3h30’ buổi chiều, Hội nghị thường vụ chính thức bắt đầu. Trước khi bắt đầu họp, Liễu Kình Vũ cũng đã bảo Tống Hiểu Quân sáo chép lại phương án quy hoạch giao thông huyện Thụy Nguyên mà tổ chuyên gia đã viết, để trên mặt bàn của các vị Ủy viên thường vụ.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Các đồng chí, hôm nay mời dự họp hội nghị thường vụ lần này chủ yếu là bàn bạc với mọi người một chút chuyện có liên quan đến vấn đề giao thông của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Tôi tin rằng sau một loạt khó khăn mà Hội chợ nông sản đã trải qua, tất cả mọi người hẳn là nhận ra được một vấn đề, huyện Thụy Nguyên chúng ta sở dĩ hạt giống đắt hơn các địa phương khác một chút, trong đó có một vấn đề vô cùng mấu chốt, chính là con đường giao thông của chúng ta. Để đi vào huyện Thụy Nguyên chúng ta chỉ có hai con đường, mà đi ra khỏi huyện Thụy Nguyên cũng là hai con đường như thế. Dưới tình hình này, kinh tế huyện Thụy Nguyên nếu muốn phát triển thì không khác gì người ngốc nói mộng, ý nghĩ kỳ lạ. Cho nên, tôi cho rằng, bây giờ đã đến lúc huyện Thụy Nguyên chúng ta cần giải quyết vấn đề đường giao thông.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ngụy Hoành Lâm liền nói:
– Bí thư Liễu, vấn đề mà anh nói này huyện Thụy Nguyên chúng ta sớm đã ý thức được rồi. Nhưng vấn đề hiện tại là, nếu phải giải quyết vấn đề giao thông, nhất định phải sửa đường, nếu muốn sửa đường, nhất định phải giải quyết vấn đề tiền bạc. Mà huyện Thụy Nguyên chúng ta hiện tại thu nhập tài chính hàng năm chỉ có một chút ít như vậy, căn bản không có cách nào lo được khoản tài chính lớn như vậy, mà ở thành phố…
Ngụy Hoành Lâm còn muốn nói tiếp, Liễu Kình Vũ đã cắt đứt chủ đề của Ngụy Hoành Lâm, trực tiếp ngắt lời nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, ông cho rằng, huyện Thụy Nguyên chúng ta nên hay không nên làm đường?
Trên mặt Ngụy Hoành Lâm tràn đầy phẫn nộ, y không ngờ tới, Liễu Kình Vũ cũng cắt lời của mình, tuy nhiên nghe được câu hỏi của Liễu Kình Vũ, y không thể không nói:
– Tất nhiên nên làm.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được, nếu nên làm đường, ông cho rằng chúng ta nên cố gắng không?
Ngụy Hoành Lâm lập tức nói:
– Đương nhiên là nên cố gắng, nhưng vấn đề ở chỗ, bất kể chúng ta cố gắng như thế nào, chúng ta đều không thể giải quyết vấn đề tiền bạc được.
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Được rồi, đồng chí Ngụy Hoành Lâm, vấn đề tiền bạc của chúng ta trước tiên nên đặt sang một bên. Tôi hôm nay triệu tập mọi người chủ yếu thống nhất một chút ý kiến, chính là huyện Thụy Nguyên chúng ta có nên làm lại đường hay không? Có nên hướng lên cấp trên xin ủng hộ về phương diện chính sách và tài chính không? Tôi không cần nghe mọi người nói hươu nói vượn về kinh nghiệm và nguyên nhân làm đường thất bại trước kia, tôi chỉ muốn biết, mọi người có muốn làm đường hay không? Có hy vọng nền kinh tế huyện Thụy Nguyên chúng ta phát triển lên không?
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, dùng ngón tay chỉ vào tài liệu trong tay nói:
– Ở trước mặt mọi người là một tập tài liệu quy hoạch giao thông. Tôi đã vận dụng quan hệ cá nhân mời một vài chuyên gia giỏi của Viện quy hoạch thiết kế Trung Hoa từ Thành phố Yến Kinh đến đây. Sau khi tỉ mỉ điều tra, nghiên cứu đã viết ra phương án phát triển giao thông của huyện Thụy Nguyên chúng ta. Mọi người trước hết không cần suy xét đến những khó khăn tồn tại trong đó, mà hãy xem qua phương án này, xem có khả thi không, có triển vọng không, có tán thành với bản phương án này hay không?
Liễu Kình Vũ nói xong, liền trầm mặc không nói nữa.
Mọi người cũng đều nhìn vào bản phương án quy hoạch.
Sau 15 phút, mọi người đều ngẩng đầu lên, bày tỏ chính mình xem xong rồi.
Liễu Kình Vũ liếc nhìn mọi người, trầm giọng hỏi:
– Thế nào, mọi người cảm thấy bản phương án kế hoạch này như thế nào?
