Suốt cả buổi tối, Liễu Kình Vũ đều nghĩ đến việc của huyện Thụy Nguyên, nhưng kết quả lại không được lạc quan.
Bởi vì Liễu Kình Vũ bỗng nhiên hết sức lúng túng phát hiện ra, trong tay hắn không có chức vụ Bí thư Huyện ủy, rất nhiều việc hắn muốn làm đều không thể làm được.
Sáng hôm sau, Liễu Kình Vũ lập tức lấy điện thoại gọi cho Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh.
Sau khi điện thoại được kết nối, Đới Giai Minh có vẻ hết sức cao hứng, cười nói:
– Liễu Kình Vũ, sức khỏe của cậu khá hơn chưa?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
– Đã tốt hơn nhiều rồi.
Đới Giai Minh nói:
– Vậy là tốt rồi, lần trước tôi đến bệnh viện thăm cậu, cậu vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tôi vô cùng lo lắng, hiện tại cậu tỉnh rồi, tôi cũng yên tâm hơn. Như thế nào, tìm tôi có việc gì?
Kỳ thực, trong lòng Đới Giai Minh đã đoán được bảy tám phần mục đích của cuộc điện thoại này của Liễu KìnhVũ.
Đúng như dự đoán, Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Đới, tôi tìm ngài chủ yếu có hai việc. Một là muốn hỏi ngài việc có liên quan đến thời hạn một tuần mà thành phố đưa ra cho chúng tôi để huy động nguồn vốn, nếu không huy động được thì ở thành phố sẽ nắm quyền chủ quản hạng mục đường cao tốc, bây giờ có thể bàn bạc lại được không?
Đới Giai Minh thở dài một tiếng lắc đầu nói:
– Kình Vũ, bất cứ việc gì đều có quy tắc, mặc dù ở trong Hội nghị thường vụ tôi đã cực lực ngăn cản, nhưng không ngăn được ý kiến của đại đa số đã thống nhất, tôi không còn cách nào nữa.
Từ trong giọng nói của Đới Giai Minh, Liễu Kình Vũ có thể nghe ra được sự mệt mỏi vô hạn, có thể nghe ra được sự bất đắc dĩ, Liễu Kình Vũ đã mơ hồ cảm nhận được, có lẽ trong chuyện này Đới Giai Minh e rằng cũng chịu những áp lực rất lớn, bằng không mà nói ông ta cũng sẽ không bất lực như thế này.
Đối với việc này, Liễu Kình Vũ cũng biết không thể ôm quá nhiều hy vọng, chỉ có thể nhờ cậy việc thứ hai:
– Bí thư Đới, tôi muốn hỏi ngài, lúc trước tôi bởi vì việc đòi một khoản tiền hối lộ lớn từ phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản mà bị Ủy ban kỷ luật điều tra, đồng thời bị cách chức, hiện tại sự thật đã được chứng minh tôi vô tội. Ngài xem khi nào thì tôi được phục chức?
Đới Giai Minh trầm giọng nói:
– Liễu Kình Vũ à, liên quan đến việc phục chức của cậu tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng cân nhắc đến tình hình thương thế của cậu, tôi cho rằng cậu tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian rồi hẵng nói. Hơn nữa về công việc của cậu, ở thành phố cũng chưa thống nhất được, hơn nữa ở tỉnh cũng có một vài thông tin muốn điều cậu rời khỏi thành phố Nam Hoa. Vì vậy tình hình hiện tại tương đối phức tạp, cậu tạm thời trước tiên vẫn nên lấy việc dưỡng bệnh làm chính, chuyện công tác không cần gấp gáp.
Nghe Đới Giai Minh nói như vậy, sắc mặt Liễu Kình Vũ có chút khó coi. Hắn thật không ngờ, dưới tình huống Ủy ban kỷ luật đã chứng minh mình không có vấn đề gì, nhưng việc phục chức lại gặp phải khó khăn, như thế xem ra, chỉ sợ tình hình lúc này có chút không tốt. Theo lý mà nói, việc phục chức cho mình hẳn là khá có lợi đối với Đới Giai Minh, nhưng ông ta thân là Bí thư Thành ủy, tại sao lại có thái độ như vậy đối với việc này?
Trong lúc này có phải có thay đổi gì mà mình không thể tưởng tượng được.
Ngay khi Liễu kình Vũ bên này đang trầm tư suy nghĩ tìm không ra biện pháp, cửa phòng bệnh mở ra, Gia Cát Phong từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Gia Cát Phong đi vào, Liễu Kình Vũ vội vàng ngồi dậy, cười nói:
– Chú Gia Cát, chú đến rồi, cháu đi rót cho chú chén trà.
Nói xong, Liễu Kình Vũ chuẩn bị xuống giường rót trà.
