Giờ phút này, đã lên xe, sau khi nghe những lời nói của Ngô Đăng Sinh, Trang Hải Đông chậm rãi hạ kính xe, trong đôi mắt chứa đầy tự tiếc nuối nói:
– Anh Đăng Sinh, tôi biết Ngô gia có ơn cả đời khó trả đối với tôi. Nhưng xin anh đừng quên, ân tình tôi có thể từ từ trả, nhưng có một số việc về nguyên tắc không thể làm loạn. Chúng tôi thân là cán bộ nhà nước, công việc của chúng tôi là phải dẫn dắt người dân cùng phát triển, làm việc gì cũng phải vì dân. Nhưng các anh rốt cuộc đã làm gì? Tôi nghĩ về điểm này đã không cần tôi phải nhắc lại nhiều làm gì.
Đúng, tôi phải cảm ơn Ngô gia các anh nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi bao che cho hành vi phạm tội của các anh. Anh Đăng Sinh, các anh thật làm tôi quá thất vọng, hy vọng các anh sau khi vào nhà giam sẽ suy nghĩ lại những việc mình đã làm. Tôi đi đây, tôi sẽ tới thăm các anh trong nhà giam.
Nói xong, Trang Hải đông kéo cửa xe, khởi động ô tô lao vút đi.
Nhìn theo bóng xe rời đi của Trang Hải Đông, Ngô Đăng Sinh ngây người tại chỗ. Đám người Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Thủy cũng hoàn toàn sửng sốt.
Hoàng Lập Hải thì lại càng ngạc nhiên.
Không ai ngờ rằng Trang Hải Đông lại đưa ra quyết định như vậy. Từ thái độ của Trang Hải Đông có thể thấy, ông ta rõ ràng đã quyết định không nhúng tay vào sự việc của cha con Ngô gia, hơn nữa sự thất vọng của ông đối với cha con Ngô gia đã lên tới cực điểm.
Nghĩ tới đây, Hoàng Lập Hải lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, việc ở đây giao cho đồng chí, tôi về trước.
Nói xong, Hoàng Lập Hải cũng lên xe bỏ đi
Song lại bị Liễu Kình Vũ ngáng lại trước mặt, cười khổ, nói:
– Chủ tịch Hoàng, vẫn có việc cần sự giúp đỡ của ngài.
Hoàng Lập Hải trầm giọng nói:
– Giúp cái gì?
Liễu Kình Vũ nói:
– Là việc trả lại tập hồ sơ thẩm vấn tra con Ngô gia của thị trấn Ngô Đông. Hơn nữa, tôi cho rằng, sự việc này cần phải truy cứu trách nhiệm của những người liên quan. Sau đó, tôi sẽ viết một bản báo cáo về việc phía thành phố chen ngang vào công việc của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, đưa ra yêu cầu kháng nghị và truy cứu trách nhiệm. Tất cả những người có trách nhiệm phải gánh vác trách nhiệm tương đương và trả lại tài liệu hồ sơ liên quan.
Hoàng Lập Hải coi như là đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ này chính là không muốn mình được thoải mái mà. Ông ta hiểu rõ mình đã bị ném vào hòn đá trước mặt. Ông ta lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
– Việc này đồng chí muốn làm như nào thì làm, tôi không quản.
Nói xong, lên xe rời đi.
Liễu Kình Vũ nhìn bóng xe Hoàng Lập Hải đi xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
Liễu Kình Vũ không phải là kẻ ngốc. Tuy rằng Trang Hải Đông rời đi không quan tâm tới vụ việc của cha con Ngô gia, song rõ ràng, việc cha con Ngô gia được phóng thích nhất định có quan hệ với Trang Hải Đông. Nhưng Liễu Kình Vũ tin, Trang Hải Đông tuyệt đối sẽ không trực tiếp đề cập tới chuyện này, càng không thể yêu cầu bất kỳ người nào giúp đỡ, dù sao ông ta tới cấp bậc này rồi, làm việc gì cũng đều phải nghĩ tới ảnh hưởng chính trị của mình.
