Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 604

Liễu Kình Vũ trầm tư một lúc, liền tìm ra đầu mối.

Không cần biết Nguyễn Hồng Ba giờ đang ở đâu, nhưng tất cả sự việc đền hướng về cha con họ Ngô mà ra, chỉ cần bản thân bắt được cha con họ Ngô, tất cả sự việc đều có thể tìm ra manh mối.

Mà cha con họ Ngô lúc trước luôn ở đồn công an thị trấn Ngô Đông, nay họ được thả, đồn công an Ngô Đông không thể không biết sự việc. Hơn nữa theo phán đoán của Liễu Kình Vũ, Đồn công an Ngô Đông tuyệt đối không có gan lớn như vậy mà thả người, đặc biệt là Trưởng đồn công an Nguyễn Hồng Ba hiện nay không rõ tung tích, càng không có người dám quyết định việc này, việc này nhất định phải có người chịu trách nhiệm. Như vậy nếu bên phía đồn công an Ngô Đông không dám quyết định, chỉ có thể là cấp cao hơn. Như vậy không còn thắc mắc nữa, dám đưa ra quyết đinh như vậy không thể là lãnh đạo ủy ban thị trấn Ngô Đông, bọn họ không dám chịu trách nhiệm việc này. Hơn nữa Bí thư đảng ủy thị trấn La Thiên Lỗi sau khi được cảm hoá, tâm tư đã có khởi sắc, ông ta chắc chắn không dám làm việc này. Ông ta đã không dám thì những người khác càng không dám.

Theo suy đoán như vậy, Liễu kình Vũ phán đoán rằng người đưa ra quyét định như vậy chì có thể là người trên Huyện hoặc là ở Thành phố, nhưng bất luận là ai đưa ra quyết định này, Phòng công an huyện cũng khó tránh khỏi nghi ngờ. Dù sao người là bị nhốt ở cơ quan công an, người ngoài muốn thế nào đi nữa cũng phải thông qua bộ phận này.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi điện thoại tới Khang Kiến Hùng.

Giờ phút này, Khang Kiến Hùng cũng không có ngủ, bởi vì y ngủ không được.

Cuộc gọi của Liễu Kình Vũ hiện lên, Khang Kiến Hùng vừa nhìn đã thấy, nhưng không lập tức bắt máy, mà đợi một hồi sau mới nhận cuộc gọi với thái độ giả vờ như đang ngủ chưa tỉnh:

– Ai, ai đấy, sao gọi vào giờ này?

Liễu Kình Vũ là người rất thông minh, tuy Khang Kiến Hùng giả vờ như chưa tỉnh ngủ, nhưng đối với Liễu Kình Vũ mà nói, một người trong trạng thái như thế nào chỉ cần hắn nghe tiếng đối phương thì có thể phân biệt được. Liễu Kình Vũ trực tiếp từ trạng thái Khang Kiến Hùng xác nhận được rằng Khang Kiến Hùng tuyệt đối biết được thông tin cha con họ Ngô được thả.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, ông có biết việc đám người Ngô Đăng Sinh, Ngô Hoài Nhân đã được phóng thích về nhà?

Khang Kiến Hùng cố ý ra vẻ giật mình nói:

– Cái gì, được phóng thích về nhà? Việc này không thể, tôi chưa nghe thông tin này mà.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Chưa nghe nói không sao, tôi cho ông chút thời gian tìm hiểu. Đồng chí Khang kiến Hùng, ông còn nhớ tôi nói những gì với Nguyễn Hồng Ba tại hiện trường chứ.

Khang Kiến Hùng sửng sốt, hỏi:

– Nói cái gì?

Liễu Kình Vũ nói:

– Tôi không hy vọng nhìn thấy chứng cứ liên quan đến cha con họ Ngô và đám người đó biến mất, cháy hay bất cứ việc gì phát sinh ngoài ý muốn. Bằng không, tôi kiên quyết truy cứu, bất luận liên quan đến ai, cũng sẽ nhất quyết không tha.

Nghe đến đây, trong lòng của Khang Kiến Hùng run lên.

Lúc này, y đột nhiên nhớ lại những lời nói lúc ấy của Liễu Kình Vũ, lại nghĩ đến việc liên quan cục bộ lúc trước, một cảm giác không tốt dâng lên trong lòng.

Tuy nhiên Khang Kiến Hùng nhanh chóng bình tâm, bình tĩnh trở lại:

– Bí thư Liễu, tôi nhớ rồi, ngài quả thực có nói qua những lời này.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Ừ, ông nhớ là tốt. Tôi cho ông hai tiếng, vào trước sáu giờ ngày mai, đem sự thật việc cha con họ Ngô được thả ra báo cáo cho tôi. 7h sáng mai, ông triệu tập tất cả các Phó phòng công an, các Chủ nhiệm đến phòng họp Huyện ủy tập hợp. Tôi muốn nói chuyện với các vị. Thế nào, có vấn đề gì không?

