Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 673

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ là người thế nào, trong từ điển của anh bạn này căn bản không có từ sợ. Huống chi vẫn là Quách Tăng Kiệt người này vì chức vị có thể ngay cả tôn nghiêm ông ta cũng không cần.

Theo Liễu Kình Vũ, loại người như Quách Tăng Kiệt tuyệt đối không phải là một vị quan tốt, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Dù sao đi cửa sau lâu, sao có thể không ướt giày.

Cho nên, Liễu Kình Vũ căn bản không để Quách Tăng Kiệt vào mắt, tuy nhiên đối với hành động Quách Tăng Kiệt quỳ xuống đất xin lỗi, Liễu Kình Vũ vẫn cho ông ta một chút mặt mũi, khẽ lấy tay dìu một chút, cố tình làm ra bộ dạng khiếp sợ nói:

– Ô kìa, Cục trưởng Quách, ông làm cái gì vậy, đại lễ này tôi không nhận được đâu. Được rồi được rồi, ông đã như vậy, tôi sẽ giữ kín chuyện này. Vậy có chút quá rồi, lời xin lỗi của ông tôi đã nhận rồi.

Nghe được Liễu Kình Vũ đón nhận lời xin lỗi của mình, Quách Tăng Kiệt vô cùng nhanh chóng đứng dậy, xoay người muốn đi, vừa lúc đó, Liễu Kình Vũ lại nói thêm:

– Cục trưởng Quách, tuy rằng tôi đã nhận lời xin lỗi của ông, nhưng chuyện này cũng không phải là xong. Ông cũng biết, chuyện lần này căn bản không phải một mình ông có thể làm chủ, nhất là người nào đó khi xử lý việc này căn bản cũng không đứng trên lập trường công bằng, cho nên, tôi cũng cần lời xin lỗi của ông ấy.

Quách Tăng Kiệt nghe đến đó lập tức mặt lạnh toát. Ông ta vạn lần không ngờ, mình đã quỳ xuống đất nói lời xin lỗi, thành ý cũng bày tỏ tới mức này, Liễu Kình Vũ vẫn còn yêu cầu, hơn nữa còn yêu cầu rất rõ ràng, chính là muốn Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải nói xin lỗi với hắn.

Nói đùa gì vậy, để Chủ tịch thành phố xin lỗi Bí thư huyện ủy, Liễu Kình Vũ anh có bao nhiêu hoành tráng đây.

Quách Tăng Kiệt tràn đầy kinh ngạc nhìn Liễu Kình Vũ, vẻ mặt có chút ngưng trọng nói:

– Liễu Kình Vũ, cậu làm như vậy có chút quá đáng rồi.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

– Quá đáng, các ông lúc đó giữ lại khoản tài chính thì không quá đáng ư? Ông ta thân là lãnh đạo, không công bằng thiên vị lẽ nào là không quá đáng ư? Liễu Kình Vũ tôi ân oán rõ ràng, lập trường kiên định, Cục trưởng Quách, ông xem rồi lo liệu đi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Lần này, Quách Tăng Kiệt giận đến méo mũi. Phải biết rằng, nếu như mình không gọi điện báo cho Hoàng Lập Hải biết yêu cầu của Liễu Kình Vũ, thì vừa nãy mình quỳ xuống xin lỗi Liễu Kình Vũ xem như là không công rồi, mà nếu mình thật sự gọi điện cho Hoàng Lập Hải, Hoàng Lập Hải có xuống mặt xin lỗi Liễu Kình Vũ không, điều này vẫn chưa rõ.

Trên mặt Quách Tăng Kiệt tràn đầy tức giận nhìn Liễu Kình Vũ, hắn căn bản cũng không để ý gì đến ông ta.

Quách Tăng Kiệt nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ hồi lâu, cảm thấy thái độ của Liễu Kình Vũ vô cùng cương quyết, cũng biết chuyện này đã không có cách nào nghịch chuyển, chỉ có thể ở trước mặt Liễu Kình Vũ gọi điện cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, đem ý tứ của Liễu Kình Vũ truyền đạt lại cho Hoàng Lập Hải một chút. Sau khi nghe xong, Hoàng Lập Hải có chút trầm ngâm, cắn răng nói:

– Anh đưa điện thoại cho Liễu Kình Vũ.

Nghe được lời này của Hoàng Lập Hải, Quách Tăng Kiệt cũng có chút sửng sốt. Ông ta hiểu rất rõ Hoàng Lập Hải, có thể nghe được trong giọng nói của y ẩn chứa sự căm giận ngút trời, nhưng hiện tại Hoàng Lập Hải lại muốn mình đưa điện thoại cho Liễu Kình Vũ. Ông ta có chút do dự.

Vừa lúc đó, Hoàng Lập Hải cắn răng thở dài một tiếng nói:

– Đưa điện thoại cho hắn đi.

Nghe đến đó, Quách Tăng Kiệt hiểu ý tứ của Hoàng Lập Hải, đưa di động giao cho Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ nhận điện thoại, cười nói:

– Chủ tịch Hoàng, chào ngài, tôi là Liễu Kình Vũ.

