Nghe Aso nói như vậy, Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Vậy nếu như phía chúng tôi cũng không lùi bước thì thế nào?
Aso bật cười to:
– Như vậy quả là không đơn giản, làm kinh doanh là sự thoả hiệp giữa hai bên, là cần hai bên cùng thắng lợi. Nếu như các anh không nhượng bộ, tôi cũng không nhượng bộ, vậy thì hạng mục này không cần bàn nữa rồi. Tôi nghe nói rằng phía bên huyện Thanh Phong cũng đang có hạng mục xây dựng đường cao tốc, tôi đến bên ấy xem xem, dù sao cũng là đầu tư, đối với tôi mà nói, chỉ cần có thể kiếm tiền, đầu tư đường cao tốc nào cũng vậy.
Nói xong, Aso dẫn theo hai gã trợ lý cất bước về phía cửa phòng họp đi ra, không hề có chút do dự và lưu luyến.
Nguỵ Hoành Lâm nhìn thấy Aso rời khỏi, vội vàng đứng dậy nói:
– Ông Aso, ông đừng gấp gáp, chúng ta có thể ngồi lại từ từ bàn tính mà.
Aso lắc đầu nói:
– Chủ tịch Nguỵ, thành thật xin lỗi, điều kiện chúng tôi sẽ không thay đổi, nếu như Huyện Thụy Nguyên các ông đồng ý điều kiện của chúng tôi thì có thể trực tiếp gọi điện cho tôi. Đương nhiên, cuộc điện thoại này tốt nhất phải gọi đến trước khi chúng tôi đàm phán thành công với huyện Thanh Phong. Nếu như chúng tôi đàm phán thành công với huyện Thanh Phong, vậy thì chúng tôi sẽ không đầu tư vào hạng mục của Thuỵ Nguyên. Dù sao chúng tôi đầu tư cũng phải suy xét rủi ro chứ.
Nói xong Aso đứng dậy đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ rất bình tĩnh ngồi trên ghế, một lời cũng không nói.
Ngụy Hoành Lâm lo lắng nhìn Aso đi ra ngoài, có chút bất mãn nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, tại sao anh không ngăn giám đốc Aso lại? Ông ấy như vậy sẽ đi huyện Thanh Phong đàm phán đấy, nếu như bọn họ đàm phán thành công thì coi như huyện Thuỵ Nguyên chúng ta kết thúc rồi. Số tiền đầu tư còn thiếu một nửa ấy coi như không rồi.
Liễu Kình Vũ cười khinh thường nói:
– Chủ tịch Nguỵ, có phải ông thật sự rất muốn hạng mục này nhanh chóng có được tiền đầu tư và nhanh khởi công không?
Ngụy Hoành Lâm không chút do dự gật đầu, lập tức hỏi ngược lại:
– Chẳng lẽ anh không muốn như vậy sao?
Liễu Kình Vũ cũng gật gật đầu:
– Tôi thật sự rất muốn nhanh chóng có đủ tiền đầu tư để khởi công hạng mục này, nhưng Chủ tịch Nguỵ, tôi hỏi ông một vấn đề, mục đích chúng ta xây đường cao tốc để làm gì?
Nguỵ Hoành Lâm nói:
– Rất đơn giản, muốn giàu có phải dọn đường, tất nhiên là vì nhân dân có thể nhanh chóng trở nên giàu có.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Ông nói không sai, mục đích chúng ta là muốn nhân dân trở nên giàu có. Cũng giống vậy, thương nhân đầu tư là vì mục đích gì, ông biết không?
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Rất đơn giản, vì lợi ích.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Không sai, cũng là vì lợi ích. Tôi không phản đối thương nhận đạt được lợi ích, dù sao trên thế giới không có nhà từ thiện, người kinh doanh đầu tư là vì lợi ích cũng là chuyện đương nhiên, nhưng vấn đề ở chỗ, nếu người kinh doanh vì lợi ích cá nhân mà huỷ hoại lợi ích người khác, mà việc làm như vậy chỉ vì muốn lũng đoạn địa vị, vậy ông cho rằng mục đích của người đó là đơn giản sao? Ông hãy nhìn xem các ngành nghề hiện tại, phàm là những ngành lũng đoạn độc quyền, đều thu phí rất cao đúng không? Nếu như chúng ta thật sự để Ngân hàng Suzuki đoạt quyền chủ đạo trong hạng mục này, chủ đạo kinh doanh, vậy thì sau này bọn họ muốn làm gì, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên có thể quản được sao? Có thể giám sát được sao?