Nếu Trang Hải Đông không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện này thì ắt hẳn phải có người giúp ông ta giải quyết. Từ tình hình ngày hôm nay có thể thấy, nhân vật đứng sau làm việc này có lẽ là Hoàng Lập Hải.
Liễu Kình Vũ không có bất kỳ ý kiến gì về việc Hoàng Lập Hải nhúng tay vào việc này nhưng điều kiện tiên quyết là ông ta bắt buộc phải dựa vào lưu trình để xử lý. Nhưng Hoàng Lập Hải căn bản không có dựa vào quy trình để xử lý, Liễu Kình Vũ không thể thông cảm được.
Tuy rằng bọn họ đều đã rời đi nhưng Liễu Kình Vũ lại không có ý định cho qua sự việc này.
Dưới sự chỉ huy của Liễu Kình Vũ, cha con Ngô gia cũng như những người chịu trách nhiệm liên quan trong thôn Thất Lý Hà đều bị bắt lại lần nữa và tiếp tục do đồn cảnh sát thị trấn Ngô Đông theo dõi việc này. Sau khi thẩm vấn xong, dựa vào trình tự để tiến hành đề xuất lên Phòng công an huyện và các bộ phận liên quan.
Liễu Kình Vũ sau khi xong việc ở thôn Thất Lý Hà, lập tức chạy tới văn phòng của Bí thư thành ủy Đới Giai Minh, đem toàn bộ câu chuyện báo cáo tỉ mỉ với Đới Giai Minh. Sau đó với ngữ khí đầy tức giận, nói:
– Bí thư Đới, điều tôi muốn biết nhất bây giờ là những chứng cứ và tài liệu thu thập được của đồn cảnh sát thị trấn Ngô Đông trước đây bây giờ rốt cuộc là ở đâu? Tại sao tới bây giờ vẫn không có ai mang trả? Tôi cho rằng những tập tài liệu đó có thể đề cập tới hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và hành vi rắp tâm hủy hoại chứng cứ của nhân viên công vụ nhà nước.
Đới Gia Minh gật đầu:
– Ừ, tôi biết rồi.
Tiếp đó, tại hội nghị thường ủy thành phố, Đới Gia Minh liền tiến hành thảo luận về các tài liệu, manh mối mà Liễu Kình Vũ cung cấp. Hơn nữa, còn thành lập tổ điều tra bao gồm Ủy ban kỷ luật và Cục công an thành phố. Sau một hồi thảo luận điều tra, cuối cùng xác định sự việc này do Phó cục trưởng cục công an thành phố Dương Lập Ba chỉ đạo, Đại đội trưởng đội trị an thành phố Mã Hội Nhân và Phó phòng công an huyện Lâu Vân Phi bắt tay thao túng hủy chứng cứ và phóng thích cha con Ngô gia, cuối cùng thông qua quyết định thảo luận của ủy viên thành phố, Dương Lập Ba, Mã Hội Nhân, Lâu Vân Phi tất cả đều bị cách chức tại chỗ, đồng thời Ủy ban kỷ luật từng bước theo dõi điều tra hành vi vi phạm kỷ luật của bọn họ. Sau này, qua điều tra, ủy ban kỷ luật còn phát hiện ba người này không chỉ tác nghiệp vi phạm quy định mà còn có hành vi nhận hối lộ khác. Cuối cùng cả ba người đều bị khởi tố.
Trong khi đó, cũng tại hội nghị thường ủy, Đới Gia Minh chỉ rõ qua vụ án cha con Ngô gia, đồn trưởng đồn công an thị trấn Ngô Đông – Nguyễn Hồng Ba có biểu hiện rất xuất sắc, Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên – Liễu Kình Vũ đề nghị cho Nguyễn Hồng Ba lên thay chức vụ của Lâu Vân Phi, đảm nhiệm Phó phòng công an huyện Thụy Nguyên.
