Ngay lúc Liễu Kình Vũ trầm tư, điện thoại đột nhiên vang lên.
Liễu Kình Vũ tiếp điện thoại, cười nói:
– Lưu Tiểu Bàn, sao lại gọi điện cho tôi? Không phải cậu đang bận đi tán gái à?
Lưu Tiểu Bàn cười ha hả nói:
– Đại ca, không phải em không muốn đi mà người ta vẫn còn đang trốn tránh. Đại ca, em rất buồn bực. Rõ ràng là một người phong lưu, phóng khoáng, nhiều tiền, con gái theo đầy rẫy, vì sao cô ấy vẫn không để ý đến em?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Còn không phải vì cậu rất mập à? Nếu cậu chịu giảm béo, có lẽ người ta đã xem trọng cậu.
Lưu Tiểu Bàn lập tức cười khổ:
– Đại ca à, vóc dáng em bây giờ đều là do di truyền. Bố em lúc còn trẻ cũng rất mập, em muốn không mập cũng khó. Anh cũng thấy đấy, bố em còn có thể tìm được người vợ xinh đẹp như mẹ em, em cũng không thể kém hơn được.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Ánh mắt của cậu quả thật không kém. Cô bé Triệu Tử Yên kia nếu nói về tướng mạo tuyệt không thua kém Tào Thục Tuệ. Nhưng vấn đề người ta là Chủ tịch của một công ty lớn, còn không thể so với công ty nho nhỏ của cậu. Mấu chốt là, người ta 23 tuổi đã đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của Công ty lớn như vậy, năng lực tuyệt đối không đơn giản.
Lưu Tiểu Bàn cười khổ nói:
– Có ai nói không phải đâu. Người ta là nghiên cứu sinh của Đại học Bắc Kinh, đã tốt nghiệp Tiến sĩ. Con bà nó, em nghĩ mà phát rầu. Đầu năm nay sao lại có cô gái mạnh mẽ như vậy, 23 tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ. Bạn bè cũng không dám cùng cô ấy đấu bằng cấp vì tự ti.
Liễu Kình Vũ nói:
– Cậu tự ti cái gì. Tuy rằng bằng cấp của cậu kém cô ấy nhưng cũng không phải loại tầm thường. Dù sao cậu cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh Đại học Thanh Hoa. Hơn nữa hiện tại dựa vào năng lực bản thân lập nên tập đoàn lớn như vậy cũng tuyệt đối là nhân vật tinh anh. Từ lúc nào cậu sợ hãi như vậy. Mập à, cậu nhất định phải theo đuổi bằng được Triệu Tử Yên, nếu không tôi cũng không nhận cậu là anh em. Tuy rằng tôi chỉ gặp qua cô bé đó một lần nhưng tôi dám chắc, cậu có thể theo đuổi được. Cô ấy sẽ giúp đỡ rất nhiều đối với sự nghiệp của cậu trong tương lai, cuộc sống có người làm bạn, cô bé ấy thực sự không tồi đâu.
Lưu Tiểu Bàn cắn răng nói:
– Theo đuổi chứ, bất cứ giá nào em nhất định phải theo đuổi được cô ấy.
Nói tới đây, Lưu Tiểu Bàn đột nhiên chuyển đề tài nói:
– Ai da, đúng rồi, đại ca, vừa rồi bị anh quấy rầy thiếu chút nữa đã quên mục đích gọi điện thoại cho anh. Đại ca, anh biết không, vài ngày trước Tào Thục Tuệ vì anh mà tuyên bố rời khỏi nhà họ Tào, đoạn tuyệt quan hệ với họ, chuyển nghề tới Thành phố Nam Hoa rồi. Đại ca, em không thể không nói, trong đám bạn bè chúng ta, cô bé Tào Thục Tuệ kia đúng là điên cuồng, vì anh mà hy sinh lớn như vậy. Em thật sự không biết phải nói gì nữa. Cô ấy từ nhỏ đã thích anh rồi.
Nói tới đây, ngữ điệu của Lưu Tiểu Bàn thêm vài phần thương cảm.
Nghe vậy, Liễu Kình Vũ lập tức mở to hai mắt:
– Cái gì, Tào Thục Tuệ tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Tào à?