Ngụy Hoành Lâm chau mày lên, y không thể không thừa nhận, Liễu Kình Vũ nói rất có đạo lý.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
– Tôi phải xác nhận trước một vấn đề, đó là cho tới bây giờ, tất cả tiền đầu tư vào huyện Thuỵ Nguyên có khoảng ba tỷ rồi, chúng ta chỉ thiếu hai tỷ nữa, vậy có nghĩa là, sau này cho dù ai muốn tham gia hạng mục này, nhiều lắm chỉ cần bổ sung tiền còn thiếu. Chúng ta thân là Chính phủ địa phương, không thể vì buồn rầu chuyện tiền đầu tư mà đem toàn bộ tiền đầu tư ban đầu đá ra khỏi quỹ đạo. Nếu không thì danh dự địa phương chúng ta ở đâu.
Hơn nữa sau này chúng ta còn muốn triển khai công trình giao thông quy mô lớn, nếu như hạng mục này chúng ta nói được mà không làm được, vậy thì công trình 120 tỷ này khi muốn khởi động, còn có ai muốn đầu tư nữa không? Đến lúc đó, cho dù Ngân hàng Suzuki vẫn đồng ý đầu tư, nhưng ông cho rằng trong tình hình không còn cạnh tranh nữa, bọn họ có muốn há miệng đớp miếng to hơn không? Đến lúc đó, tuy chúng ta đã xây dựng nên, nhưng nhân dân có đạt được mục đích chân chính không? Điểm này, ông có thể nhìn ra manh mối rồi đấy.
Nói tới đây, tâm tình của Liễu Kình Vũ hơi có chút kích động, âm điệu cũng đề cao vài phần nói:
– Chủ tịch Nguỵ, ông suy nghĩ kỹ một chút, 5 năm trước ông đến siêu thị mua một chai dầu gội đầu 750ml giá bao nhiêu tiền? 25 tệ đủ không?Nhưng 2 năm trước cần bao nhiêu, đã lên tới 35, 40 tệ rồi. Cho đến bây giờ, nếu không có 50 tệ cũng không thể mua nổi. Như vậy vấn đề đó là gì?
Điều này nói rõ được những công ty đầu tư lũng đoạn trong thời gian 5 năm đã tăng giá vượt gấp đôi, nhưng trong 5 năm, Hoa Hạ chúng ta có phát triển gấp đôi không?Không có, vậy vần đề ở đâu? Có nghĩa là một số ngành đầu tư lũng đoạn, chờ đợi nhân dân nâng cao giá lên cao, hơn nữa họ khống chế rất có kỹ xảo, nhân dân không hề cảm nhận được giá đang tăng cao. Đó chính là vì bọn họ khống chế mỗi tháng lên một lần, mỗi tuần lên một lần, hơn nữa mức tăng không cao, nhưng tích luỹ tháng ngày, khoản này tăng rất đáng sợ. Đây là sức mạnh của lũng đoạn. Đây chính là lý do tại sao chúng ta tuyệt đối không cho ngân hàng Nhật Bản khống chế cổ phẩn hạng mục này được.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.
Trong phòng họp, Ngụy Hoành Lâm vẫn ngồi suy nghĩ những gì Liễu Kình Vũ nói, trầm tư thật lâu sau, Ngụy Hoành Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
– Có đạo lý, thật sự rất có đạo lý.
Liễu Kình Vũ vừa mới trở lại phòng làm việc, điện thoại của Hoàng Lập Hải liền gọi lại. Hoàng Lập Hải cười nói:
– Liễu Kình Vũ, Thụy Nguyên các anh và ngân hàng Suzuki đàm phán kết thúc chưa, tiến triển như thế nào?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Chủ tịch thành phố Hoàng, chúng tôi đàm phán đã kết thúc, tuy nhiên đàm phán tạm thời lâm vào cục diện bế tắc, còn cần tiến hành bàn bạc sau.
