Ngụy Hoành Lâm có một loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Từ khi Liễu Kình Vũ tới huyện Thụy Nguyên, y phát hiện mặc dù mình chiếm ưu thế trong Ủy viên Thường vụ huyện Thụy Nguyên, nhưng khi cùng giao đấu với Liễu Kình Vũ, y gần như bị quản chế, cho nên trong lòng y tương đối khó chịu.
Lúc này đây, mình cùng với Phạm Kim Hoa và ba công ty đầu tư hạt giống liên thủ đánh Liễu Kình Vũ, có thể khiến hắn mất mặt, trong lòng cũng thật thích.
Y dương dương đắc ý chờ câu trả lời của Liễu Kình Vũ. Y tin tưởng Liễu Kình Vũ không muốn mất mặt trước Chu Phục Sơn và Tống Hiểu Quân.
Nhưng trái với dự kiến của Ngụy Hoành Lâm, Liễu Kình Vũ nghe xong liền gật đầu nói:
– Được, phải gọi bọn họ chứ. Để cho bọn họ nhìn thấy công tác chuẩn bị như thế nào. Dù sao, ngày mai cũng sẽ khai mạc, bọn họ cũng nên nhìn thấy thành quả của mình.
Nói xong, Liễu Kình Vũ gọi điện thoại tại chỗ cho Tống Hiểu Quân và Chu Phục Sơn, kêu bọn họ xuống dưới lầu chờ mình và Ngụy Hoành Lâm.
Nói chuyện điện thoại xong, Liễu Kình Vũ cười nói:
– Chủ tịch Ngụy, chúng ta xuống thôi.
Ngụy Hoành Lâm kinh ngạc liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái. Thật không ngờ vị Bí thư Huyện ủy này lại là nhân vật không sợ bị mất mặt. Anh không sợ mất mặt, tôi lại càng muốn xem anh mất mặt, liền cười nói:
– Được, đi thôi.
Ngụy Hoành Lâm cùng Liễu Kình Vũ đi xuống cầu thang, gặp mặt Tống Hiểu Quân và Chu Phục Sơn, một đường đi đến quảng trường đối diện Huyện ủy.
Vừa đi, Ngụy Hoành Lâm vừa cười nhìn về phía Tống Hiểu Quân hỏi:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, tổ chuẩn bị của các cậu công tác đến đâu rồi? Tổng cộng mời bao nhiêu xí nghiệp, khách thương đến tham dự Hội chợ lần này?
Theo Ngụy Hoành Lâm, y đang xát muối trên vết thương của đám người Tống Hiểu Quân. Y thích nhất xem đối thủ nhăn nhó mặt mày, bộ dáng hết đường xoay xở. Y tin tưởng, lần này Tống Hiểu Quân sẽ không phản bác.
Tống Hiểu Quân nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ nói:
– Chủ tịch Ngụy, ngài làm khó tôi rồi. Đến thời điểm này tôi cũng không thể khẳng định rốt cuộc có bao nhiêu khách thương sẽ tham dự. Bởi vì nhiều người cũng không có đáp án rõ ràng. Dù sao Hội chợ lần này sẽ mở ba ngày liên tục. Không loại trừ một vài khách thương sau khi khai mạc mới đến.
Ngụy Hoành Lâm nghe Tống Hiểu Quân nói, trong lòng lập tức cười rộ. Rõ ràng Tống Hiểu Quân đang kiếm cớ né tránh, không dám trả lời trực tiếp vấn đề của mình. Đây là chiến thuật kéo dài. Tuy nhiên, hiện tại Ngụy Hoành Lâm cho rằng mình cũng đủ ngoan độc rồi, cũng không tiếp tục bức hỏi, nhưng vẫn nói với Tống Hiểu Quân một câu:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, hy vọng Tổ công tác của các cậu có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ. Không nên nhìn thấy có ít người tham gia triển lãm liền thương cảm. Nếu vậy thì huyện Thụy Nguyên chúng ta thật đáng xấu hổ rồi.
Nói đến đây, Ngụy Hoành Lâm quay đầu nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, Hội chợ triển lãm nông sản của huyện Thụy Nguyên khai mạc, công lao của Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Đường Duệ Minh là rất lớn. Đến lúc đó, anh phải khen ngợi cậu ta.