Lưu Tiểu Bàn gật đầu nói:
– Đúng vậy, chuyện này từ đầu chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ. Hai ngày gần đây mới lan truyền lớn như vậy. Trên cơ bản chỉ có các gia đình lớn mới biết chuyện. Bố em nói, đây là ý chí của Tào Thục Tuệ, đương nhiên cũng là hy sinh của cô ấy. Sở dĩ Tào Thục Tuệ làm như vậy là tránh cho bác Tào Tấn Dương và bác Lưu bị người khác lên án. Do đó một người trên con đường làm quan không thể đi. Bố em nói, Tào Thục Tuệ là cô gái vĩ đại.
Liễu Kình Vũ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn thật không ngờ, Tào Thục Tuệ sẽ có quyết định điên cuồng như vậy.
Tào Thục Tuệ hy sinh rất nhiều, gánh chịu quá nhiều áp lực.
Chả trách lúc này nhìn Tào Thục Tuệ vốn dĩ đầy đặn lại gầy gò đến vậy.
Nghĩ đến đây, sâu trong nội tâm của Liễu Kình Vũ giống như có cái gì đó rung động. Gương mặt hơi gầy vẻ tái nhợt của Tào Thục Tuệ hiện ra trong tâm trí hắn.
Đêm nay, Liễu Kình Vũ nằm trên giường trằn trọc, khó ngủ. Trong đầu hắn nghĩ tới chuyện của Tào Thục Tuệ, lại nghĩ tới việc Cục Giao thông ăn chặn tiền của huyện Thụy Nguyên. Hai chuyện này lộn qua lộn lại trong đầu Liễu Kình Vũ khiến hắn đau đầu tột đỉnh.
Thời điểm Liễu Kình Vũ lăn qua lộn lại không thể ngủ, Cục trưởng Cục Giao thông thành phố Nam Hoa – Quách Tăng Kiệt cũng không thể ngủ. Toàn bộ buổi tối ông ta nói chuyện điện thoại với Triệu Chí Cường hy vọng y đem số tiền đã cấp cho huyện Thanh Phong trả lại.
Nhưng với tính cách của Triệu Chí Cường mà nói, thứ đã nuốt xuống bụng sao có thể nhổ ra. Y không ngừng giằng co với Quách Tăng Kiệt, chính là nhất định không chịu đem tiền trả lại.
Triệu Chí Cường không phải là đồ ngốc. Thái độ của Quách Tăng Kiệt làm y rất hứng thú. Cho nên, sau khi vật lộn với Quách Tăng Kiệt suốt 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng y biết được con trai của Quách Tăng Kiệt bị Cục Công an mang đi.
Triệu Chí Cường nghe xong, cười nói:
– Tôi nói này Cục trưởng Quách, tôi còn tưởng chuyện gì to tát. Việc này cứ giao cho tôi, nhất định tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.
Quách Tăng Kiệt cười khổ nói:
– Chuyện này tôi đã nói chuyện với Cục trưởng Thạch. Ông ấy nói vụ án này do Đội trưởng Đội hình sự Tào Thục Tuệ tự mình ra tay, ông ấy không có cách nào nhúng tay. Tôi cũng không còn cách nào mới bảo anh trả tiền. Tiểu tử Liễu Kình Vũ này quá âm hiểm, nhân cơ hội này bức bách tôi.
Triệu Chí Cường cười nói:
– Cục trưởng Quách, không phải tôi đã nói rồi sao, chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp ông. Tôi đảm bảo, sáng sớm mai con trai ông sẽ về nhà.
Quách Tăng Kiệt chỉ có thể cười khổ nói:
– Nếu Chính Huy trở về thì không có gì tốt hơn nữa rồi. Tuy nhiên, lão Triệu à, nếu Chính Huy không về…
Triệu Chí Cường thề son sắt nói:
– Ông yên tâm, nếu Chính Huy không về, tôi đảm bảo sẽ đem khoản tiền kia trả cho Cục Giao thông.
Quách Tăng Kiệt chỉ có gật đầu nói:
– Được, cứ như vậy đi.