Gia Cát Phong cười khoát tay nói:
– Không cần đâu, chú vừa ở bên ngoài uống rồi, lần này chú đến đây chủ yếu là nói với cháu vài việc.
Liễu Kình Vũ biết tính của Gia Cát Phong, cho nên cũng không khách khí với ông, chỉ đứng dậy lấy ghế cho Gia Cát Phong, sau đó ngồi trên giường bệnh đối diện với Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong khai môn kiến sơn nói:
– Hai hôm nay chú vẫn điều tra việc cháu bị tấn công ở trước cửa nhà khách Huyện ủy, nhưng tình hình lại không khả quan lắm. Vốn dĩ bốn phía nhà khách Huyện ủy đều có camera, hẳn là có thể ghi lại toàn bộ, nhưng tối hôm đó, ổ cứng máy chủ giám sát của nhà khách đều không cánh mà bay, hơn nữa chú cũng nghĩ cách truy cập vào cơ sở dữ liệu sao lưu ngoại vi, phát hiện trong khoảng nửa giờ cháu bị tấn công, tất cả số liệu đều trống. Qua việc tiến hành thẩm vấn những nhân viên an ninh ở phòng giám sát của nhà khách được biết, lúc sự việc xảy ra, nhân viên an ninh phụ trách phiên trực đó đột nhiên bị đau bụng phải đi ra ngoài một lần, sau khi cậu ta trở lại nhìn trên màn hình giám sát cũng không có gì bất thường. Sau đó điều tra mới phát hiện, những hình ảnh phát trên màn hình giám sát đều là video ở trong USB, mà USB này chính là USB thường dùng trong phòng giám sát.
Sau đó, chú cũng thu hồi điều tra những video giám sát của mấy con phố gần đó vào ngày sự việc xảy ra, phát hiện ra dấu vết của kẻ khả nghi gây án, đối phương đi xe đạp xuất hiện ở mấy con phố gần nhà khách, hơn nữa trước khi xuất hiện, đối phương là từ góc chết mà camera không quay được xuất hiện. Mấy ngày nay các cơ quan có liên quan đều tìm kiếm chiếc xe đạp và người này, nhưng vẫn không tìm được. Từ tình hình trước mắt có thể thấy, toàn bộ sự việc này đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, không để lại bất kỳ lỗ hổng và manh mối gì, hơn nữa từ động tác của đối phương có thể thấy, đây là một cô gái trẻ, nhưng bởi vì đối phương đã hóa trang cẩn thận, căn bản không thể nhìn ra bất kỳ lỗ hổng gì, vì vậy muốn điều tra ra thân phận của đối phương là cực kỳ khó khăn. Nhưng điều này cũng đã chứng minh một điểm đó chính là người làm việc này tuyệt đối là người vô cùng chuyên nghiệp.
Từ thương thế mà cháu bị cho thấy, đối phương hẳn là một người tinh thông nội công, chỉ có điều công phu của đối phương tương đối âm độc, hơn nữa cũng không muốn để cháu chết luôn, dường như là muốn để cháu bị tra tấn rồi mới cho chết. Điều này cho thấy đối phương hận cháu hoặc người nhà của cháu thấu xương, hơn nữa đối phương còn gọi điện thoại cho mẹ cháu nhiều lần, không ngừng khiêu khích bà ấy. Từ điểm này cho thấy, dường như đối phương có thù với mẹ cháu, nhưng chú cho rằng đây chỉ là một khả năng mà thôi, rất có khả năng đối phương muốn dùng cách này để che dấu mục đích thực của bọn chúng. Nhưng mục đích gây án cuối cùng của bọn chúng rất khó đoán, bởi vì đối phương rất có khả năng là đối thủ của cha cháu, cũng có thể là người cháu đã đắc tội, đặc biệt là khi đó huyện Thụy Nguyên các cháu đang cùng với phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản tiến hành đàm phán, cũng không loại trừ khả năng đối phương ra ám chiêu, bởi vì sự biến mất của cháu vô cùng có lợi đối với phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản.
Cho nên, qua mấy ngày điều tra, cuối chú cùng chú đưa ra kết luận là: Không thể đưa ra kết luận, đối phương dường như đều đã tính toán mọi khả năng có thể xảy ra rồi.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe được những lời nói này của Gia Cát Phong, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Liễu Kình Vũ cũng đã từng nhiều lần gặp nguy hiểm, trước khi bước vào con đường làm quan, cũng đã từng có người nhiều lần ám sát hắn, chỉ có điều những tên ám sát này đều bị giải quyết rồi, vì vậy, lần này xảy ra việc như vậy Liễu Kình Vũ ngược lại không có chút kinh hoảng.
Liễu Kình Vũ trầm tư một chút nói:
– Chú Gia Cát, chú nói xem có phải là tổ chức đằng sau bốn tên sát thủ kia làm không?
