, nếu lần nữa lại bị Liễu Kình Vũ nắm thêm nhược điểm, gã nhất định sẽ chết chắc, Liễu Kình Vũ sẽ không chút do dự mà bắt lấy gã, trong ánh mắt gã cũng lộ ra hai tia sắc lạnh, trầm giọng nói:
– Đúng, đồng chí La Thiên Lỗi nói quả thật không sai, đối với việc cản trở cơ quan hành pháp đang thi hành nhiệm vụ này chúng ta nhất định không thể dễ dàng dung túng và bỏ qua, tôi sẽ gọi cho đội cảnh sát có vũ trang của huyện, để cho đội cảnh sát được vũ trang đầy đủ đến đây, tối muốn xem thử xem ai còn muốn ở đây gây rối.
Nói xong, Khang Kiến Hùng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, khiến cho đội cảnh sát có vũ trang lập tức lên đường, đi thẳng đến thôn Thất Lý Hà.
Chờ sau khi gã cúp điện thoại, La Thiên Lỗi lập tức nhìn về phía Nguyễn Hồng Ba:
– Đồng chí Nguyễn Hồng Ba, ông hãy bảo đám cảnh sát dưới quyền ông nhanh nhẹn lên một chút, bảo họ dùng điện thoại chụp lại hình tất cả những người đang cản trở cơ quan hành pháp đang thi hành nhiệm vụ, nhớ kỹ khuôn mặt và diện mạo của họ, lưu lại rồi khi trở về sẽ xử lý. Hôm nay ai dám cản trở việc thi hành pháp luật, hôm nay không bắt thì sau này cũng sẽ xử lý, tôi không tin rằng, ở thị trấn Ngô Đông chúng ta có chỗ nào mà pháp luật không thể đụng đến được. Bí thư chi bộ thôn thì sao chứ, Bí thư chi bộ thôm cũng phải tích cực phối hợp với cơ quan công an đang điều tra, nếu như phạm sai lầm nên bắt lại thì cũng bắt.
Nhìn thấy La Thiên Lỗi và Khang Kiến Hùng kẻ xướng người hoạ, trong lòng Ngô Hoài Nhân bắt đầu thấy run rẩy.
Tuy rằng y rất kiêu ngạo nhưng cũng vô cùng sáng suốt, tình hình trước mắt xem như cũng đã nhìn thấu. Bí thư Huyện uỷ mới tới này cũng không hề đơn giản, không ngờ chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi cũng có thể nắm thóp được Khang Kiến Hùng và La Thiên Lỗi, còn về ý tứ mấy câu nói gần nói xa của Liễu Kình Vũ, y cũng có thể hiểu được một chút. Y vốn nghĩ Liễu Kình Vũ chỉ là một lên nhóc con chưa ráo máu đầu không rành thế sự, chỉ là dựa vào một chút quan hệ thôi, chỉ cần thu thập một chút là được rồi, thật không ngờ tên tiểu tử này lại không hề đơn giản như vậy, bản thân y cũng có phần hơi xem nhẹ đối phương rồi.
Giờ phút này, đám đệ tử Ngô gia vây xung quanh Ngô Hoài Nhân vừa nghe thấy lời của Khang Kiến Hùng và La Thiên Lỗi, toàn bộ đều trợn tròn mắt. Nhất là thời điểm bọn họ nhìn thấy Nguyễn Hồng Ba đã bắt đầu chỉ huy người dùng điện thoại di động chụp hình bọn họ, mấy tên này thấy vậy đều hơi do dự, đều bắt đầu né tránh về phía sau. Nói đùa, trong thị trấn muốn bắt người về tính sổ, vậy thì phiền phức cũng không phải là ít. Phải biết rằng, người trong thôn đều muốn lo liệu chuyện hộ khẩu, muốn lãnh các loại trợ cấp của nhà nước thì cũng phải qua thị trấn, chỉ một câu nói của Bí thư Đảng uỷ thị trấn có thể khiến cho người ta vui mừng nhưng cũng có thể khiến cho người ta đau buồn. Tuy rằng Bí thư chi bộ Ngô cũng khá là oai phong, khá là có gốc gác, nhưng mà bọn họ thì không có, nếu như là vui vẻ náo nhiệt như bình thường thì bọn họ còn muốn tụ tập lại, hiện giờ cũng đã xảy ra việc giằng co đối đầu với Bí thư Đảng uỷ thị trấn rồi, bọn họ cũng không nên trêu vào.
Những người này vừa rút lui về phía sau, vị trí của Ngô Hoài Nhân lập tức liền trở thành đứng ở hàng đầu.
Nhìn thấy tình huống này, Ngô Hoài Nhân lập tức ý thức được tình trạng nguy hiểm của bản thân. Y biết rằng, đám đệ tử Ngô gia bên mình cái gì cũng tốt, bình thường lúc cần sử dụng đến cũng tương đối là thuận tiện, hơn nữa nói chuyện khá dễ dàng, nhưng có một chút không tốt, đó là quá thiên về thế lực rồi. Bọn chúng vừa thấy y lâm vào tình cảnh không tốt, ngay lập tức liền rút lui về phía sau, đây cũng là điểm khiến cho y buồn bực nhất.
Vào giờ phút này, ý thức được việc bản thân mình gặp phải nguy hiểm, Ngô Hoài Nhân không chút do dự liền lấy điện thoại di động ra gọi cho chỗ dựa cuối cùng của y, đó chính là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh uỷ Tỉnh Bạch Vân Trang Hải Đông:
– Chú Trang, cháu gặp phiền phức rồi, chú nhất định phải cứu cháu, những người này thật sự là quá kiêu ngạo rồi, bọn họ cơ bản cũng chẳng thèm coi chú ra gì.
Ở đầu bên kia điện thoại, Trang Hải Đông sau khi nghe xong lời của Ngô Hoài Nhân cũng không khỏi nhướn mày.