Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Tôn Húc Dương cũng không ngay lúc đó nói ra, còn Ngụy Hoành Lâm càng không thể nói ra bất kỳ dị nghị gì. Dù sao y cũng hiểu rất rõ, Liễu Kình Vũ sẵn lòng phân cho mình một phần công việc trong Hội chợ hàng nông sản lần tiếp theo, thậm chí còn là công việc tuyên truyền, y cũng vô cùng hài lòng rồi.
Vốn dĩ Ngụy Hoành Lâm muốn gây phiền toái cho Liễu Kình Vũ, nhưng hiện tại đã có thể lấy được chiến tích, hơn nữa lại là một chiến tích không nhỏ, y tạm thời đem ý nghĩ đen tối của mình giấu đi. Về phần các Ủy viên thường vụ khác càng không có ý kiến gì, bản thân đều đã được tham gia vào đội chuẩn bị rồi, chỉ cần Hội chợ hàng nông sản đạt được thành công, chỉ cần bản thân làm sơ qua công việc một chút, chỉ cần có phần tuyên truyền rồi thì sẽ có thành tích, huống chi những thành tích này còn là tự dưng mà tới.
Vì vậy, lần này, những vấn đề về Hội chợ hàng nông sản lần thứ 2, các ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Thụy Nguyên đều đạt được sự đồng thuận. Mọi người đều muốn làm tốt Hội chợ hàng nông sản lần này, đồng thời muốn đem Hội chợ hàng nông sản lần sau làm tốt hơn.
Hội chợ hàng nông sản vẫn tiến hành trong khí thế ngất trời, cả huyện Thụy Nguyên trong khoảng thời gian gần đây luôn trở thành tiêu điểm của các Đài truyền hình và các cơ quan truyền thông lớn. Hình thức kiểm tra chứng thực giải quyết thực nghiệm sáng tạo của Liễu Kình Vũ đã trở thành trung tâm để mọi người tranh đưa tin trước. Hội chợ hàng nông sản lần này, đơn vị tham gia nhiệt tình nhất đương nhiên là Tập đoàn Hoa An của Lưu Tiểu Bàn và công ty Đằng Phi của Lưu Tiểu Phi. Thân là đại lý bán hạt giống được chứng nhận thông qua và xác nhận an toàn trước tiên trong Hội chợ hàng nông sản, lần này bọn họ chuẩn bị vô cùng kỹ càng, chỉ là nguồn cung cấp hàng thì chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Bọn họ sở dĩ dám làm như vậy một mặt là bởi vì bọn họ vô cùng tín nhiệm Liễu Kình Vũ, một mặt khác là bởi vì họ dự định chiếm lĩnh một vị trí nhỏ ở trong huyện Thụy Nguyên.
Hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn và Lưu Tiểu Phi sau khi trải qua bàn bạc đã quyết định hợp tác với nhau, đạt được thị thường, chia sẻ thị trường, liên thủ với nhau cùng chống lại sự vây hãm của các công ty giống nước ngoài đối với các công ty trong nước, kiên quyết giơ cao ngọn cờ các xí nghiệp trong nước, giành lại chỗ đứng cho các xí nghiệp trong nước, hạ nhiệt giá thị trường phi thực tế của thị trường hạt giống để người dân đạt được nhiều lợi ích thực tế và quyền lợi hơn.
Mà rất nhiều địa phương cũng bắt đầu mô phỏng mô hình của huyện Thụy Nguyên tổ chức Hội chợ hàng nông sản của mình. Chỉ có điều, những thứ này trên thị trường là rất hiện thực. Huyện Thụy Nguyên sở dĩ có thể thành công là bởi vì bọn họ là những người đầu tiên mở ra mô hình này, kênh truyền hình của tỉnh Bạch Vân lần đầu tiên trong lịch sử tiến hành truyền hình trực tiếp đối với bọn họ, nơi khác nếu muốn làm theo, những lãnh đạo của những địa phương này chưa chắc đã có sự quyết đoán đó.
