Lâu Vân Phi âu sầu do dự.
Nhận thấy sự do dự của Lâu Vân Phi, Liễu Kình Vũ không chút chần chừ nói:
– Anh Khang Kiến Hùng, bây giờ tôi xin tuyên bố một việc. Từ bây giờ trở đi, anh Lâu Vân Phi tạm dừng tất cả các công việc…
Liễu Kình Vũ vừa nói tới đây, Lâu Vân Phi đã không chịu đựng nổi. Ông ta biết rõ, một khi bản thân đã không còn quyền lực thì sẽ phải đối mặt với không ít khó khăn. Hơn nữa, ông ta tin rằng, tới lúc đó, Ngụy Hoành Lâm tuyệt đối sẽ không quan tâm tới ông ta. Nếu đã như vậy, ông ta chỉ có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ về phía Cục công an thành phố, hơn nữa tập tài liệu đó thật sự cũng là do bên Cục công an thành phố xử lý.
Nghĩ tới đây, Lâu Vân Phi mạnh mẽ nói:
– Bí thư Liễu, xin anh đừng vội. Tôi nói, tôi sẽ nói tất cả. Thật sự là những tập tài liệu đó là do tôi và anh Mã Hội Nhân cho người mang đi rồi. Nhưng, sau khi mang đi, thì số tài liệu đó cũng không nằm trong tay văn phòng công an huyện chúng tôi, mà là do anh Mã Hội Nhân trực tiếp cầm về Cục công an thành phố rồi. Bên văn phòng huyện chúng tôi cũng không có.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Lâu Vân Phi, tôi hy vọng anh tốt nhất đừng có đùa giỡn. Anh nên biết, nếu bên phía Mã Hội Nhân phủ nhận thì chuyện này lại trở thành câu chuyện đẩy qua đẩy lại giữa các anh. Tôi không có tâm trí để chơi trò này với các anh đâu.
Lâu Vân Phi vội vàng nói:
– Bí thư Liễu, bên phía chúng tôi có bằng chứng.
Vừa nói, Lâu Vân Phi vừa lôi chiếc điện thoại của mình ra, bấm một đoạn ghi âm rồi đưa cho Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, đoạn ghi âm này ghi lại quá trình tôi và anh Mã Hội Nhân mang người đi, đứng trước đồn công an thị trấn Ngô Đông. Bao gồm toàn bộ quá trình gọi người cũng như quá trình bàn giao tập tài liệu. Tôi tin, có đoạn ghi âm này thì Mã Hội Nhân có muốn chối cãi cũng không thể chối cãi được.
Liễu Kình Vũ cầm điện thoại, nhẹ nhàng gật đầu, gửi đoạn video đó vào điện thoại của mình qua chức năng Bluetooth, rồi mới nói:
– Vậy thì tốt, nếu như thái độ nhận sai của đồng chí Lâu Vân Phi đã tích cực như vậy thì tạm thời tôi sẽ hoãn đưa ra đề nghị bãi chức vụ của anh, nhưng anh cũng đừng mừng vội. Liên quan tới việc mang người đi thẩm vấn, tôi chắc chắn vẫn phải tiếp tục truy xét, toàn bộ sự tình phải được điều tra tới tận cùng. Nếu anh biết thông tin gì, tốt nhất là kịp thời thông báo cho tôi, tranh thủ sự khoan hồng, lấy công chuộc tội.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Khang Kiến Hùng, nói:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, từ việc cha con nhà Ngô gia được phóng thích có thể thấy được, công tác của Phòng công huyện của các anh vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề nghiêm trọng. Tôi cho rằng, với tư cách là Trưởng phòng công an, anh khó có thể chối bỏ được sai lầm này. Hôm nay, đồng chí Chu Minh Cường cũng ở đây, tôi hy vọng các anh tự mình kiểm tra thảo luận một chút, bàn luận xem công việc sau này nên cải tiến như thế nào. Tôi trịnh trọng nhắc lại một lần nữa. Nếu như phòng công an huyện để sự việc náo động tương tự như này xảy ra lần nữa, tôi sẽ không chút do dự đề nghị bãi nhiệm chức vụ Trưởng phòng công an của anh. Huyện Thụy Nguyên của chúng ta phải là một đơn vị chấp pháp mạnh mẽ, có một Trưởng phòng công an huyện có tinh thần trách nhiệm chứ không phải là một trưởng phòng vô dụng.
Khang Kiến Hùng sau khi nghe được những lời nói của Liễu Kình Vũ, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Phải biết hôm nay ở đây có mặt của tất cả cán bộ công an từ lớn tới nhỏ vậy mà lại kiểm điểm y thì thật mất mặt. Nhưng y lại không có biết làm thế nào, ai bảo hệ thống công an huyện Thụy Nguyên luôn xảy ra chuyện, y khó chối được sai lầm này.
Khang Kiến Hùng chỉ có thể tiếp tục làm kiểm điểm.