Hoàng Lập Hải cực lực phản đối quyết định này nhưng do Đới Giai Minh kiên quyết ủng hộ, hơn nữa còn đưa ra vấn đề cấp bậc trước đây khi làm trong quan đội của Nguyễn Hồng Ba. Ngoài ra, biểu hiện của Nguyễn Hồng Ba trong thời gian này rất tốt. Cuối cùng Hoàng Lập Hải chỉ có thể thỏa hiệp đồng ý. Nguyễn Hồng Ba chính thức được bổ nhiệm làm Phó phòng công an huyện Thụy Nguyên, cấp bậc cũng hưởng theo chế độ cấp Trưởng phòng.
Sau khi nghe thông báo bổ nhiệm, Nguyễn Hồng Ba sửng sốt cả người.
Có trong mơ ông ta cũng không ngờ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mình lại có thể đột ngột từ một Trưởng đồn công an thị trấn nhỏ bé mà nhảy được lên chức Phó phòng công an huyện, hơn nữa còn được hưởng đãi ngộ cấp phòng. Trước đây, ông ta có mơ cũng không dám, bây giờ đột nhiên thành sự thật làm ông ta có cảm giác Phạm Tiến trúng cử.
Thật không ngờ, quá chấn động.
Cũng may tim của Nguyễn Hồng Ba cũng tương đối tốt, không giống như Phạm Tiến sướng phát điên.
Ngược lại, Nguyễn Hồng Ba rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, trong lòng tự biết tại sao bản thân lại được đề bạt lên, tất cả đều là do Liễu Kình Vũ.
Nghĩ tới Liễu Kình Vũ, trong lòng Nguyễn Hồng Ba bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
Trong quá trình xử lý vụ án cha con Ngô gia, bởi vì ông ta là đại diện cho chính nghĩa, kiên định đứng về phía Liễu Kình Vũ, kiên quyết dựa vào chỉ thị của Liễu Kình Vũ thực hiện từng bước, hơn nữa còn ăn sâu vào tư tưởng của bản thân, xử lý vụ án của cha con Ngô gia không bỏ sót một chi tiết nào. Mặc dù điều đó có thể sẽ đắc tội với một số nhân vật lớn, nhưng đối với ông ta mà nói, vô cùng mãn nguyện với kết quả ngày hôm nay.
Điều Nguyễn Hồng Ba muốn biểu đạt nhất bây giờ là cảm tạ đãi ngộ của Liễu Kình Vũ. Ông ta không chút do dự, bấm số điện thoại của Liễu Kình Vũ.
– Bí thư Liễu, cảm ơn ngài.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Nguyễn Hồng Ba, đồng chí không cần phải nghĩ nhiều, không cần phải nói nhiều, làm tốt nhiệm vụ của đồng chí là được rồi.
Liễu Kình Vũ cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì đối với Nguyễn Hồng Ba, chỉ nói câu đơn giản như vậy.
Thế nhưng, Liễu Kình Vũ càng không đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, trong lòng Nguyễn Hồng Ba càng cảm kích Liễu Kình Vũ.
Đó là lòng người, có một số người tính toán chi li, luôn luôn muốn chiếm lợi ích hoặc kiếm lợi với người khác mà không biết rằng có một số thứ, vì trao đổi qua lại mà đánh mất đi tình thân, có những thứ không cần trao đổi qua lại mà tình cảm lại càng quan trọng. Đặc biệt là loại chuyện như này, Liễu Kình Vũ mặc dù không yêu cầu bất kỳ cái gì ở Nguyễn Hồng Ba nhưng trong lòng Nguyễn Hồng Ba đã không chút do dự đứng về phía Liễu Kình Vũ để chiến đấu.
Sau khi Nguyễn Hồng Ba chính thức nhậm chức, việc đầu tiên phụ trách chính là vụ án cha con Ngô gia.
Dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Hồng Ba, bởi vì vụ án cha con Ngô gia chứng cứ vô cùng xác thực, án chất như núi, toàn bộ những người liên quan đã bị cách chức, chuyển cho cơ quan tư pháp nhập vào trình tự tư pháp, đợi cho bọn họ vào tù.