Cho nên, rất nhiều địa phương chỉ đơn giản áp dụng việc chứng thực giải quyết thực nghiệm mà không có cách nào giành được tình cảm và sự tán thưởng của nhân dân, hơn nữa thiếu mất ba công ty giống nước ngoài, đối tượng quan trọng cần xử lý, thì nhân dân làm sao có thể nhận thức được.
Ngay trong lúc tất cả các Ủy viên thường vụ, các cán bộ ở huyện Thụy Nguyên đều quan tâm đến Hội chợ hàng nông sản lần này, thân là người tổ chức ra Hội chợ hàng nông sản lần này Liễu Kình Vũ sớm đã bước ra khỏi chiếc bánh thành tích này, bắt đầu ngồi trong phòng làm việc lên kế hoạch cho tương lai của huyện Thụy Nguyên.
Đang ngồi đối diện với Liễu Kình Vũ là Tống Hiểu Quân – Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy.
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, anh cho rằng kinh tế của huyện Thụy Nguyên muốn phát triển, thì nút thắt lớn nhất hạn chế chúng ta là gì?
Liễu Kình Vũ hỏi.
Trải qua sự việc Hội chợ hàng nông sản lần này, Liễu Kình Vũ đã biết được năng lực của Tống Hiểu Quân, biểu hiện của Tống Hiểu Quân trong quá trình chuẩn bị Hội chợ hàng nông sản lần này có thể nói là vô cùng xuất sắc. Ngoại trừ nhóm người Lưu Tiểu Bàn và Lưu Tiểu Phi dẫn đến là do Liễu Kình Vũ liên hệ, còn những kiến nghị khác như tìm dụng cụ kiểm tra đo lường, kiểm tra thực nghiệm, bình phẩm và chứng thực tại hiện trường đều là do Tống Hiểu Quân đề xuất. Hơn nữa, dưới sự ủng hộ của Liễu Kình Vũ, anh ta đích thân đi sắp xếp và chuẩn bị.
Liễu Kình Vũ đã nhìn ra, Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân này không hề giống một vài Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy của những địa phương cấp huyện khác, chỉ chú ý đến một mẫu ruộng còn có ba phần đất ở huyện, tầm nhìn của Tống Hiểu Quân là tương đối sâu, suy nghĩ cũng tương đối rộng. Vì vậy hiện tại Liễu Kình Vũ rất muốn cùng với Tống hiểu Quân bàn bạc một vài đại sự liên quan đến sự phát triển của huyện Thụy Nguyên.
Liễu Kình Vũ mặc dù vô cùng thông minh, nhưng cũng không tự phụ, hắn hiểu rõ đạo lý một người kế ngắn, hai người kế dài.
Tống Hiểu Quân sau nghe được vấn đề của Liễu Kình Vũ, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Bí thư Liễu, tôi cho rằng nút thắt chính hạn chế sự phát triển của huyện Thụy Nguyên là giao thông, thông qua Hội chợ hàng nông sản lần này có thể nhìn ra. Hạt giống ở tỉnh ngoài bán 10 tệ nhưng vận chuyển đến huyện Thụy Nguyên chúng ta ít nhất phải bán là 15 tệ thì đại lý bán mới không bị lỗ vốn, nhưng nếu vận chuyển đến những vùng khác ở tỉnh Bạch Vân lại chỉ cần bán 13 tệ là được rồi, dư ra 2 tệ chính là phí vận chuyển đến huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Là huyện nông nghiệp tiếp giáp 3 tỉnh, huyện Thụy Nguyên chúng ta lại không có một con đường cao tốc nào chạy qua, sân bay gần nhất cách chúng ta đã 300km, mặc dù vùng phụ cận của chúng ta có một con sông, nhưng do tình hình đường sông khá đặc thù, không có cách nào thông tàu thuyền, vì vậy huyện Thụy Nguyên chúng ta tương đối bị lệch góc, muốn phát triển mà không giải quyết vấn đề giao thông thì e rằng rất khó.