Ngụy Hoành Lâm vẫn như cũ là người đầu tiên lên tiếng:
– Bí thư Liễu, tôi không thể không thừa nhận, bản phương án kế hoạch này quả thực rất mê người. Nếu huyện Thụy Nguyên chúng ta có thể dựa theo phương án kế hoạch này đi xây dựng cải tạo đường, tôi tin rằng triển vọng huyện Thụy Nguyên chúng ta đúng là vô cùng tốt đẹp. Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu dựa theo phương án kế hoạch này đi thực thi, ít nhất phải 80 đến 120 tỷ, cho dù là số lẻ này huyện Thụy Nguyên chúng ta đều không thể có.
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tôi vừa mới nói rồi, không cần nhìn đến khó khăn, chỉ nhìn đến phương án khả thi hay không thôi.
Ngụy Hoành Lâm chỉ có thể cười ngượng nói:
– Tính khả thi không có vấn đề. Hơn nữa vị Ngô Truyền Phong này tôi cũng biết rõ, mạng lưới đường cao tốc của tỉnh Bạch Vân chúng ta cũng chính là ông ta phụ trách thiết kế đấy.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Những đồng chí khác ý kiến như thế nào?
Tôn Húc Dương nói:
– Tôi cho rằng phần phương án này quả thực rất có lực hấp dẫn. Có thể nhìn ra được, những chuyên gia đó khẳng định cũng đã rất nỗ lực đi điều tra nghiên cứu, phương án thiết kế này còn là tương đối tường tận đấy.
Sau đó, những người khác đều tỏ vẻ đồng ý phần phương án kế hoạch này. Đương nhiên, mọi người nói rất rõ, chỉ là rất tán thành phần phương án này.
Sau khi mọi người tỏ thái độ xong, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Bây giờ đối với nguyện vọng làm đường, xem ra tất cả mọi người đều là nhất trí. Rất tốt, tiếp theo, chúng ta tiến thêm một bước nữa nói một chút về vấn đề thực thi. Ở đây, tôi trước tiên nói một chút tiếng lòng của mình cho mọi người biết. Tôi đã chuẩn bị trong những năm ở huyện Thụy Nguyên công tác, thông qua nỗ lực không ngừng, dựa theo bản phương án quy hoạch này, đem tất cả toàn bộ dự án khởi động và hoàn thành thiết kế, thông xe. Tôi biết rằng, đại bộ phận đồng chí nhất định cho là tôi có chút điên rồi, thậm chí cho là tôi có ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng hôm nay tôi muốn nói cho mọi người chính là, bất cứ chuyện gì, chỉ cần chúng ta đặt ra mục tiêu và cố gắng phấn đấu thì đều có khả năng thành công. Tôi hy vọng sau này mỗi một ngày ở huyện Thụy Nguyên công tác cũng không trôi qua vô ích. Tôi hy vọng có thể vận dụng năng lực của chính mình, vì dân chúng của huyện Thụy Nguyên chúng ta làm một cái gì đó thực tế.
Liễu Kình Vũ nói xong, lập tức toàn hội trường liền im lặng.
Tất cả các Ủy viên thường vụ đều mở to hai mắt nhìn, nhìn Liễu Kình Vũ với vẻ không thể tin nổi.
Giống như Liễu Kình Vũ nói đấy, rất nhiều người đều cho rằng Liễu Kình Vũ điên rồi. Nói đùa, đây chính là dự án quy mô 80 đến 120 tỷ, nhiều tiền như vậy cho dù là cho vay thu nhập tài chính huyện Thụy Nguyên cũng không có ai cho vay, về phần nói những phương pháp tiếp cận khác thì càng khó tìm kiếm.
Giờ này khắc này, khóe miệng của Ngụy Hoành Lâm lộ ra một vẻ khinh thường cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, cậu cũng mặt dày quá đi, da trâu rồi cũng có thời điểm bị gió thổi rách.”
