Ngụy Hoành Lâm không chút do dự nói:
– Thật ngại quá, đồng chí Liễu Kình Vũ, chúng ta đang cố gắng bình ổn giá nhưng tôi cho rằng, chúng ta cũng phải tuân thủ quy tắc của thị trường. Giá cả đi lên theo quy luật của thị trường, can thiệp quá sâu sẽ gây tổn hại đến huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Mặc dù không có ý tứ phủ định, nhưng lời của Ngụy Hoành Lâm cũng ám chỉ, tôi không can thiệp vào chuyện này.
Nghe xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngụy Hoành Lâm một cái, trầm giọng nói:
– Được, nếu đồng chí Ngụy Hoành Lâm nói như vậy, tôi sẽ tự mình xử lý chuyện này. Tôi không tin giá cả so với bên ngoài cao hơn phân nửa mà còn xem đó là quy luật của thị trường.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi tên Trưởng phòng Vật giá Chu Hải Long – người được mời đến dự thính:
– Đồng chí Chu Hải Long, anh là Trưởng phòng Vật giá, đối với việc này cũng có quyền nói chuyện. Hiện tại tôi cho anh 3 ngày, điều tra rõ ràng giá cả trong huyện và bên ngoài cho tôi. Xây dựng thành tài liệu báo cáo, đồng thời, đề xuất biện pháp bình ổn chênh lệch giá. Nếu anh làm không tốt việc này thì chuẩn bị từ chức đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ bình tĩnh nhìn về phía Chu Hải Long.
Trong lòng Chu Hải Long cực kỳ buồn bực, đây chính là đánh nhau với người khác không thắng nổi liền liên lụy tới mình.
Nhưng đối với tác phong cứng rắn mạnh mẽ của vị Bí thư Huyện ủy mới nhậm chức này gã có thể hiểu được. Gã biết vị Bí thư này động một chút liền thích tóm mũ quan người khác nên gã chỉ có thể đáp ứng, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tôn Húc Dương.
Gã là người của Tôn Húc Dương.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chu Hải Long, Tôn Húc Dương cũng không nói gì thêm. Không khí lúc này khiến Tôn Húc Dương vô cùng cảnh giác, ông ta cảm thấy biểu hiện hôm nay của Liễu Kình Vũ rất khoa trương. Bình thường, hắn sẽ không hành động võ đoán như vậy. Nhất là ngữ điệu cảnh cáo đối với Trưởng phòng vật giá Chu Hải Long. Tuy rằng bình thường Liễu Kình Vũ rất hay tóm mũ quan của không ít Trưởng phòng, Phó phòng nhưng đều là nắm chứng cứ trước sau đó mới trực tiếp bắt. Nhưng lúc này, Liễu Kình Vũ lại nhắc nhở đối phương trước, đưa ra một vài điều kiện, ít nhất còn để lại cho Chu Hải Long một con đường sống. Như vậy là Liễu Kình Vũ vẫn còn cho mình một ít mặt mũi. Đồng thời, mình cũng phải chú ý đến hành động khác thường của Liễu Kình Vũ lần này.
Tôn Húc Dương là người vô cùng chú trọng chi tiết. Hành động lần này của Liễu Kình Vũ không theo thao tác thông thường khiến ông ta cho rằng lần này chắc chắn Liễu Kình Vũ có mục đích. Tuy rằng tạm thời ông ta không nghĩ ra được mục đích của Liễu Kình Vũ nhưng ông ta cho rằng mình can thiệp vào cũng không phải là việc sáng suốt.
Tuy rằng Liễu Kình Vũ mới đến nhưng sau khi nhậm chức, hắn rất được lòng dân chúng ở huyện Thụy Nguyên. Như vậy, cho dù cấp trên muốn động vào Liễu Kình Vũ cũng phải xem xét đến cảm thụ của dân chúng. Cho nên, mặc dù ở Hội nghị Thường vụ Liễu Kình Vũ có số phiếu ít hơn nhưng vô hình chung đã tạo thành thế chân vạc với mình và Ngụy Hoành Lâm.
Căn cứ vào suy đoán này, Tôn Húc Dương quyết định tạm thời sử dụng sách lược ẩn nhẫn, thờ ơ lạnh nhạt. Ông ta muốn nhìn xem rốt cuộc sau lưng Liễu Kình Vũ lần này có mưu đồ, động cơ gì?