Gia Cát Phong lắc đầu nói:
– Hẳn là không phải, theo lý mà nói một tổ chức sát thủ thực hiện một nhiệm vụ hẳn là cử ra một tổ sát thủ là đủ rồi, hơn nữa bốn tên sát thủ kia vẫn luôn nằm trong sự khống chế của chúng ta, bọn chúng có một chút động tĩnh gì đều không giấu được chúng ta. Nếu không phải muốn lợi dụng bọn chúng để tìm ra người phía sau bọn chúng, thì bọn chúng sớm đã bị bắt rồi. Vì vậy, chú phỏng chừng khả năng tổ chức phía sau bọn chúng làm là không lớn.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
– Cháu phỏng chừng lần này bởi vì có Tần Soái ra tay cứu giúp, nên mệnh cháu chưa tuyệt, chết đi sống lại, e rằng người sau lưng bày ra chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, sớm muộn gì cũng sẽ lại bắt đầu tấn công. Lần này cháu sẽ chuẩn bị tốt cạm bẫy để chờ bọn chúng, cháu muốn nhìn xem rốt cuộc là ai muốn hại chết cháu.
Gia Cát Phong cười khổ nói:
– Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, mẹ cháu nói, lần này sẽ lại tăng cường công tác bảo đảm an toàn cho cháu, nhưng nếu như vậy, chỉ sợ đối phương sẽ không dễ dàng bị rơi vào bẫy.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Vậy cũng chưa chắc, chú Gia Cát, chú nói chuyện với mẹ cháu để bà tạm thời không cần phải cử người đến bảo vệ cháu, trải qua việc lần này, cháu sẽ chú ý cẩn thận hơn, lần này cháu quyết tâm tìm ra được đối phương.
Gia Cát Phong cười nói:
– Mẹ cháu nhất định sẽ không đồng ý.
Liễu Kình Vũ nói:
– Cháu tin tưởng chú Gia Cát, chú nhất định sẽ có biện pháp làm cho bà đồng ý.
Gia Cát Phong cười khổ, đứa cháu trai Liễu Kình Vũ thật quá thông minh, ông cũng chỉ có thể đồng ý.
Trọng tâm câu chuyện nói đến đây trên cơ bản đã xong rồi, Gia Cát Phong chuyển chủ đề nói:
– Kình Vũ à, chú nghe được một tin, cục diện chính trị ở tỉnh Bạch Vân bọn cháu có thể phải xảy ra một vài thay đổi.
Liễu Kình Vũ sửng sốt:
– Thay đổi gì ạ?
Gia Cát Phong cười nói:
– Kình Vũ, thế này xem ra cháu vẫn là chưa đủ thành thục. Thân là một cán bộ, nhất định phải thường xuyên chú ý đến những tin tức của cấp trên, bằng không mà nói, cháu sẽ có một chút lệch lạc đối với sự thay đổi thời cuộc. Hiện tại tỉnh Bạch Vân đều đang lan truyền một tin, đó chính là Tăng Hồng Đào – Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân có thể phải rời khỏi tỉnh Bạch Vân.
Nghe được tin tức này, Liễu Kình Vũ liền sửng sốt. Lúc này hắn mới có chút hiểu rõ, vì sao việc phục chức của mình, Đới Giai Minh lại do dự như vậy, xem ra, việc đó rất có khả năng có chút liên quan đến việc này.
Sau khi nói xong việc này, Gia Cát Phong liền rời đi. Ông thân là cán bộ tham mưu cao cấp của Lưu Phi, mặc dù không phải bận trăm công nghìn việc, nhưng việc cũng rất nhiều, việc ông phải nghiên cứu và chú ý vô cùng phức tạp, để chuẩn bị cho lúc Lưu Phi cần tham mưu có thể đưa ra những ý kiến chính xác nhất, có tầm nhìn nhất.
Nhưng mà, mặc dù Gia Cát Phong đi rồi, nhưng câu chỉ bảo vừa rồi của ông lại khiến Liễu Kình Vũ hiểu ra, đồng thời cũng rơi vào trầm mặc, hắn đương nhiên hiểu được lần này chú Gia Cát Phong là đang chỉ bảo cho hắn.
Trước kia, Liễu Kình Vũ thường đem sự chú ý tập trung vào những lĩnh vực mà mình quản lý, rất ít chú ý đến lãnh đạo cấp trên, nhưng mà lần này việc phục chức bị cản trở khiến hắn ý thức được, bản thân hắn vẫn thiếu cái nhìn đại cục, thiếu quan tâm đến động thái của cấp trên, thiếu sự hiểu biết và nhận thức đối với con người, đặc biệt là thiếu sự nhận thức đối với tư duy của những người trong quan trường.