Đợi sau khi Khang Kiến Hùng làm kiểm điểm xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi điện thoại cho Cục trưởng công an thành phố Nam Hoa – Thạch Kim Sinh:
– Cục trưởng Thạch, xin chào. Tôi phải phản ánh với anh một việc và tôi muốn tìm hiểu một chút. Liên quan tới việc cha con Ngô gia ở thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông được phóng thích, rốt cuộc là do quyết định của đồng chí nào đưa ra? Tại sao một sự việc quan trọng như vậy mà các lãnh đạo chủ chốt của huyện Thụy Nguyên chúng tôi lại không nắm được thông tin nào? Như vậy chẳng phải là rất không phù hợp với lưu trình sao? Hơn nữa, theo những gì tôi được biết, trước đây khi đồn công an thị trấn Ngô Đông phụ trách thẩm lý vụ án này, đã có rất nhiều các tài liệu bằng chứng và khẩu cung thẩm vấn liên quan, hiện nay những tài liệu này đã bị đồng chí Mã Hội Nhân bên anh cầm đi hết. Vậy đề nghị Cục trưởng Thạch điều tra một chút, nhắc đồng chí Mã Hội Nhân lập tức mang trả lại chúng tôi.
Cục trưởng Thạch, tôi nghĩ một vụ án nhỏ như vụ án cha con Ngô gia, bên phía thành phố của các anh không có lý do gì để trực tiếp tham gia thậm chí là gạt bỏ huyện chúng tôi.
Những lời nói này của Liễu Kình Vũ có thể nói là trong mềm có rắn, vô cùng chắc chắn.
Thạch Kim Sinh đương nhiên là biết trong chuyện này có vấn đề, nhưng ông ta căn bản lại không để ý tới. Ông ta tin tưởng Liễu Kình Vũ là một Bí thư huyện ủy, chuyện này bên thành phố đã trực tiếp nhúng tay vào, hắn phải ý thức được một số vấn đề. Nếu như hắn đủ thông minh thì đã không nên tiếp tục vướng vào việc này, nói như vậy, sẽ chỉ khiến hắn càng ngày càng bị động.
Nhưng mà, điều Thạch Kim Sinh không nghĩ tới là Liễu Kình Vũ lại trực tiếp gọi điện cho mình. Tiểu tử này, quả thực là quá kiêu ngạo rồi.
Hắn cho rằng mình là ai chứ? Bất quả chỉ là một Bí thư huyện nhỏ nhoi, hơn nữa là một bí thư huyện bị xếp ở vị trí thấp của thành phố Nam Hoa, trong thành phố căn bản là không có chỗ đứng. Tuy rằng về cấp bậc Liễu Kình Vũ và mình không khác nhau là mấy, đều là cấp Cục trưởng, song bản thân mình là Cục trưởng công an thành phố, hơn nữa còn nhận được đãi ngộ của Phó giám đốc sở, tốt xấu gì cũng coi như là lãnh đạo thành phố. Liễu Kình Vũ không ngờ lại nói với mình như vậy, thật là không coi mình ra gì.
Cho nên ông ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Nghĩ tới đây, Thạch Kim Sinh lạnh lùng nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi không biết anh đang nói chuyện gì. Đối với việc này cũng không có hứng thú. Tôi đã quá bận với công việc của thành phố chúng tôi rồi, anh muốn làm cái gì thì anh xem xét đi nhé.
Nói xong, Thạch Kim Sinh cúp máy.
Ở đầu dây bên này, nghe thấy âm thanh tút tút kéo dài, trên khuôn mặt của Liễu Kình Vũ để lộ ra nét cười có chút mỉa mai, trầm giọng nói:
– Được, nếu đồng chí Cục trưởng cục công an thành phố đã nói như vậy và không có hứng thú với chuyện này, cũng không quan tâm tới chuyện này, vậy chúng ta phải tự mình tìm hiểu rồi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn thẳng vào Khang Kiến Hùng và Chu Minh Cường, nói:
– Hai vị, bây giờ mời hai vị đi theo tôi một chuyến, chúng ta có việc quan trọng cần giải quyết.
Sau đó, Liễu Kình Vũ lại nhìn về phía chủ nhiệm ủy ban thị trấn Tống Hiểu Quân đã trở về nói:
– Chủ nhiệm Hiểu Quan, tôi thấy hiện nay có rất nhiều đồng chí cán bộ phía huyện có tâm không chính đáng, thiếu ý thức vì trăm dân bách tính. Theo tôi như vậy đi, hôm nay vừa may có dịp, anh đích thân cho mọi người học về tinh thần chỉ đạo công tác đường lối quần chúng của trung ương Đảng, đi sâu giải thích các yêu cầu quy định trong văn kiện. Sau đó, đề nghị mỗi người sau khi học xong đều phải viết báo cáo học tập ngay tại lớp cho tôi. Ngoài ra, để việc học của mọi người hiệu quả hơn, anh cho người đem tất cả điện thoại di động và các thiết bị thông tin khác cất đi, sau khi học xong mới trả lại cho mọi người. Thời gian học là một ngày, 5h chiều kết thúc, học tập khép kíp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cùng hai người Khang Kiến Hùng và Chu Minh Cường bước ra ngoài.