Vụ án cha con Ngô gia kết thúc, công việc của Liễu Kình Vũ hoàn toàn bước vào giai đoạn bận rộn khác thường.
Bởi vì sau vụ án của cha con Ngô gia, thanh danh của Liễu Kình Vũ được mọi người biết đến. Gần như tất cả nhân dân huyện Thụy Nguyên đều biết Liễu Kình Vũ mạnh mẽ, cứng rắn, không sợ cường quyền, vì nhân dân làm chủ. Trước đây, văn phòng của Liễu Kình Vũ đã rất náo nhiệt, rất bận rộn rồi, sau vụ án cha con Ngô Gia, bên ngoài văn phòng Liễu Kình Vũ gần như ngày nào cũng có người xếp hàng dài từ ban ngày cho tới 11 giờ đêm.
Nhưng thôn dân bách tính cũng hiểu, Liễu Kình Vũ hằng ngày làm việc mười bảy, mười tám tiếng cũng đã rất mệt rồi. Cho nên, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, chọn phương án tới 11 giờ tất cả mọi người đều tự động giải tán. Như thế, vị bí thư trẻ tuổi Liễu Kình Vũ có thể có đủ một chút thời gian để nghỉ ngơi, không tới nỗi làm việc quá mệt nhọc.
Song, theo như người dân phản án, mặc dù 11h Liễu Kình Vũ rời văn phòng của mình nhưng khi trở về nhà, phòng ngủ của hắn vẫn sáng đèn tới khoảng 1h sáng. Thậm chí có người trên mạng còn phát hiện không ít lần qua cửa sổ phòng ngủ vẫn thấy bóng Liễu Kình Vũ ngồi đọc sách.
Tong quá trình làm việc, đối với mỗi sự kiện người dân phản ánh, Liễu Kình Vũ đều cố gắng giải quyết. Việc nào có thể giải quyết tại chỗ thì giải quyết tại chỗ, việc nào không thể giải quyết thì nội trong ba ngày đảm bảo sẽ giải quyết.
Chính là dựa vào tinh thần lấy dân làm chủ, chính là dựa vào tinh thần không ngại cực khổ để làm việc. Sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố quảng cáo trên ti vi hơn 2 tháng sau, cáo trạng của người dân đưa tới văn phòng của Liễu Kình Vũ bắt đầu giảm, tới tháng thứ 3 thì giảm mạnh, mỗi ngày cáo trạng đưa tới không tới mười lăm cái. Tới giữa tháng thứ ba, cáo trạng mỗi ngày đưa tới không tới 5 người, tới cuối tháng, mỗi ngày chỉ có 1, 2 người.
Lúc này, Liễu Kình Vũ quyết đoán yêu cầu đài truyền hình dỡ bỏ quảng cáo liên quan, đồng thời cũng phát một thông tin khác. Đó chính là mặc dù quảng cáo trên đài truyền hình đã gỡ bỏ, nhưng văn phòng của bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ lúc nào cũng mở rộng cửa cho người dân, bất kỳ ai kêu oan, báo oán đều có thể đăng ký thông tin cáo trạng tới văn phòng Liễu Kình Vũ.
Mà trong thời gian ba tháng, chỉ số tín nhiệm của Liễu Kình Vũ ở huyện Thụy Nguyên trong phút chốc lên tới đỉnh điểm, mỗi người dân khi đi qua văn phòng của Liễu Kình Vũ không ai là không nói Liễu Kình Vũ tốt. Bởi vì vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này căn bản không nặng lời với ai, đối với những việc mà người dân phản ánh đều xử lý quyết đoán và hiệu quả. Thuộc về trách nhiệm của ai, trong thời gian ngắn Liễu Kình Vũ đều có thể tìm ra. Cho dù là tranh cãi, mâu thuẫn giữa những người dân đã qua mấy chục năm không giải quyết nổi, Liễu Kình Vũ cũng có thể đưa ra phương án giải quyết hợp lý trong thời gian ngắn.