Hoàng Lập Hải nghe được tiếng cười đắc ý của Liễu Kình Vũ, nhưng vào giờ phút này, y không thể không miễn cưỡng đè nén lửa giận ngập trời trong lòng, trầm giọng nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, đối với khoản tài chính nâng cấp đường cao tốc, quyết định của tôi là sai lầm, tôi xin lỗi, hy vọng cậu có thể đem chuyện này xử lý chu đáo.

Nói xong, Hoàng Lập Hải lập tức tắt điện thoại, y không muốn nghe bất kỳ thanh âm nào của Liễu Kình Vũ.

Thân là Chủ tịch thành phố, Hoàng Lập Hải phải lấy đại cục làm trọng, y tuyệt đối không thể để cho Quách Tăng Kiệt gặp chuyện không may. Bằng không mà nói, một khi vị trí của Quách Tăng Kiệt nhường lại, với Đới Giai Minh mạnh mẽ hiện tại, ông ta tất sẽ dùng mọi cách để tranh được cái chức Cục trưởng cục giao thông này. Cho nên, y phải nuốt giận nói xin lỗi với Liễu Kình Vũ, nhưng ở sâu trong nội tâm của y đã sớm quyết định, sớm muộn gì nhất định phải đẩy Liễu Kình Vũ ra khỏi vị trí Bí thư huyện ủy.

Nghe được tiếng Hoàng Lập Hải cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lúc này mới cười đưa di động cho Quách Tăng Kiệt nói:

– Được rồi, Cục trưởng Quách, chuyện này cứ như vậy đi. Phiền các ông ở Cục giao thông mau trả lại số tiền 700 triệu vốn thuộc về huyện Thụy Nguyên chúng tôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đi thẳng về phòng, đóng cửa phòng “rầm” một tiếng.

Lúc này, Quách Tăng Kiệt không dám có chút trì hoãn, trước tiên tới phòng tài chính Cục giao thông lấy tiền trả lại cho huyện Thụy Nguyên, mà Liễu Kình Vũ sau khi gặp mặt Quách Tăng Kiệt không lâu liền lập tức quay về huyện Thụy Nguyên.

Tối hôm đó, tổ trưởng tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh Lý Quốc Hùng đang muốn tìm Quách Tăng Kiệt nói chuyện thì nhận được điện thoại của một lãnh đạo tỉnh Bạch Vân:

– Đồng chí Lý Quốc Hùng à, nghe nói anh mang theo tổ điểu tra Ủy ban kỷ luật Tỉnh đi điều tra chuyện khấu bớt tiền của thành phố Nam Hoa.

Lý Quốc Hùng nhận được cú điện thoại này cảm thấy hết sức giật mình, vị lãnh đạo này thân phận đáng kính, ông ta không nên qua loa, vội vàng nói:

– Bí thư Quan, chào ngài, tôi quả thực đang điều tra chuyện này.

Đại lão nói:

– Đồng chí Lý Quốc Hùng à, đối với hành động điều tra của Ủy ban Kỷ luật các anh tôi kiên quyết ủng hộ đấy. Tuy nhiên, tôi cũng phải nhắc nhở Tổ điều tra các anh một chút, việc khấu bớt tiền các nơi đều có, loại chuyện này nhất định phải đối diện, nhất định phải nắm chắc, tuyệt đối không để ảnh hưởng trên diện rộng, nếu không, sẽ ảnh hưởng đến toàn thể đại cục đoàn kết của chúng ta.

Trên trán Lý Quốc Hùng lập tức đổ mồ hôi, vội vàng nói:

– Được, Được, tôi nhất định nghiêm túc quán triệt theo tinh thần chỉ thị của ngài.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Quốc Hùng lập tức lấy điện thoại báo cáo chỉ thị của Bí thư Quan cho Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Hàn Nho Siêu.

Hàn Nho Siêu sau khi nghe được chỉ cười nhạt, nói:

– Ồ, như vậy ư, nếu như Bí thư Quan đã ra chỉ thị, vậy cứ dựa theo ý của ông ta mà xử lý đi. Song, chuyện này ở thành phố Nam Hoa nhất định phải thông báo góp ý nội bộ, nhất định phải có người đứng ra nhận trách nhiệm.

Lý Quốc Hùng gật đầu nói:

– Được, tôi hiểu ý ngài rồi.

Khi Lý Quốc Hùng nghĩ đến chuyện kết thúc, Hàn Nho Siêu lại cười nói:

– Quốc Hùng à, chuyện khấu bớt tiền các anh không nên gấp gáp kết luận, dù sao chuyện này cũng rất rõ ràng rồi, Ủy ban kỷ luật chúng ta thời gian trước không phải là mới nhận được thư báo cáo có liên quan đến Quách Tăng kiệt ư, anh mượn cơ hội này để nghe ngóng một chút tình hình ở phía thành phố Nam Hoa, nhưng nhất thiết phải nhớ kỹ, chỉ cần bên ngoài điều tra ra một chút gì, tuyệt đối không được đánh cỏ động rắn.