Khang Kiến Hùng nhướn mày, nói:

– Bí thư Liễu, hiện tại là rạng sáng 4h, lúc này mà điều tra, chỉ sợ ngay cả người còn không thấy.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Tìm không thấy người? Đồng chí Khang Kiến Hùng, ông hình như bỏ qua một điều, theo tin tức tôi biết, đến 22h tối qua, cha con họ Ngô vẫn còn ở đồn công an thị trấn Ngô Đông, sau 22h bọn họ mới được phóng thích. Trong tình huống bình thường, theo ông, có người nhúng tay vào việc này không?

Liễu Kình Vũ nói như vậy, Khang Kiến Hùng thật không còn gì để nói.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên lại nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, tôi cần ông trả lời chính xác, thật ra là được hay không được?

Khang Kiến Hùng vừa nghe, lập tức đầu lớn như cái đấu, nhưng lại không thể không trả lời:

– Được, tôi sẽ báo cáo cho ngài trước 6h.

Sau khi cúp điện thoại, Khang kiến Hùng lập tức báo cáo việc của Liễu Kình Vũ cho Nguỵ Hoành Lâm nghe.

Ngụy Hoành Lâm sau khi nghe xong, lập tức nhíu mày nói:

– Liễu Kình Vũ, tên nhãi này thật biết nghĩ cách, không ngờ cố ý đề anh đi điều tra việc này. Như vậy đi, lão Khang, đến lúc đó anh cứ báo cáo hắn, việc này thành phố đã nhúng tay vào. Thông qua điều tra của thành phố, phát hiện cha con họ Ngô không có vấn đề, cho nên mới được phóng thích.

Khang Kiến Hùng sau khi nghe Nguỵ Hoành Lâm nói những lời này, mới thả hơi dài. Việc y lo lắng nhất là bị kéo vào sự việc này, y thật sự sợ rồi.

Sau hai tiếng, Khang Kiến Hùng trực tiếp gọi cho Liễu Kình Vũ, báo cáo:

– Bí thư Liễu, việc cha con họ Ngô được thả tôi đã điều tra kỹ, phía dưới đã phản ánh nói là do Cục công an Thành phố điều tra, phát hiện cha con họ Ngô không có vấn đề, cho nên phóng thích.

Liễu Kình vũ nghe Khang Kiến Hùng giải thích, lạnh lùng nói:

– Cục công an Thành phố? Vụ án nhỏ như vậy mà cần đến thành phố nhúng tay sao? Ông nói tôi nghe xem, rốt cuộc là người nào, phòng nào của Cục công an thành phố phụ trách việc này?

Khang Kiến Hùng vội vàng nói:

– Bí thư Liễu, tôi chưa điều tra kỹ, tôi chỉ vừa điều tra được việc này do thành phố phụ trách thôi.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, tôi nghĩ ông lại quên một việc, đó là Cục công an thành phố có tư cách nhúng tay vào việc này hay không? Cho dù họ có tư cách, có cần sự hỗ trợ của huyện Thuỵ Nguyên không? Nếu không có lãnh đạo Huyện Thuỵ Nguyên chấp thuận hay xác nhận việc này, Cục công an thành phố dựa vào gì mà nhúng tay? Còn nữa, cha con họ Ngô được thả ra, nếu không được Phòng công an huyện cho phép, không có chữ ký xác nhận của Đồng chí Nguyễn Hồng Ba ký tên, thì dựa vào cái gì mà phóng thích?

Thủ tục phóng thích có hợp lý không, việc này ông tự mà suy nghĩ cho kỹ. Tôi cho ông nửa tiếng cuối cùng, tôi muốn nghe đồng chí Nguyễn Hồng Ba đích thân báo cáo việc này. Nếu như nửa tiếng sau tôi không nghe được đích thân Nguyễn Hồng Ba đến báo cáo, thì coi như việc này tôi sẽ trực tiếp đề xuất trong hội nghị thường vụ miễn chức của ông, cùng với việc lần trước chặn đường phóng viên ở trên đường cao tốc, ông tự xem mà làm lấy đi.

Đồng chí Khang Kiến Hùng, đừng xem người khác là thằng ngốc, cho dù muốn tìm lý do, một cái cớ, thì phải tìm một cái cớ đàng hoàng chút, đừng lộ nhiều khuyết điểm như vậy.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại

Nghe trong điện thoại truyền đến tút tút tút, Khang Kiến Hùng lại buồn bực. Y thật không ngờ, chính mình ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, cuối cùng vẫn bị Liễu Kình Vũ bắt được điểm yếu. Con bà nó, Liễu Kình Vũ luôn chống đối mình, Khang Kiến Hùng tôi chính là dễ bắt nạt như vậy sao.