Trong thời gian ba tháng này, vì cáo trạng của người dân, vì các hành vi ức hiếp dân chúng mà toàn bộ huyện Thụy Nguyên có 3 vị Phó chủ tịch thị trấn, 1 vị Phó bí thư đảng ủy thị trấn, 1 vị Chủ tịch thị trấn và 18 cán bộ huyện bị cách chức tại chỗ, 6 cán bộ bị khởi tố.
Sau ba tháng đẩy mạnh công tác xử lý, trong lòng người dân huyện Thụy Nguyên vui mừng hân hoan. Trong ba tháng này, người dân tới thành phố kêu oan từ mỗi tháng hơn hai mươi người giảm mạnh xuống còn một, hai người. Tới mười ngày cuối tháng thứ 3, dường như không nghe thấy thông tin người dân huyện Thụy Nguyên kêu oan.
Cùng lúc này, ở tỉnh Bạch Vân xa xôi, bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào vô cùng ngạc nhiêu sau khi nhìn thấy tập tài liệu báo cáo do Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vu Kim Văn mang tới.
Đây là bản tài liệu báo cáo có liên quan tới huyện Thụy Nguyên. Từ bản báo cáo có thể thấy, trong thời gian ba tháng, mỗi ngày Liễu Kình Vũ làm việt ít nhất là mười tám tiếng; bình quân mỗi ngày tiếp ít nhất năm mươi người dân, xử lý ba mươi khiếu nại và cáo trạng. Đặc biệt là trong báo cáo, đường cong đồ thị biểu hiện số lượng khiếu oan của huyện Thụy Nguyên đã đi xuống dần về 0. Lần đầu tiên Tăng Hồng Đào để lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt.
Không sai, chính xác là Tăng Hồng Đào gần như đã bị cách làm việc điên rồ của Liễu Kình Vũ làm cho thất kinh rồi.
Nhất là việc Liễu Kình Vũ bắt người trước mặt Trang Hải Đông. Ông ta cũng đã từng nghe qua chuyện này, lúc đó ý nghĩ đầu tiên của ông ta là Liễu Kình Vũ điên rồi. Hơn nữa, sự việc này không thể thành công, song không thể tưởng tượng nổi Liễu Kình Vũ đã giải quyết thành công. Tuy rằng vì vậy mà đắc tội với Trang Hải Đông nhưng khí thế của Liễu Kình Vũ làm cho ông ta kinh ngạc, đồng thời cũng làm cho ông ta vô cùng phấn khích tán thưởng.
Theo Tăng Hồng Đào, cái mà tỉnh Bạch Vân cần nhất lúc này là những cán bộ mạnh mẽ như Liễu Kình Vũ, những cán bộ dám chiến đấu với cường quyền, dám kiêm trì cầu thị.
Xem kìa, xem kìa, Tăng Hồng Đào cười rồi.
Tăng Hồng Đào nhìn Kim Văn nói:
– Kim Văn à, anh cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi Liễu Kình Vũ thế nào?
Kim Văn cười khổ nói:
– Bí thư Tăng, nếu tôi nói tôi phục cậu ta rồi, anh tin không?
Tăng Hồng Đào nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Tôi tin, bởi vì tôi cũng có chút phục cậu ta rồi. Nói thật, tình hình kêu oan vượt cấp ở huyện Thụy Nguyên, cho dù đổi lại là tôi, tôi e không giải quyết thành công được như Liễu Kình Vũ. Người thanh niên trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này thật sự là dám đánh, dám đấu, dám làm.
Kim Văn gật đầu nói:
– Đúng vậy, sau thời gian ba tháng, không xuất hiện một vụ án kêu oan nào, tuyệt đối là Ngưu Nhân mà. Đây mới là chiến tích thật sự.
Tăng Hồng Đào gật đầu:
– Không sai, đây mới là chiến tích thật sự. Kim Văn à, anh đoán xem, bước tiếp theo Liễu Kình Vũ sẽ làm gì? Cậu ta sẽ bắt đầu phát triển kinh tế?