Nghe được chỉ thị của Hàn Nho Siêu, hai mắt của Lý Quốc Hùng lập tức sáng lên. Thật ra, Ủy ban kỷ luật cũng không phải nhận được thư tố cáo có liên quan đến Quách Tăng Kiệt một lần, cũng từng phái tổ điều tra xuống điều tra qua. Tuy nhiên tổ điều tra trước chưa tìm được chứng cứ xác thực để bắt Quách Tăng Kiệt. Lần này Hàn Nho Siêu tự mình đi điều tra, chứng tỏ Chủ nhiệm Hàn rất coi trọng chuyện này. Như vậy xem ra, Chủ nhiệm Hàn đối với chuyện Bí thư Quan nhúng tay lần này vẫn có chút không vừa lòng.

Nghĩ đến đây, Lý Quốc Hùng không khỏi cười khổ một cái, xem ra, tới cấp bậc này của Hàn Nho Siêu và Bí thư Quan, hai bên đấu đá căn bản sẽ không biểu lộ ra ngoài.

Lý Quốc Hùng ở thành phố Nam Hoa đợi 2 ngày, cuối cùng tiến hành điều tra, khởi tố Trưởng phòng Phùng Thành Khải, đồng thời xử phạt cảnh cáo nghiêm khắc với Quách Tăng Kiệt, đối với nội bộ Cục giao thông thành phố Nam Hoa tiến hành thông báo phê bình. Còn tổ điều tra của Các bộ và ủy ban Trung ương, sau khi có kết quả điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh, hủy bỏ kế hoạch tới thành phố Nam Hoa, đối với hành động của thành phố Nam Hoa đưa ra phê bình nghiêm khắc, cũng tỏ ý xét duyệt chặt chẽ đối với yêu cầu về tài chính liên quan đến lĩnh vực giao thông của thành phố Nam Hoa.

Đương nhiên, những thứ này đều để sau hãy bàn, tạm thời không đề cập tới.

Liễu Kình Vũ hao tổn tâm sức, cuối cùng cũng lấy được 700 triệu ngân sách hỗ trợ đặc biệt.

Nhưng mà, đối với hạng mục đường cao tốc, quỹ hỗ trợ đặc biệt 700 triệu chỉ có thể coi là hạng mục tài chính khởi động, căn bản không đủ bảo đảm toàn bộ dự án triển khai thuận lợi. Cho nên, sau khi Liễu Kình Vũ trở về huyện Thụy Nguyên, lập tức triển khai hội nghị thường vụ huyện ủy, thảo luận vấn đề tài chính tiếp theo cho toàn bộ hạng mục.

Trên hội nghị thượng ủy, Liễu Kình Vũ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói rằng:

– Các đồng chí, hiện tại khoản bồi dưỡng tài chính 700 triệu tôi đã có được, điều này là một khởi đầu tốt đối với toàn bộ hạng mục, nhưng khó khăn thực sự vẫn còn ở phía sau. Hạng mục này nếu muốn khởi động thuận lợi, chúng ta ít nhất còn cần hơn 4 tỷ, mọi người nói xem, số tiền lớn này chúng ta phải đi đâu để gom được?

Liễu Kình Vũ nói xong, cả phòng họp lặng ngắt như tờ, không ai ra mặt tỏ thái độ.

Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày, ánh mắt của hắn trực tiếp rơi trên mặt của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm, trầm giọng nói:

– Chủ tịch Ngụy, ông hãy nói một chút suy nghĩ của mình đi.

Ngụy Hoành Lâm cười khổ nói:

– Bí thư Liễu, nói thật ra, từ khi mới bắt đầu tôi đã không coi trọng hạng mục này. Tuy rằng anh đã lấy được 700 triệu, nhưng anh chớ quên, đối với toàn bộ hạng mục, chỉ như hạt muối bỏ bể. Tôi cũng từng tìm các lãnh đạo của các ngân hàng trong huyện Thụy Nguyên chúng ta và các ngân hàng của thành phố Nam Hoa nói qua, hy vọng bọn họ có thể cho chúng ta vay một chút để tiến hành hạng mục đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên. Nhưng không có ngân hàng nào bằng lòng cho chúng ta vay vì hạng mục này, cho nên tôi cho rằng, hạng mục này rất khó đầu tư.

Trong lúc nói chuyện, trên mặt Ngụy Hoành Lâm toát ra vẻ không bằng lòng.

Lập tức, các Ủy viên thường vụ khác cũng rối rít lên tiếng, mặc dù nội dung ý kiến khác nhau, nhưng thật ra bản chất cũng đều như nhau, tất cả đều tỏ ý không có cách xử lý tốt.

Sau khi nghe được phản ứng của mọi người, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày. Hắn có lẽ đã nhìn ra, đám người Ngụy Hoành Lâm này căn bản đối với hạng mục đường cao tốc lựa chọn thái độ thờ ơ, rõ ràng cho thấy muốn xem chính mình bị chê cười mà.
Bình Luận (0)
Comment