Sau khi nghe xong những lời nói của Tống Hiểu Quân, Liễu Kình Vũ ra sức gật đầu. Ý kiến của Tống Hiểu Quân và hắn không bàn mà trùng hợp với nhau, Liễu Kình Vũ đã sâu sắc ý thức được, tình hình giao thông lạc hậu của huyện Thụy Nguyên đã mang đến rất nhiều khó khăn.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, huyện Thụy Nguyên chúng ta có được đơn vị quy hoạch cấp tỉnh làm cho bản quy hoạch đường bộ và đưa ra một vài đề xuất thiết kế không?
Tống Hiểu Quân cười khổ nói:
– Sở Xây dựng tỉnh, Viện thiết kế quy hoạch và xây dựng tỉnh có đến huyện Thụy Nguyên chúng ta khảo sát, nhưng ý kiến cuối cùng của bọn họ đưa ra là ngoài làm một con đường cao tốc để nối liền huyện Thụy Nguyên chúng ta với đường cao tốc của thành phố Nam Hoa ra, thì căn bản không có biện pháp gì tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ, tình hình tài chính hiện tại của thành phố Nam Hoa tương đối chặt chẽ, huyện Thụy Nguyên chúng ta thì càng không nói làm gì, ai cũng muốn làm đường cao tốc từ huyện Thụy Nguyên đến thành phố Nam Hoa, nhưng nếu nối đến đường cao tốc gần chúng ta nhất cũng phải 70km, nếu muốn làm đoạn đường cao tốc này cần ít nhất là hơn 7 tỷ nhân dân tệ trở lên. Số tiền lớn này đừng nói đến Thành phố, cho dù là Tỉnh cũng không muốn bỏ ra.
Liễu Kình Vũ chau mày nói:
– Tại sao ở Tỉnh không muốn chi ra?
Tống Hiểu Quân cười khổ nói:
– Mấu chốt vẫn là ở Tỉnh cho rằng huyện Thụy Nguyên chúng ta là một huyện nông nghiệp, thu nhập tài chính công mỗi năm không vượt quá 200 triệu, hơn nữa GDP của cả huyện Thụy Nguyên cũng rất thấp, cho huyện Thụy Nguyên chúng ta làm đường cao tốc chẳng khác nào lãng phí tài nguyên, như vậy không bằng đem số tiền này đầu tư vào những nơi có thể sản xuất ra sản lượng nhiều hơn.
Liễu Kình Vũ nghe thấy Tống Hiểu Quân nói như vậy, sắc mặt lúc ấy liền âm trầm xuống, trầm giọng nói:
– Những lời này là do ai nói, như thế nào lại thiếu tầm nhìn như vậy? Chính là bởi vì kinh tế huyện Thụy Nguyên chúng ta không phát triển nên mới càng phải làm đường cao tốc, nếu vẫn mãi không làm thì huyện Thụy Nguyên của chúng ta phát triển và nổi lên như thế nào được.
Tống Hiểu Quân cười khổ nói:
– Những lời này là Phạm Xương Hoa – Giám đốc Sở giao thông tỉnh trong hội nghị chính miệng nói ra.
Trong lòng Liễu Kình Vũ lập tức liền ghi nhớ cái tên Phạm Xương Hoa này. Cái tên Phạm Xương Hoa đúng là không có đầu óc, y tại sao có thể nói ra những lời như thế.
Liễu Kình Vũ chau mày nói:
– Chẳng lẽ trước đây người của huyện Thụy Nguyên chúng ta không ra sức thực hiện sao? Chủ tịch thành phố Hoàng chẳng phải là từ huyện Thụy Nguyên chúng ta đi ra sao? Ông ta như thế nào lại không vì huyện Thụy Nguyên chúng ta tranh thủ một chút lợi ích chứ?
Tống Hiểu Quân lại cười khổ nói:
– Haiz, Chủ tịch thành phố Hoàng cũng muốn thực hiện, nhưng trong tỉnh không đồng ý xuất tiền, chỉ dựa vào nguồn tài chính của thành phố căn bản không thể đem hạng mục này hoàn thành được.