Hoàng Lập Hải cười nói:
– Ừ, đàm phán mà, cần cả hai phía thoả hiệp, cuối cùng phải là hai bên đều thắng. Nhưng mà Liễu Kình vũ này, tôi cần nhắc nhở anh, ngân hàng Suzuki này là chúng tôi cực khổ đàm phán thành công, hy vọng các anh có thái độ thành thật hợp tác, tuyệt đối không được cao ngạo. Tôi nhắc nhở anh, qua thôn này không có cửa tiệm nào nữa, theo tôi được biết, bọn họ hiện tại đang đàm phán với huyện Thanh Phong, nếu Thuỵ Nguyên không nắm cơ hội này, thì đừng nói thành phố chúng tôi không công bằng, chúng tôi đã giới thiệu họ cho các anh trước đấy.
Nghe được Hoàng Lập Hải nói như vậy, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày. Hắn có thể cảm nhận được, Hoàng Lập Hải đang tạo áp lực cho hắn.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
– Vâng, Chủ tịch Hoàng, tôi biết làm sao rồi, ông yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ chau mày. Lúc này hắn không thể không suy nghĩ mục đích thực sự của Chủ tịch Hoàng khi giới thiệu ngân hàng Suzuki cho mình là gì rồi. Hắn cảm giác được, theo thái độ và cách nhìn của Hoàng Lập Hải về hắn lúc trước, ông ta không thể nào đem chuyện tốt như vậy cho hắn được. Phải biết rằng, vì 500 triệu tiền bồi dưỡng giao thông mà ông ta đã đứng về phía huyện Thanh Phong, hiện giờ liên quan đến 2 tỷ đầu tư, hơn nữa còn là Hoàng Lập Hải giúp đỡ liên lạc. Ông ta dựa vào đâu mà giới thiệu việc tốt như vậy cho huyện Thuỵ Nguyên chứ.
Theo ý này nghĩ tiếp, Liễu Kình Vũ cảm nhận được một tia áp lực không hiểu được.
Sau khi đàm phán, Liễu Kình Vũ tiếp tục giải quyết các công văn tích lại từ mấy ngày. Sau khi xử lý toàn bộ, Liễu Kình Vũ mới đến khách sạn Thuỵ Nguyên đón Tào Thục Tuệ và Mộ Dung Thiện đi leo núi. Hắn thực sự cảm thấy rất đau đầu khi đi với hai cô gái này.
Tuy nhiên khiến Liễu Kình Vũ thật không ngờ chính là, sau khi đến khách sạn Thuỵ Nguyên thì mới biết được, Tào Thục Tuệ bởi vì Cục công an thành phố phát sinh vụ án hình sự, cô là đội trưởng đội hình sự không thể không lập tức chạy trở về xử lý vụ án được, cho nên, khách sạn chỉ còn Mộ Dung Thiện đợi hắn.
Buổi tối, sau khi leo núi trở về, Liễu Kình Vũ trở lại gian phòng của mình, vừa mở TV, liền nhìn thấy tin tức thành phố Nam Hoa báo cáo một tin khiến hắn vô cùng không ngờ đến. Trên TV, Chủ tịch ngân hàng Suzuki – Aso đang tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình Nam Hoa. Aso tỏ vẻ ông ta đang tiến hành khảo sát ở huyện Thụy Nguyên và huyện Thanh Phong, đã cùng lãnh đạo huyện Thụy Nguyên và Thanh Phong tiến hành đàm phán rồi.
Phóng viên hỏi:
– Ông Aso, ông cho rằng huyện nào đàm phán tương đối thuận lợi?
Aso cười nói:
– Tôi cho rằng huyện Thanh Phong các lãnh đạo có thành ý hơn, họ làm việc cụ thể hơn.
Nghe được Aso nói như vậy, phóng viên hiện trường liền hỏi:
– Ông Aso, ý ông có phải là lãnh đạo Huyện Thuỵ Nguyên không có thành ý và làm việc không cụ thể?
Aso vô cùng giảo hoạt cười nói:
– Tôi không có ý đó, là anh nói đấy nhé.
Nhìn đến đây, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày. Tuy câu trả lời của Aso rất hài hước, nhưng hắn nhìn ra được rằng, tin tức này là nhắm vào hắn mà có, đây là sự phê bình công khai.
Quả nhiên, vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên, điện thoại là Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh gọi đến.