Mà ngay cả Tôn Húc Dương luôn tỉnh táo, cẩn thận, nghiêm túc nhưng khi nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ánh mắt cũng toát ra vài phần nghi ngờ và bất mãn. Theo ông ta, Liễu Kình Vũ là người nói mạnh miệng, phương án này căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Lúc này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ lướt nhìn trên khuôn mặt của mọi người, lập tức cười nói:
– Tôi biết rất nhiều người trong lòng còn có ý nghĩ nghi ngờ đối với tôi. Nhưng tôi muốn nói là, tôi tuy rằng có một chút sắc thái của Chủ nghĩa lý tưởng, nhưng tôi cũng không phải là người tham vọng viển vông. Bản phương án kế hoạch này cho dù tốt, nhưng chúng ta cũng cần phải từng bước một đến thực thi. Tôi cho rằng, mục tiêu phấn đấu của chúng ta năm nay chính là xây dựng một con đường từ huyện Thụy Nguyên chúng ta kết nối với đoạn đường cao tốc của thành phố Nhạc Sơn. Đây là một con đường có khả năng tiết kiệm tài chính nhất cho huyện Thụy Nguyên chúng ta nhưng lại mang đến thuận lợi không nhỏ. Con đường cao tốc này nếu xây dựng cải tạo xong, toàn bộ hành trình chỉ có khoảng 50km. Hơn nữa bởi vì vị trí địa lý thành phố Nhạc Sơn tương đối đặc thù, bọn họ nằm trên mạng lưới đường cao tốc của tỉnh Bạch Vân, cho nên, chỉ cần chúng ta làm đường thông với con đường cao tốc này, là có thể thông qua mạng lưới đó, đưa các loại vật tư của huyện Thụy Nguyên chúng ta vận chuyển đến các địa phương khác của tỉnh Bạch Vân, rất thuận lợi cho phát triển kinh tế của huyện Thụy Nguyên chúng ta.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ngụy Hoành Lâm nhướn mày, nói:
– Bí thư Liễu, tôi xem trong phương án kế hoạch này cũng nhắc tới một tuyến đường kế hoạch khác, chính là tuyến đường từ huyện Thụy Nguyên đến thành phố Nam Hoa. Nếu quả thật phải xây dựng cải tạo đường cao tốc, vì sao trước tiên không làm con đường nối đến thành phố Nam Hoa, như vậy chẳng phải là có lợi cho huyện Thụy Nguyên chúng ta sao.
Liễu Kình Vũ cười lắc đầu nói:
– Tuy rằng nhìn bề ngoài, xây dựng cải tạo nối thẳng đường cao tốc đến thành phố Nam Hoa dường như thuận lợi cho việc liên hệ giữa chúng ta và thành phố Nam Hoa. Nhưng trên thực tế, những ích lợi mà con đường cao tốc thông với thành phố Nam Hoa mang lại cho huyên Thụy Nguyên chúng ta ít hơn nhiều so với con đường nối thẳng đến thành phố Nhạc Sơn. Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý của thành phố Nam Hoa, tuy rằng cũng nằm trên mạng lưới đường cao tốc của tỉnh Bạch Vân, nhưng chỉ có một con đường thẳng tắp thông hoàn toàn thành phố Nam Hoa. Mà thành phố Nhạc Sơn lại khác, thông qua thành phố Nhạc Sơn có thể đến nhiều thành phố khác, vật tư đi theo tuyến đường này có thể tiết kiệm một phần ba thời gian và chặng đường so với từ thành phố Nam Hoa. Cho nên, chúng ta trước tiên chỉ có thể làm con đường nối thông đến thành phố Nhạc Sơn.
Không thể không nói, lời nói này của Liễu Kình Vũ vẫn rất có sức thuyết phục, tuy nhiên sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Tôn Húc Dương lại đưa ra nghi ngờ của ông ta:
– Bí thư Liễu, nếu chúng ta phải xây dựng cải tạo đường nối thẳng với cao tốc thành phố Nhạc Sơn, như vậy chúng ta không thể không suy xét một vấn đề thực tế, chính là vấn đề tiền bạc phải giải quyết như thế nào? Vấn đề này không giải quyết được, đường cao tốc khẳng định không thể nào nói đến.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Tôi cho rằng tài chính của chúng ta có thể gom góp từ nhiều phương diện, cầu viện trên thành phố, trên tỉnh, thông qua phương án BOT hấp dẫn nhà đầu tư nước ngoài đến tham gia và xây dựng hạng mục.
Tôn Húc Dương cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, nói thật ra, những gì anh vừa nói, trước kia huyện Thụy Nguyên cũng đều đã từng làm qua, nhưng chưa từng có một nhà đầu tư nào nguyện ý đến huyện Thụy Nguyên chúng ta đầu tư. Cho dù như lời anh nói con đường cao tốc này nối thẳng đến thành phố Nhạc Sơn, e rằng cũng không có khả năng có thể có nhà đầu tư tiến đến đầu tư đâu. Dù sao đoạn đường cao tốc này cho dù là được xây dựng rồi, với xu thế phát triển kinh tế huyện Thụy Nguyên hiện tại, căn bản không có lưu lượng xe cộ nhiều như vậy. Các nhà đầu tư thấy không có ích lợi, tự nhiên sẽ không nguyện ý đầu tư.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Nhưng nếu tôi đem bản phương án kế hoạch đường này đưa cho nhà đầu tư xem, nếu bọn họ tán thành bản phương án rồi, ông cho rằng có thể có người đầu tư không?
Tôn Húc Dương vẫn lắc đầu nói:
– Phần phương án này cũng chỉ có thể xem như một phần phương án kế hoạch mà thôi, tôi đoán chừng không có mấy nhà đầu tư khai thác phát triển sẽ cho rằng cái phương án này có thể thực hiện được. Dù sao, 120 tỷ tiền vốn cũng không phải là một, hai nhà đầu tư dám trực tiếp đầu tư.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Ừ, đồng chí Tôn Húc Dương nói rất có đạo lý, nhưng tôi cho là chúng ta cần phải thử một lần. Đồng chí Tôn Húc Dương, ông nói xem.