Trong lòng Khang Kiến Hùng không ngừng mắng Liễu Kình Vũ.

Nhưng mắng thì mắng, lần này Liễu Kình Vũ cảnh cáo nghiêm trọng, y không thể không để tâm. Lần trước hắn đề nghị miễn chức y, tuy có Nguỵ Hoành Lâm và các lãnh đạo ngăn cản và xin xỏ, nhưng cuối cùng vẫn cảnh cáo xử phạt nghiêm trọng, nếu như lần này y lại bị Liễu Kình Vũ đưa ý kiến miễn chức, với tính của hắn, e rằng sẽ không có bất cứ việc thoả hiệp nào nữa.

Nghĩ đến đây, Khang Kiến Hùng trực tiếp bấm điện thoại cho Chủ tịch thị trấn Ngô Đông – Triệu Thanh Trụ:

– Lão Triệu, đến lúc rồi, hãy thả Nguyễn Hồng Ba ra đi, bảo anh ta gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ.

Triệu Thanh Trụ nhận được điện thoại của Khang Kiến Hùng không khỏi nhướn mày:

– Trưởng phòng Khang, phía bên tôi không hề nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Nguỵ, việc này có cần thông báo cho Chủ tịch huyện Nguỵ một tiếng không?

Khang Kiến Hùng lạnh lùng nói:

– Chủ tịch thị trấn Triệu, chẳng lẽ ông cho rằng thân là chủ tịch thị trấn, giam giữ trưởng đồng công an lâu như vậy là hành vi đúng à?

Trong lúc nói chuyện, Khang Kiến Hùng đổi lại giọng điệu đang làm việc công.

Nghe được Khang Kiến Hùng nói như vậy, Triệu Thanh Trụ lập tức ý thức được sự việc này đã xảy ra một ít biến hóa. Tuy không muốn đắc tội Nguỵ Hoành Lâm, nhưng cũng không thể đắc tội với Khang Kiến Hùng, dù sao Khang Kiến Hung là Trưởng phòng công an, nếu như muốn giải quyết ông ta thì nhất định sẽ có biện pháp. Trên quan trường, luông phải duy trì nguyên tắc trồng hoa không trồng gai, ông ta vội vàng nói:

– Được, được, Trưởng phòng Khang, ông đừng nóng, tôi lập tức thả người.

Cúp điện thoại, Triệu Thanh Trụ lập tức gọi điện thoại cố định cho Ngụy Hoành Lâm báo cáo ý của Khang Kiến Hùng. Ngụy Hoành Lâm nghe được Triệu Thanh Trụ báo cáo liền đoán được Khang Kiến Hùng nhất định là đã chịu áp lực của Liễu Kình Vũ, liền thản nhiên nói:

– Nếu Khang Kiến Hùng nói thả, vậy thả đi.

Triệu Thanh Trụ lúc này mới gật gật đầu, quyết định đi thả người.

Nhưng mà, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Ngụy Hoành Lâm lại trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra Khang Kiến Hùng đối với chỉ thị của Liễu Kình Vũ càng ngày càng để ý, lần này cũng dám không xin chỉ thị cùa mình mà thả người, xem ra, có cơ hội phải trừng trị hắn mới được.”

Sau khi Triệu Thanh Trụ cúp điện thoại, lập tức chạy đến phòng khách, cười nhìn về phía Nguyễn Hồng Ba đang bị các Phó chủ tịch thị trấn kéo chơi mạt chược:

– Nguyễn Hồng Ba à, hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ thay cho anh. Anh nhanh chóng gọi cho Bí thư Liễu Kình Vũ đi, Bí thư Liễu hình như có việc tìm anh.

Nguyễn Hồng Ba đứng dậy, sắc mặt mệt mỏi. Tối hôm nay, ông ta bị Chủ tịch thị trấn Triệu Thanh Trụ kéo đến chơi mạt chược, tuy ông ta không muốn đến, nhưng không từ chối được lời mời của Triệu Thanh Trụ. Hơn nữa, chính mình chỉ là đồn trưởng công an nho nhỏ, Chủ tịch thị trấn kêu đến chơi mạt chược, tiền không cần chi, nếu ông ta không đến chơi cùng thì coi như không nể mặt Chủ tịch thị trấn, chỉ có thể đến ứng phó một chút.

Sau khi rời khỏi, Nguyễn Hồng Ba lập tức gọi cho Liễu Kình Vũ. Khi nghe Liễu Kình Vũ nói cha con họ Ngô được thả ra, Nguyễn Hồng Ba lúc ấy liền ngây dại, nói:

– Không thể nào, khi tôi rời khỏi, bọn họ còn chưa được thả mà.
Bình Luận (0)
Comment