Ngay lúc này, trong ánh mắt của hai người Khang Kiến Hùng và Chu Minh Cường đều lộ rõ sự cảnh giác. Bọn họ sợ rằng hôm nay Liễu Kình Vũ sẽ có hành động lớn, như những lời căn dặn vừa rồi của Liễu Kình Vũ, đó chẳng phải tạm thời bảo mọi người phải ở đây sao. Rằng không ai được ra ngoài, cũng không được truyền bất kỳ thông tin nào ra ngoài. Tên Liễu Kình Vũ này rốt cuộc muốn làm gì đây?
Khi Khang Kiến Hùng và Chu Minh Cường vẫn đang thắc mắc, Liễu Kình Vũ đã dẫn bọn họ lên xe. Trình Thiết Ngưu lái xe thẳng tới thôn Thất Lý hà thị trấn Ngô Đông.
Khi bọn họ đang trên đường tới thôn Thất Lý Hà, điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên reo vang.
Đó là cuộc điện thoại của chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm.
– Bí thư Liễu, tôi vừa nhận được thông báo, Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Trang Hải Đông đang tới thị sát thôn Thất Lý Hà thị trấn Ngô Đông, huyện Thụy Nguyên của chúng ta. Chúng ta phải cùng với thành phố điểm danh. Anh hiện nay đang ở đâu? Nhanh nhanh về tập hợp ở thị trấn Ngô Đông.
Liễu Kình Vũ thấp giọng nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi không hề nhận được thông tin nào về vấn đề này. Nhưng nếu như ông đã nói vậy, vậy tôi chắc chắc cũng phải tới. Vừa hay tôi đang trên đường tới thôn Thất Lý Hà, theo tôi thì thế này đi, chúng ta sẽ tập hợp ở thôn Thất Lý Hà.
Ngụy Hoành Lâm sửng sốt:
– Bí thư Liễu, anh cũng tới thôn Thất Lý Hà?
Ngụy Hoành Lâm giật mình khi nghe thấy thông tin Liễu Kình Vũ đang trên đường tới thôn Thất Lý Hà. Liễu Kình Vũ tới đó làm gì?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đúng vậy, tôi cũng tới thôn Thất Lý Hà. Tôi qua đó giúp người dân giải quyết một số việc. Điều này cũng coi như là thể hiện trước mặt lãnh đạo tỉnh.
Ngụy Hoành Lâm cười cười sau đó nhíu mày. Với sự hiểu biết của y về Liễu Kình Vũ, y hiểu Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải là loại người thích thể hiện. Điều này cũng có nghĩa là Liễu Kình Vũ tới thôn Thất Lý Hải nhất định là có chuyện khác.
Song Ngụy Hoành Lâm điểm lại sự việc. Vì Trang Hải Đông cũng đang tới thôn Thất Lý Hà, Liễu Kình Vũ ở đó khẳng định cũng không dám làm gì. Cứ như vậy, y cũng cảm thấy an tâm phần nào, tiếp tục chuẩn bị tiếp đón Trang Hải Đông.
Sau khi tắt máy điện thoại, trên khóe miệng Liễu Kình Vũ hiện lên một nụ cười khẩy.
Từ cú điện thoại này của Ngụy Hoành Lâm, hắn có thể đoán sẽ xảy ra rất nhiều chuyện thú vị.
Đầu tiên phải kể đến là chỉ có Ngụy Hoành Lâm nhận được thông tin Trang Hải Đông sẽ tới thôn Thất Lý Hà mà bản thân hắn lại không nhận được tin tức gì. Điều này cho thấy một số người trên thành phố cũng không tín nhiệm hắn hoặc là cố ý phớt lờ hắn, làm như vậy có thể coi là một lời cảnh cáo tới hắn.
Ngoài ra còn có một cách hiểu khác, đó chính là Trang Hải Đông vô cùng bất mãn đối với hắn, cố ý ám thị sử dụng cách này để cảnh cáo hắn. Đương nhiêu rồi, Trang Hải Đông tuyệt đối không thể nói những lời như vậy, tuy nhiên ông ta lại có thư ký.
Nhưng, Ngụy Hoành Lâm lại cố tình cho mình biết thông tin này, lại còn muốn cùng mình đi, làm không tốt là hạ thấp mình rồi.
Nghĩ tới khả năng này, nụ cười của Liễu Kình Vũ càng bí hiểm.
Hạ thấp tôi, Ngụy Hoành Lâm à Ngụy Hoành Lâm, ông hình như quên mất tôi là ai rồi.
Ngay giờ phút này, sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Liễu Kình Vũ và Ngụy Hoành Lâm, trong lòng hai người Khang Kiến Hùng và Chu Minh Cường càng trở nên bất an. Đặt biệt là Chu Minh Cường, gã đã có một dự cảm sâu sắc, rằng Liễu Kình Vũ thật sự sẽ làm chuyện đại sự.