Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Nguỵ Hoành Lâm, trong lòng có chút không vui.
Hắn mặc dù biết tên Ngô Hoài Nhân này có chút quan hệ, nhưng không ngờ mạng lưới quan hệ của y lại mạnh như vậy.
Nhưng vấn đề là ở chỗ nhiều người không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, một khi bước lên đã dùng tư thế thái độ cao ngạo áp bức bản thân khuất phục. Việc này làm sao có thể chứ, Liễu Kình Vũ là người thế nào chứ, hắn làm sao có thể đứng yên, thà bị gãy chứ không bị bẻ cong.
Tuy rằng trong lời nói Vương Liên Kỳ còn để lại một con đường cho hắn, nhưng trong giọng nói gã có thái độ cao ngạo, cố ý dùng ngữ khí chỉ đạo sai khiến khiến Liễu Kình Vũ phản cảm.
Ông là Thư ký của Trang Hải Đông thì ngon lành hả, lại còn chơi chiêu áp chế với mình, ông cho rằng Liễu Kình Vũ tôi sẽ sợ à?
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– À, là Thư ký Vương, ý của ông là muốn tôi tìm hiểu rõ ràng một chút sự việc của Ngô Hoài Nhân à?
Vương Liên Kỳ gật gật đầu nói:
– Không sai, lãnh đạo chúng tôi rất quan tâm vấn đề này.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Thư ký Vương, tôi nghĩ có việc ông đã nhầm lẫn. Theo tôi được biết, Trưởng ban Trang là Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, việc ông ấy quản lý là nhân sự, hơn nữa chủ yếu là các công tác liên quan đến cán bộ cấp Sở, Ngô Hoài Nhân chỉ là một cán bộ thôn nho nhỏ, Trưởng ban Trang có hứng thú với một chức quan nhỏ như vậy, việc này có hơi khoa trương lắm không? Thư ký Vương à, hay là ông hãy bảo Trưởng ban Trang trực tiếp gọi cho tôi, tôi muốn xem xem có thật là Trưởng ban Trang có hứng thú với chuyện này không.
Liễu Kình Vũ nói như vậy, Vương Liên Kỳ lập tức tức giận đến nỗi chiếc mũi cũng bị lệch.
Nói đùa, lãnh đạo giao sự việc này cho gã giải quyết, bản thân làm sao có thể lật trở lại để lãnh đạo gọi cho Liễu Kình Vũ được, chỉ để Liễu Kình Vũ xác định lại sự việc. Nếu như lãnh đạo mà biết được, bản thân sẽ bị mất điểm trước mặt lãnh đạo, nhưng nếu không để lãnh đạo gọi cho Liễu Kình Vũ thì hắn sẽ có nghi vấn với lời nói của mình, hắn sẽ không nể mặt mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Liên Kỳ mắng thầm: “Bà nó, tên Liễu Kình Vũ này cũng thật là xảo quyệt và nham hiểm đấy.”
Sự việc phát triển đến nước này, Vương Liên Kỳ cũng biết Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ không nể mặt bản thân, nhưng bản thân lại không thể không lo được, dù sao lãnh đạo cũng đã giao phó sự việc này cho gã.
Nghĩ đến đây, Vương Liên Kỳ lạnh lùng nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, xem ra thái độ của anh rất kiên quyết, xem ra, tôi chỉ có thể để người khác nói chuyện với anh một lúc.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Thư ký Vương ông quá khách sáo rồi, tôi chỉ là làm việc tôi cần làm thôi.
Cúp điện thoại, Vương Liên Kỳ trực tiếp gọi cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải. Trong cuộc gọi, gã rất bất mãn tố cáo việc liên quan Liễu Kình Vũ vừa rồi cho ông ta nghe, nói Liễu Kình Vũ làm người phô trương, không hiểu quy tắc quan trường, sau đó đem việc Ngô Hoài Nhân kể ra, còn nhấn mạnh việc Trang Hải Đông rất xem trọng sự việc này, hy vọng Hoàng Lập Hải có thể để ý một chút.
Hoàng Lập Hải vừa nghe, biết sự việc lần này đối với chính mình mà nói là một cơ hội thật tốt, nếu có thể kết nối quan hệ với Trang Hải Đông, đó cũng là điều tốt, nhưng mà ông ta cũng biết rằng, Liễu Kình Vũ đối với bản thân không có ý tốt, cho nên ông ta chỉ nói:
– Thư ký Vương, tôi lập tức gọi cho Liễu Kình Vũ tìm hiểu sự việc, xem xem cậu ấy đang làm gì.
Hoàng Lập Hải cũng không hứa hẹn gì nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lập Hải lại gọi cho Liễu Kình Vũ.