Liễu Kình Vũ nghe được liền sửng sốt, Đường Duệ Minh có công lớn? Làm sao có thể?
Lúc này, Ngụy Hoành Lâm cười nói:
– Bí thư Liễu, là thế này, tuy rằng đồng chí Đường Duệ Minh không ở trong Tổ trù bị nhưng dù sao cũng là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy, có trách nhiệm hộ tống Hội chợ lần này. Cho nên, cậu ta đã liên hệ với nhiều phóng viên truyền thông của Thành phố Nam Hoa và tỉnh Bạch Vân đến đưa tin. Cho tới lúc này, có 8 nhà truyền thông cấp Thành phố, 7 nhà truyền thống cấp tỉnh, 3 nhà truyền thông bên ngoài cùng 5 nhà truyền thông mạng đã đăng ký làm việc với Ban tuyên giáo huyện ủy. Hiện tại có 12 nhà truyền thông đã ở nhà khách Huyện ủy. Các đơn vị khác sẽ đến trong tối nay hoặc sáng mai. Bọn họ sẽ long trọng đưa tin Hội chợ nông sản lần này, đặt cơ sở cho dư luận, mở rộng ảnh hưởng thị trường nông sản của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Hy vọng sau lần thành công này, những năm sau cũng có thể tổ chức thành công.
Lúc nói ra những lời này, trong lòng Ngụy Hoành Lâm cũng thật thích.
Mời phóng viên đến là quyết định của y và đám người Đường Duệ Minh cùng nhau thương lượng. Mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản. Nếu Hội chợ thất bại, bọn họ không ngại mời một ít truyền thông truyền bá một chút. Đến lúc đó các lãnh đạo ở tỉnh, ở thành phố đều biết, chắc chắn sẽ hết sức bất mãn với Tổ trù bị này. Lúc truy cứu trách nhiệm, đám người Liễu Kình Vũ và Tôn Húc Dương nhất định sẽ bị chất vấn. Rất có thể Lãnh đạo không vừa mắt hắn, điều hắn đi, vậy vị trí Bí thư Huyện ủy kia ngoài mình ra không còn ai khác nữa rồi. Tôn Húc Dương làm sao có thể đấu lại với mình, đây là kế một hòn đá ném hai con chim.
Liễu Kình Vũ nghe xong liền trợn tròn hai mắt.
Hiện tại hắn không biết nên cười hay nên khóc đây.
Ngụy Hoành Lâm và Đường Duệ Minh đủ âm hiểm. Ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy người tham gia Hội chợ cực kỳ ít, nhất định lần này đã thất bại rồi. Bọn họ mời nhiều phóng viên đến đây không phải muốn cười mình à? Đến lúc đó huyện Thụy Nguyên cũng quá mất mặt rồi. Hơn nữa, để xử lý việc này, Đường Duệ Minh không báo cáo với mình, tiền trảm hậu tấu. Hiện tại cũng không thể đuổi phóng viên đi.
Bọn họ rõ ràng muốn để mình câm điếc, ngậm bồ hòn mà im miệng.
Ngụy Hoành Lâm vừa nói chuyện vừa quan sát nét mặt của Liễu Kình Vũ. Y nhìn thấy Liễu Kình Vũ đầu tiên còn kinh ngạc, sau lại tức giận, cuối cùng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh thì trong lòng càng thêm sung sướng. Y đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ đối với việc tự tiện hành động của Đường Duệ Minh vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ. Hắn nhìn ra được mục đích chính của Đường Duệ Minh nhưng tiếc rằng đã chậm vì ván đã đóng thuyền. Không thể nào đuổi phóng viên đi được, Liễu Kình Vũ chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
Về phần sau đó Liễu Kình Vũ đột nhiên trở nên bình tĩnh, Ngụy Hoành Lâm cho rằng đó là vì Liễu Kình Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể làm bộ điềm tĩnh để che giấu nội tâm phẫn nộ và thất vọng bên trong.
Bốn người vừa đi vừa trò chuyện liền tới Quảng trường Dân Tâm, nhìn thấy được dòng người thưa thớt.