Sáng hôm sau, 7h Tào Thục Tuệ tới Cục công an Thành phố, muốn xem xem Vương Đại Bưu có phải đã giải quyết chuyện của Quách Chính Huy rồi không. Nhưng cô đi quanh Cục một vòng cũng không thấy người của Đội hình sự. Đám người Vương Đại Bưu không một ai ở trong Cục cả. Tào Thục Tuệ lập tức nhíu mày.
Lập tức cô gọi điện cho Vương Đại Bưu. Đầu dây bên kia, Vương Đại Bưu ngây người khoảng chừng nửa phút mới nhận điện, giọng nói có chút úp mở nói:
– Đội trưởng Tào, có chuyện gì sao?
Giọng nói của Tào Thục Tuệ tức giận nói:
– Vương Đại Bưu, đám người Quách Chính Huy đâu? Các anh thẩm vấn đến đâu rồi?
Vương Đại Bưu thấy Tào Thục Tuệ nổi giận, vội vàng nói:
– Đội trưởng Tào, là như vậy, khoảng 2 giờ sáng ngày hôm qua, chúng tôi nhận được điện thoại của Phó Cục trưởng Trần, nói là vụ án này ông ta sẽ giải quyết, bảo chúng ta giao người cho Đội trị an, chúng tôi đã chuyển người rồi.
Tào Thục Tuệ nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức gọi điện thoại cho Phó Cục trưởng Trần, kết quả ông ta không nghe điện.
Chờ đến giờ làm việc, Tào Thục Tuệ tự mình đến văn phòng làm việc của Phó Cục trưởng Trần, tức giận tra hỏi đám người Quách Chính Huy đang ở đâu? Ông ta cười nhạt một tiếng nói:
– Tiểu Tào, cô không nên tức giận. Tôi không phải đã nói Đội hình sự không cần nhúng tay vào, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này.
Tào Thục Tuệ nổi giận nói:
– Phó Cục trưởng Trần, tôi muốn biết, đám người đó đi đâu rồi? Tại sao không ở trong Cục?
Phó Cục trưởng Trần cười nói:
– Ồ, bọn họ à? Tôi cho Đội trị an thẩm vấn một chút. Bọn họ thành thật khai báo nói mình đùa giỡn với cô một chút. Tôi đã lệnh Đội trị án dạy dỗ họ một trận liền thả người rồi. Tiểu Tào à, cô cũng thật là, bọn họ chỉ trêu đùa cô một chút, cô lại manh động như vậy. Bọn họ còn nói tố cáo cô tội vu khống đấy, nếu không phải tôi ngăn lại không khéo đã đến tai lãnh đạo Cục rồi. Tiểu Tào, cô vừa mới vào Đội, sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ thấu đáo hơn, đừng lỗ mãng làm việc. Nếu không con đường sau này sẽ rất khó đi đấy.
Tào Thục Tuệ nghe xong tức giận đến mặt mũi trắng bệch nhìn Phó Cục trưởng Trần. Cô thật không ngờ, ông ta đem đám người Quách Chính Huy thả ra, còn phê bình mình. Đây chính xác là đổi trắng thay đen. Tuy nhiên cô cũng biết rõ, lấy thân phận của mình bây giờ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể thở phì phò rời khỏi.
Sau khi ra ngoài, Tào Thục Tuệ lập tức gọi cho Liễu Kình Vũ nói toàn bộ cho hắn biết.
Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống. Hắn biết rằng lần này mình lâm vào thế bị động rồi. Trải qua sự kiện Quách Chính Huy, chỉ sợ Quách Tăng Kiệt không còn kiêng kỵ mình nữa. Hiện tại chỉ e ông ta cũng không cần trốn tránh gì nữa, thậm chí còn đang ngồi ở phòng làm việc chờ mình tìm đến.
Tuy nhiên Liễu Kĩnh Vũ vẫn an ủi Tào Thục Tuệ một lúc, nói cô không cần giận dỗi lãnh đạo. Chuyện như vậy rất bình thường, cô không cần để ý.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức chạy tới Cục Giao thông thành phố. Sau khi đi vào văn phòng Cục trưởng liền nhìn thấy Quách Tăng Kiệt quả nhiên đang an vị ngồi đấy.