Sau khi nghe Quách Tăng Kiệt giải thích, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Cục trưởng Quách, tôi không đồng ý với ý kiến của anh. Không cần biết thành phố và Cục giao thông suy xét từ nguyên nhân nào, tôi nghĩ chúng ta cần phải tôn trọng quy tắc trong quan trường. Các anh rõ ràng đang vi phạm quy tắc.
Thứ nhất, dự án đường cao tốc Thụy Nhạc là do huyện Thụy Nguyên chúng tôi khởi xướng, tài chính đều do chúng tôi chuẩn bị. Cho nên chúng tôi nắm trong tay quyền chủ đạo của dự án. Quyền chủ đạo là cái gì? Chính là nắm trong tay quyền quyết định những khâu chủ chốt của dự án.
Thứ hai, xin hỏi Cục trưởng Quách có bất kỳ văn bản nào chứng minh Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đem dự án này giao cho Cục giao thông chủ trì không? Nếu như có thì cho tôi xem. Tôi sẽ trực tiếp cầm văn kiện này lên tỉnh thắc mắc. Tôi muốn xem ai mà to gan đến vậy, dám nhúng tay lung tung. Nếu anh không có văn kiện này thì chứng tỏ Cục giao thông các anh tự tiện làm chủ hành động như vậy. Huyện Thụy Nguyên nhất định không tán thành. Cho nên, văn kiện đấu thầu của các anh dự thảo không khả thi. Bởi vì người tập trung tài chính không phải là Cục giao thông thành phố.
Lời này của Liễu Kình Vũ nói vô cùng đơn giản nhưng cũng vô cùng bén nhọn. Lời của hắn chỉ có một ý duy nhất, tiền không phải do anh lấy nên anh không có tư cách nắm quyền chủ đạo.
Quách Tăng Kiệt sau khi nghe xong, tức giận đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy. Nhưng y không thể không thừa nhận, việc Cục giao thông thành phố giành quyền tổ chức đấu thầu là mưu kế đón đầu của Hoàng Lập Hải, cũng không có dựa vào văn kiện nào, chỉ thị gì. Hoàng Lập Hải không ngốc đến mức để lại văn kiện, làm như vậy chỉ tạo cơ hội cho người khác nắm được nhược điểm của mình thôi.
Tuy rằng như thế, lời nói của Liễu Kình Vũ vẫn khiến Quách Tăng Kiệt đau nhói, y tức giận nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi phải trịnh trọng nhắc nhở đồng chí một chút, Cục giao thông chúng tôi chủ quản toàn bộ các dự án giao thông. Tất cả các dự án quan trọng đều phải do chúng tôi phụ trách, huyện Thụy Nguyên các anh cũng không phải là ngoại lệ. Tài chính đúng là do các anh tập trung được nhưng anh đừng quên, căn cứ vào quy tắc của tổ chức, Cục giao thông có quyền chỉ đạo các dự án giao thông của huyện Thụy Nguyên. Cho nên, các anh không thể không tuân theo. Hơn nữa có 500 triệu là do thành phố cấp, thành phố cũng có quyền chỉ đạo dự án này.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
– Cục trưởng Quách, tôi không hề có ý định phủ nhận quyền chỉ đạo của Cục giao thông các anh. Chúng tôi cũng đồng ý nhận chỉ đạo, giám sát nhưng không chấp nhận các anh nắm quyền chủ đạo. Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Quách Tăng Kiệt cả giận nói:
– Liễu Kình Vũ, anh đừng quấy rối, anh có thể tự kiểm tra xem, dự án giao thông quan trọng nào không phải do chúng tôi nắm quyền chủ đạo? Huyện Thụy Nguyên các anh hiểu được như thế nào là văn kiện biên chế đấu thầu ư? Các anh hiểu như thế nào là chế định tương quan kỹ thuật tiêu chuẩn ư? Tất cả những thứ đó các anh đều không hiểu. Nếu chẳng may trong quá trình đấu thầu xảy ra sai lầm, các anh giải thích như thế nào với lãnh đạo Thành ủy và Tỉnh ủy?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Cục trưởng Quách, anh lo lắng nhiều quá. Nói thật ra, văn kiện chế định đấu thầu bình thường không phải do Cục giao thông thành phố hoặc huyện Thụy Nguyên chúng tôi đặt ra mà phải do công ty đấu thầu của tỉnh căn cứ vào dự án thực tế, vào phương án xây dựng công trình mà đề ra. Điều này luật đấu thầu đã quy định rất rõ ràng rồi. Dựa vào cái gì mà Cục giao thông thành phố chịu trách nhiệm dự thảo chế định đấu thầu? Nếu làm như vậy, Cục giao thông thành phố đã làm trái luật rồi.
Nói tới đây, giọng nói của Liễu Kình Vũ nghiêm túc rất nhiều:
– Cục trưởng Quách, tôi không muốn làm to chuyện để tất cả mọi người đều bị mất mặt. Tôi biết, ngay cả với quyền lực của anh cũng không dám trực tiếp nhúng tay vào chuyện này. Trước đây, tôi cũng đã giáo huấn anh đủ rồi, nhưng phiền anh chuyển lời đến một số lãnh đạo thành phố, tay đừng nên vươn quá dài, không nên vươn thì tốt nhất đừng vươn, nhất là dính dáng đến vấn đề lợi ích quốc gia và dân chúng, tốt nhất là nên đi theo trình tự bình thường. Nếu không chẳng may xảy ra vấn đề gì, không ai gánh nổi trách nhiệm đâu.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Quách Tăng Kiệt cũng có chút sợ hãi. Y biết, lời này của Liễu Kình Vũ không phải nhằm vào y mà là nhằm vào Hoàng Lập Hải, y lạnh lùng nói:
– Liễu Kình Vũ, theo ý anh thì nên làm như thế nào?