Lúc này, Ngụy Hoành Lâm cố ý cau mày, lấy tay chỉ khoảng không vắng vẻ nói:
– Bí thư Liễu, anh xem, hiện tại mới chỉ có hai ba công ty đến tham gia triển lãm, tôi thật sự rất lo lắng. Nếu chẳng may ngài mai khi khai mạc cũng chỉ có ngần này doanh nghiệp tham gia thì nhất định dân chúng và các ký giả sẽ cười đến rụng răng mất. Bí thư Liễu, Tổ trù bị của các anh cần phải nỗ lực cố gắng hơn nữa, ngàn vạn lần đừng để việc này trở thành chuyện cười.
Lúc này đây, Ngụy Hoành Lâm trực tiếp triển khai phê bình đúng chỗ.
Liễu Kình Vũ nghe xong cũng chỉ thản nhiên cười nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, làm việc không nên gấp gáp, thời gian khai mạc còn cách nửa ngày đêm nữa, có lẽ khách nhân vì quá xa, hơn nữa hàng hóa cũng cần phải vận chuyện nên mới trễ như vậy. Lần này Hội chợ của chúng ta sẽ diễn ra trong vòng ba ngày, không loại trừ khả năng có người đến ngày thứ ba mới tới. Cho nên, làm việc không thể nóng vội, vội quá không ăn được đậu phụ nóng.
Trong lời nói của Liễu Kình Vũ vừa có cứng vừa có mềm.
Ngụy Hoành Lâm nghe xong cũng khinh thường cười. Theo y, Liễu Kình Vũ rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu rồi.
Mọi người đi thị sát mấy vòng, Ngụy Hoành Lâm trực tiếp chỉ ra khuyết điểm bố trí khăn bàn, Liễu Kình Vũ trực tiếp kêu Tống Hiểu Quân sửa chữa theo ý kiến của y. Thời điểm thị sát về, Ngụy Hoành Lâm cười nói:
– Bí thư Liễu, đây là lần đầu tiên huyện Thụy Nguyên chúng ta chủ trì loại hình hoạt động này, hy vọng có thể thành công, mang đến cho toàn thể đồng nghiệp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên một cử chỉ mới. Hy vọng thông qua lần Hội chợ này có thể thực sự đem giá cả nông sản và hạt giống của huyện Thụy Nguyên ép xuống. Bí thư Liễu, nhân dân toàn huyện thậm chí là toàn tỉnh đều nhìn vào hành động của tổ trù bị các anh, tôi cảm giác được áp lực thật sự rất lớn.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, điểm này ông cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ không để mọi người thất vọng.
Ngụy Hoành Lâm khinh thường cười, bước nhanh về phía trước.
Buổi chiều cùng ngày, Ngụy Hoành Lâm vẫn nhìn chăm chú vào tình hình Quảng trưởng Dân Tâm đối diện. Phát hiện mãi cho đến buổi chiều khi tan sở, ngoài ba công ty lớn cùng với mấy công ty nông tư có quan hệ quan hệ tương đối khá với họ, không có bất kỳ một xí nghiệp hạt giống và công ty nông tư nào vào bàn, tâm tình của Ngụy Hoành Lâm rất tốt.
Sau khi tan tầm, y trực tiếp gọi điện thoại hẹn Phạm Kim Hoa đến khách sạn Thụy Nguyên Hải Hoàng ăn cơm, đồng thời gọi cả Đường Duệ Minh và Hứa Kiến Quốc nữa.
Bốn người ngồi trong gian phòng trang nhã, vừa uống Mao Đài, vừa bàn về sự việc Hội chợ nông sản.
Phạm Kim Hoa đắc ý nói với Ngụy Hoành Lâm:
– Chủ tịch Ngụy thấy công việc tôi làm thế nào? Đến hiện tại có công ty nông tư và hạt giống nào ngoài dự liệu của chúng ta xuất hiện không?
Ngụy Hoành Lâm mỉm cười gật đầu nói:
– Không tệ, không tệ, rất tốt. Tổng giám đốc Phạm, thật sự không ngờ, thực lực của Tập đoàn Di Hải lại mạnh như vậy, nắm trong tay toàn bộ thị trường hạt giống và nông tư.
Phạm Kim Hoa cười ha hả nói:
– Đúng thế, công ty chúng tôi mang tầm cỡ quốc tế. Lúc này, tôi nhất định phải loại bỏ Liễu Kình Vũ. Hơn nữa, tôi cũng mời được không ít truyền thông của Thành phố Yến Kinh và quốc tế đến đưa tin việc này, Liễu Kình Vũ lần này nhất định sẽ mất mặt.