Liễu Kình Vũ nói:
– Chẳng lẽ không suy nghĩ đến việc thu hút các nhà đầu tư cùng thực hiện sao? Hình thức này đều đã thực hiện ở rất nhiều địa phương rồi.
Tống Hiểu Quân cười khổ nói:
– Trong Thành phố và Huyện đều đã từng đi tìm một vài nhà đầu tư tiến hành bàn bạc, nhưng mọi người vừa đến khảo sát tình hình kinh tế ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, tất cả đều trực tiếp từ chối. Các nhà đầu tư cho rằng cho dù làm đường cao tốc, lấy điều kiện kinh tế của huyện Thụy Nguyên chúng ta, thì lượng xe qua lại giữa huyện Thụy Nguyên và thành phố Nam Hoa cũng không đủ, muốn thu hồi được số tiền vốn làm đường không biết đến năm tháng nào, vì vậy không có ai đồng ý đầu tư.
Những giải thích của Tống Hiểu Quân thật ra cũng hợp tình hợp lý, lấy điều kiện kinh tế và lưu lượng xe của huyện Thụy Nguyên hiện nay thì nhà đầu tư quả thực là rất khó để thu hồi lại tiền vốn.
Tuy nhiên trong lòng Liễu Kình Vũ đã có những tính toán riêng.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn đến tấm bản đồ tỉnh Bạch Vân lớn treo trên tường trong phòng làm việc, cẩn thận kiểm tra xem xét.
Tống Hiểu Quân nhìn theo ánh mắt của Liễu Kình Vũ, nhưng lại không phát hiện ra điều gì, anh ta không khỏi nhướn mày.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đứng lên, đi đến phía trước bản đồ, lấy tay vẽ một đường lên giữa hai điểm trên bản đồ rồi nói:
– Hiểu Quân, anh xem, nếu nối liền huyện Thụy Nguyên chúng ta với con đường cao tốc gần với chúng ta nhất của thành phố Nhạc Sơn, tiếp theo chúng ta lại thông với mạng lưới đường cao tốc Tường An của tỉnh Cát Tường, như vậy huyện Thụy Nguyên chúng ta chẳng phải sẽ trở thành tuyến đường giao thông quan trọng nối liền giữa tỉnh Bạch Vân và tỉnh Cát Tường rồi sao. Ngoài ra, nếu chúng ta lại nghĩ biện pháp khai thông đường thủy với với tỉnh Xích Hồng, huyện Thụy Nguyên của chúng ta sẽ trở thành tuyến đường giao thông quan trọng nối liền 3 tỉnh. Chỉ dựa vào điểm này, huyện Thụy Nguyên chúng ta muốn phát triển lại còn khó sao? Đến lúc đó chẳng lẽ chúng ta còn cần phải lo lắng về vấn đề thu phí đường cao tốc sao?
Tống Hiểu Quân nhìn đến những nét vẽ theo tay chỉ của Liễu Kình Vũ, trong lòng lập tức sôi sục lên.
Cái suy nghĩ này của Liễu Kình Vũ thật sự là quá táo bạo, điều này tuyệt đối chưa có bất kỳ một vị chuyên gia nào từng đề cập qua.
Tuy nhiên Tống Hiểu Quân cuối cùng vẫn phải cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, suy nghĩ này của anh khẳng định là đã vượt quá mức bình thường, hơn nữa quả thực là có chút khả thi, nhưng anh lại bỏ qua một điểm, đó chính là trong việc này có liên quan đến hai con đường giao thông liên tỉnh, việc phối hợp vô cùng khó khăn, phân chia lợi ích cũng rất khó cân đối. Ngoài ra coi như là thành phố Nhạc Sơn nối liền mạng lưới đường cao tốc với chúng ta, nhưng vẫn phải mở một đường hầm, việc này liên quan đến rất nhiều vấn đề, e rằng rất khó thực hiện, đặc biệt là tiền vốn lại càng khó huy động.