Thấy Tôn Húc Dương cũng không để ý đến mình, Chu Hải Long chỉ có thể cúi đầu trầm giọng nói:
– Được, Bí thư Liễu, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ sớm trình báo cáo lên.
Nghe thấy lời khẳng định của Chu Hải Long, Liễu Kình Vũ mới vừa lòng gật đầu, ngẩng đầu liếc nhìn mọi người một cái nói:
– Các vị đồng chí, tôi tin mọi người đều biết đến một đạo lý, nếu giá thương phẩm ở một nơi nào đó đột nhiên tăng cao thì nhất định có hai khả năng tồn tại: Thứ nhất là khả năng lũng đoạn thị trường. Người đứng sau lợi dụng trạng thái này đẩy cao giá thành, cướp lấy lợi ích. Thứ hai là có người đầu cơ tích trữ, khống chế nguồn thu nhập, từ đó làm cho hàng hóa trở nên quý hiếm.
Mặc kệ huyện Thụy Nguyên chúng ta ở vào khả năng nào, thậm chí không nằm trong phạm vi hai khả năng trên, nhưng tôi cho rằng, chúng ta phải tích cực bình ổn giá cả. Nếu đồng chí Ngụy Hoành Lâm không muốn hoặc không biết nên hành động như thế nào thì tôi sẽ toàn quyền phụ trách, đến lúc đó hy vọng ông đừng nói Liễu Kình Vũ tôi lạm quyền.
Liễu Kình Vũ chốt hạ một câu cuối cùng ngăn chặn khả năng báo cáo cấp trên của Ngụy Hoành Lâm.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong cực kỳ buồn bực, lần này mình quá xúc động rồi. Nếu biết trước Liễu Kình Vũ cố ý nhúng tay vào việc này không bằng mình can thiệp trước. Hiện tại gây chuyện không tốt sẽ bị loại bỏ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
– Vì số lượng các loại hàng hóa nông sản của huyện Thụy Nguyên chúng ta rất phong phú, tôi đề nghị, huyện Thụy Nguyên mở hội chợ giao dịch các mặt hàng nông sản. Tích cực chào đón thương nhân đầu tư vào huyện Thụy Nguyên. Tôi tin tưởng, có nguồn cung cấp, có cạnh tranh, giá cả vật tư chắc chắn sẽ hạ xuống. Dân chúng sẽ được hưởng lợi ích thực tế. Đồng thời đây cũng là một cơ hội tốt để tuyên truyền nông sản của huyện Thụy Nguyên. Đối với công tác đầu tư trong tương lai cũng có nhiều chỗ tốt. Năm nay lĩnh vực đầu tư của chúng ta không có gì tiến triển. Thông qua hội chợ triển lãm lần này, tôi tin tưởng lĩnh vực đầu tư của chúng ta nhất định có tiến bộ, mọi người thấy thế nào?
Liễu Kình Vũ nói xong, ngoài dự đoán của mọi người, Tôn Húc Dương là người thứ nhất gật đầu đồng ý.
– Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Liễu, tổ chức hội chợ triển lãm nông sản đối với Thụy Nguyên chúng ta nhất định là một chuyện tốt. Có thể kiềm chế giá cả nông sản tăng cao, đem lại lợi ích cho dân chúng, còn có thể thu hút đầu tư. Chúng ta nhất định phải mạnh mẽ ủng hộ.
Tôn Húc Dương khí phách nói.
Tôn Húc Dương nói xong, Ngụy Hoành Lâm liền nhíu mày, ánh mắt nhìn Tôn Húc Dương cực kỳ không tốt: “Con bà nó, rốt cuộc Tôn Húc Dương ông xảy ra chuyện gì? Đáng lẽ ra lúc này chúng ta nên cùng một trận tuyến, tại sao ông lại ủng hộ Liễu Kình Vũ, nói như vậy…”
Trong lòng Ngụy Hoành Lâm tuy rằng khó chịu nhưng cũng không thể nói ra.
Lúc này, những người khác cùng đều tỏ thái độ, đối với việc nhắc nhở của Liễu Kình Vũ, các Ủy viên Thường vụ vẫn có nghe, bọn họ cũng biết hiện tại nông dân gặp khó khăn như thế nào Chỉ là không có phương pháp tốt để xử lý chuyện này. Cũng có người có biện pháp nhưng e dè không dám đưa ra để thực thi. Hiện tại cả Tôn Húc Dương và Liễu Kình Vũ đều đồng ý, rất nhiều Ủy viên Thường vụ cũng không chút lựa chọn đồng ý. Trong đó cũng không ít người thuộc về phe Ngụy Hoành Lâm.