Lúc này, điện thoại vang năm sáu tiếng tút tút mới có người bắt máy, Liễu Kình Vũ cau mày nói:
– Chủ tịch Hoàng, tôi là Liễu Kình Vũ.
Hoàng Lập Hải cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, nghe nói anh đang rất bận.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, hiện tại thực sự rất bận, lúc nãy xém chút mất mạng rồi. Chủ tịch Hoàng, vừa lúc nãy tôi xém chút là bị hơn mấy chục người bao vây đánh rồi, may mắn thay là đồn công an thị trấn Ngô Đông cử các đồng chí đến kịp lúc, nếu không, e rằng hiện tại ông không thể nghe tiếng nói của tôi được rồi đó.
Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hoàng Lập Hải lập tức bỏ ý định nói tiếp với hắn. Ông ta đã nghe ra được, Liễu Kình Vũ hắn lần này thật sự kiên quyết phải bắt Ngô Hoài Nhân rồi, ông ta nói gì đi nữa e rằng cũng không có tác dụng, hơn nữa nếu như những gì Liễu Kình Vũ kể là thật thì cho dù là Trang Hải Đông đi chăng nữa cũng không dẹp yên được chuyện này.
Cho nên, ông ta giả vờ thân thiết nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ à, trong công việc anh cần chú ý phương thức phương pháp, không được để bản thân gặp nguy hiểm, nếu không, anh mà có bề gì, thì đây là tổn thất rất lớn đối với Huyện Thuỵ Nguyên chúng tôi đấy.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Chủ tịch Hoàng, việc này ông yên tâm, mạng tôi còn khá là cứng, tình huống bình thường khó có việc gì lắm. Tôi kiên quyết lấy pháp luật pháp quy Quốc gia làm chuẩn để triển khai công việc của tôi, cám ơn ông quan tâm.
Sau khi cúp máy, ánh mắt sắc lạnh của Liễu Kình Vũ ngày càng lạnh lùng hơn.
Đồng thời, bất mãn của hắn đối với Ngô Hoài Nhân ngày càng sâu đậm. Hắn không ngờ, mạng lưới quan hệ của Ngô Hoài Nhân lại rộng như vậy, có thể khiến cho Hoàng Lập Hải đích thân đứng ra nói vấn đề này. Nếu như dân thôn Thất ly Hà phản ánh sự việc là thật, thì sau lưng Ngô Hoài Nhân e rằng những việc làm xấu xa cũa y còn đang được che đậy rất nhiều, rất khó để có ngưới dám truy cứu trách nhiệm sự việc. Việc này chỉ một phương gây hại nhưng thiệt hại thì rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ càng kiên định hơn suy nghĩ phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi cúp mày, sắc mặt Hoàng Lập Hải trầm xuống, ông ta xem như đã hiểu, tên Liễu Kình Vũ kia cũng không hề nể mặt ông ta.
Một khi đã như vậy, ông ta khôn còn gì để e dè nữa. Tuy sự việc này là Vương Liên Kỳ tìm đến ông ta, nhưng ông ta có thể lợi dụng việc này, giúp đỡ Liễu kình Vũ tạo ra cường địch.
Cho nên, ông ta lập tức gọi điện cho Vương Liên Kỳ nói:
– Thư ký Vương, thật là có lỗi quá, tôi vừa nói điện thoại với Liễu Kình Vũ, đồng chí Liễu đã có quyết định bắt Ngô Hoài Nhân rồi. Hắn nói việc này sẽ không nể mặt bất kỳ ai, bất luận đối phương là cấp bậc gì, hắn xác định sự việc rồi, thì nhất quyết kiên quyết tiến hành theo, tuyệt đối không nương tay. Thể diện của tôi hắn cũng không nhận, thật là có lỗi quá.
Liên tiếp hai câu xin lỗi, bao hàm ý áy náy của Hoàng Lập Hải, nhưng đồng thời hung hăng độc ác đẩy Liễu Kình Vũ về phía đối lập với Vương Liên Kỳ một phen.
Sau khi nghe những lời nói của Vương Lập Hải, hình tượng Liễu Kình vũ trong lòng Vương Liên Kỳ được dựng lên hoàn chỉnh. Gã cho rằng tên Liễu Kình Vũ nay rất khoa trương, rất kiêu căng, thô bạo không hiểu được phương pháp làm việc của cán bộ.
Sự việc phát triển đến nước này, Vương Liên Kỳ cũng biết, việc này không thể dựa vào bản thân mà giải quyết được, gã chỉ có thể đến văn phòng làm việc của Trang Hải Đông, đem toàn bộ sự việc kể lại một lần, trọng điểm nhấn mạnh một chút việc Liễu Kình Vũ ngang ngược không nể mặt.