Sự việc phát triển đến mức độ này, Ngụy Hoành Lâm có muốn ngăn cản cũng không được nữa rồi. Tuy nhiên Ngụy Hoành Lâm cũng là một tên cáo già. Y nghĩ cho dù mình không thể can thiệp sâu bên trong nhưng nhất định phải nắm quyền lực trong tay. Cho nên, sau khi mọi người tán thành xong, Ngụy Hoành Lâm không đợi Liễu Kình Vũ nói chuyện mà mở miệng luôn:
– Xem ra mọi người cũng rất ủng hộ đối với ý kiến này, tôi cũng ủng hộ. Tôi thấy nên thành lập một tổ công tác nhỏ. Tôi đề nghị do đồng chí Hứa Kiến Quốc Phó Chủ tịch Thường trực huyện đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ công tác, đồng chí Đường Thụy Minh Trưởng Ban tuyên giáo đảm nhiệm Phó Tổ trưởng, phụ trách công tác tuyên truyền.
Ngụy Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ liền hiểu được ý tứ của tên cáo già này, thầm nghĩ: “Con bà nó, bố mày vừa mới khơi mào, ông đã nghĩ lên đài hát hí khúc rồi. Đây không phải là tranh công à? Nếu tôi để cho ông toại nguyện, chẳng phải là rất uất ức sao?
Liễu Kình Vũ lập tức lắc đầu nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi thấy đề nghị của ông không thỏa đáng, đồng chí Hứa Kiến Quốc là Phó Chủ tịch Thường trực, công tác hàng ngày đã rất bận rộn rồi, làm gì có thời gian để ý đến Hội chợ nông sản nho nhỏ này. Hơn nữa nông nghiệp cũng không phải lĩnh vực anh ta phụ trách. Tôi thấy hay là như vậy, để tôi tự mình đảm nhiệm vị trí Tổ trưởng, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác. Đồng chí Chu Phục Sơn – Phó Chủ tịch huyện phục trách lĩnh vực Nông nghiệp và đồng chí Tống Hiểu Quân – Chánh văn phòng Huyện ủy đảm nhiệm vai trò Tổ phó thường trực. Đồng chí Trình Chính Mậu và đồng chí Lỗ Nguyên Hoa đảm nhiệm Phó Tổ trưởng. Về phần tổ viên, do Huyện ủy và Phòng Nông nghiệp cử một vài người đi. Đối với hình thức thành lập tổ công tác như vậy, mọi người có ý kiến gì không?
Liễu Kình Vũ nói xong, Tôn Húc Dương lại là người thứ nhất tỏ vẻ đồng ý:
– Tôi đồng ý, Tổ trù bị này bao gồm nhiều nhân viên công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, thành phần khá cân đối, có lợi cho việc phối hợp. Hơn nữa Bí thư Liễu tự mình chỉ đạo, tôi tin tưởng hội chợ làn này nhất định sẽ thành công.
Tôn Húc Dương vừa nói, phe cánh của ông ta lập tức đồng ý, Tống Hiểu Quân bên này tự nhiên cũng sẽ không phản đối.
Tống Hiểu Quân đối với việc Liễu Kình Vũ sắp đặt mình là một trong hai Tổ phó Thường trực thì tương đối hài lòng. Anh ta biết rất rõ, Tổ phó Chu Phục Sơn là Phó chủ tịch không thuộc Ủy viên thường vụ huyện, là người của Tôn Húc Dương. Tuy rằng anh ta chủ quản lĩnh vực nông nghiệp nhưng thế thì sao? Còn mình là Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, cùng là một trong hai Tổ phó Thường trực nhưng quyền chủ động lại lớn hơn Chu Phục Sơn nhiều lắm. Nếu Chu Phục Sơn biểu hiện tốt mình có thể ủy quyền cho anh ta đi làm. Nếu anh ta làm không tốt, mình sẽ trực tiếp nhúng tay vào, đoạt quyền của anh ta. Một chiêu này của Liễu Kình Vũ cực kỳ cao minh.
Nhưng điều thực sự khiến Tống Hiểu Quân cảm thấy bội phục hơn cả là Liễu Kình Vũ bắt đầu dùng Trình Chính Mậu và Lỗ Nguyên Hoa.