Trang Hải Đông sau khi nghe xong liền cau mày, vẻ mặt ngưng trọng
Đối với thư ký Vương Liên Kỳ, ông ta rất tán dương khả năng làm việc của con người này, không ít công việc giao phó cho gã ta đều được giải quyết rất tốt, nhưng lần này, chỉ là Bí thư huyện ủy nho nhỏ mà Vương Liên Kỳ cũng không thể dẹp yên, xem ra tên thanh niên trẻ Liễu Kình Vũ rất có đầu óc đấy.
Tuy nhiên lúc này, Trang Hải Đông nhất quyết không ra mặt, dù sao lỡ như bản thân làm không tốt, vậy sẽ khiến ông ta mất thể diện, hơn nữa theo lời kể của Vương Liên Kỳ, ông ta ý thức được rằng, Liễu Kình Vũ sở dĩ kiên trì như vậy, e rằng cùng với việc hắn bị bao vây là có liên quan với nhau, trong đó nhất định có việc gì mà ông ta chưa thể biết rõ.
Hơi trầm ngâm một chút, Trang Hải Đông nói:
– Tiểu Vương à, việc này tạm thời cứ như vậy trước đi, anh hãy khoan nhúng tay vào đã, chỉ cần duy trì chú ý là được, xem xem trong chuyện này Liễu Kình Vũ có cách giải quyết thế nào, nếu như có kết quả thì hãy thông báo tôi biết.
Vương Liên Kỳ lập tức gật đầu.
Giờ này khắc này, ở hiện trường sự việc.
Ngô Hoài Nhân đã bị Phó đồn công an thị trấn Nguyễn Hồng Ba sai người bao vây lại, nhưng mà vẫn chưa có hành động gì cả.
Điểm này là ám hiệu của Liễu Kình Vũ.
Tất cả mọi người đều đang đợi.
Liễu Kình Vũ cũng đang đợi, đợi đến sau khi cúp điện thoại của Hoàng Lập Hải, điện thoại không còn reo nữa, khoé miệng Liễu Kình Vũ hiện lên tia cười lạnh lung. Bây giờ hắn đã biết được thực chất mạng lưới quan hệ của Ngô Hoài Nhân.
Đến đây, Liễu Kình Vũ không còn e dè bất kỳ cái gì nữa, trực tiếp vẫy tay:
– Đồng chí Nguyễn Hồng Ba, hãy dẫn Ngô Hoài Nhân và tất cả kẻ tình nghi về Đồn. Hy vọng ông có thể nhanh chóng điều tra rõ ràng sự việc, đặc biệt là thân phận của thôn dân phải được làm rõ, không được vu oan cho người tốt, nhưng cũng không thể buông tha cho kẻ xấu.
Nguyễn Hồng Ba biểu hiện ý hiểu rõ, dẫn Ngô Hoài Nhân cùng Ngô Hoài Thuỷ và những kẻ công kích Liễu Kình Vũ lên xe cảnh sát, trong sự hỗ trợ của nhân viên do Khang Kiến Hùng phái ra, tất cả tiến về đồn công an thị trấn.
Bọn người Nguyễn Hồng Ba đi rồi, Khang Kiến Hùng và La Thiên Lỗi không có đi, hai người nhìn về phía Liễu Kình Vũ, xem hắn còn có chỉ thị gì hay không.
Khang Kiến Hùng nói:
– Bí thư Liễu, hay là tôi đích thân đưa ngài về huyện?
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Không cần hộ tống đâu. Thế này đi, ông để lại năm, sáu người giúp tôi ổn định lại trật tự hiện trường đi, tôi muốn đến thôn Thất Ly Hà triển khai điều tra ý kiến nhân dân, tìm hiểu tiếng nói thật lòng của nhân dân nơi đó, đồng thời tiến hành làm việc tại hiện trường, xem xem nhân dân trong thôn có việc gì cần xử lý không.
Khang Kiến Hùng nghe xong có chút sửng sốt, nhưng vẫn theo ý đó mà tiến hành. Sau khi để lại sáu người, y lập tức dẫn người về đồn, chuẩn bị giám sát bên Nguyễn Hồng Ba phá án.
Theo sau, Liễu kình Vũ theo sự chỉ dẫn của thôn dân, đến tòa nhà chi bộ thôn, dùng loa phát thanh nói lớn:
– Các vị bà con, tôi là Bí thư huyện Thuỵ Nguyên Liễu Kình Vũ, hiện tại tôi đang ở chi bộ thôn Thất Lý Hà, mọi người có việc gì khó khăn, đau khổ, cần Huyện tiến hành hỗ trợ giải quyết, có thể đến chi bộ thôn tìm tôi, tôi hiện sẽ giúp mọi người xử lý.
Giờ này khắc này, ngồi bên cạnh Liễu Kình Vũ là Bí thư đảng ủy thị trấn La Thiên Lỗi, sau khi nghe được những lời nói này, lão đứng ngồi không yên.