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Ý của tôi cực kỳ rõ ràng, văn kiện đấu thầu dự án này nhất định phải do tỉnh phụ trách đấu thầu đến dự thảo. Về phần tư cách công ty tham dự, tôi có 3 yêu cầu. Thứ nhất, thăm dò tổng hợp công trình và thiết kế phải đạt tiêu chuẩn nước ngoài. Đối với các công ty có tiêu chuẩn thấp không được phép tham gia. Thứ hai, uy tín phải tốt, hoạt động kinh tế không vi phạm pháp luật, tài chính kế toán trong vòng 3 năm không có dấu hiệu gian dối. Thứ ba, không chấp nhận hợp tác nhận thầu. Không được tiến hành nhiều vòng. Về phần tư cách của các công ty thì do Ủy ban đấu thầu tỉnh tham khảo các dự án khác mà tiến hành bổ sung.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Quách Tăng Kiệt liền chau mày. Sở dĩ y tích cực muốn phụ trách văn kiện đấu thầu dự án đường cao tốc Thụy Nhạc như vậy, mục đích chỉ có một. Đó là phải đảm bảo cho công ty xây dựng Huy Hoàng thành phố Nam Hoa của con trai mình có thể dự thầu. Mà trước mắt, công ty này có thời gian thành lập tương đối ngắn. Mặc dù có y là người đứng đầu Cục giao thông làm chỗ dựa, bây giờ cũng chỉ là đạt được tư cách loại B, còn cách xa tiêu chuẩn loại A một bậc.
Nhưng ba điều kiện này của Liễu Kình Vũ đã trực tiếp đẩy công ty này ra ngoài rồi. Quách Tăng Kiệt tin là chỉ cần dự thầu thì khả năng trúng thầu là hoàn toàn có thể. Nhưng nếu cả tư cách dự thầu còn không có thì nói gì đến chuyện sau này.
Nghĩ đến đây, Quách Tăng Kiệt trầm mặt nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, yêu cầu của anh quá cao rồi. Cho dù là dự án xây dựng đường cao tốc trên trăm cây số cũng không yêu cầu phải có tiêu chuẩn loại A. Dù sao, một công ty cũng không thể hoàn toàn xây dựng được toàn bộ dự án. Cho nên về tư cách đấu thầu chúng ta cũng không cần quá nghiêm khắc.
Mặt khác, dự án thành phố Nam Hoa chúng ta nên để cho công ty bản địa tham gia. Chúng ta có mấy công ty thiết kế công trình nhưng không có công ty nào đạt tiêu chuẩn loại A. Ba điều kiện mà anh nói bỗng chốc đem tất cả các công ty này dạt ra vòng ngoài, như vậy sẽ khiến cho bọn họ bất mãn, cũng không có lợi cho công ty địa phương phát triển.
Liễu Kình Vũ cũng lạnh lùng nói:
– Cục trưởng Quách, tôi nghĩ phải nhắc lại cho anh một chút. Đây là dự án xây dựng đường cao tốc. Hơn nữa việc thành bại của dự án đường cao tốc ở huyện Thụy Nguyên có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với việc khởi động dự án xây dựng giao thông đầu mối của ba tỉnh. Cho nên chúng ta nhất định không được làm qua loa. Tôi hiểu chúng ta cần phải chiếu cố đến công ty bản địa nhưng đối với chất lượng công trình phải cực kỳ nghiêm ngặt, nhất định phải là tiêu chuẩn loại A. Chúng ta nhất định phải xây dựng tiêu chuẩn cao.
Hơn nữa công ty bản địa không phải là không có cơ hội. Dự án đường cao tốc Thụy Nhạc sẽ dính đến không ít việc giải phóng mặt bằng và công trình sơ cấp, việc này có thể giao cho họ làm. Nhưng thiết kế và thi công chính nhất định phải để công ty có đủ tư cách đến phụ trách. Mặc dù đối với công ty đạt tiêu chuẩn loại A chúng ta cũng không hoàn toàn yên tâm. Chúng ta còn cần phải mời công ty giám sát đạt tiêu chuẩn loại A đến giám sát, kịp thời phát hiện vấn đề, đảm bảo cho chất lượng và thời hạn công trình.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Quách Tăng Kiệt biết công ty của con trai mình chắc chắn là không có đất diễn rồi. Cũng may là thiết kế công trình này còn nhiều thứ có thể làm, y cũng không phải lo lắng. Y lo lắng nhất là vấn đề của Ủy ban đánh giá tiêu chuẩn, cho nên y cố ý giả như trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng:
– Liễu Kình Vũ, nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng không còn chuyện gì để nói. Nhưng tôi cho rằng, khi người của Ủy ban đánh giá tiêu chuẩn tới xác nhận, Cục giao thông thành phố chúng tôi phải có đầy đủ cán bộ tới tham dự. Thứ nhất là vì chúng tôi có nhiều kinh nghiệm. Thứ hai, chúng tôi cũng có thể phát huy chức năng giám sát đốc thúc của mình.
Liễu Kình Vũ biết rất rõ, thành phố đã bỏ ra 500 triệu mà không để bọn họ tham dự là không được, cho nên hắn khẽ gật đầu:
– Chuyện này không thành vấn đề, Cục giao thông thành phố các anh có thể cử ra một kỹ sư cao cấp để tham dự cuộc đánh giá tiêu chuẩn lần này lần này.
Quách Tăng Kiệt trầm giọng nói:
– Cục giao thông thành phố chúng tôi có 3 kỹ sư cao cấp, rất nhiều dự án đường cao tốc của thành phố Nam Hoa đều là ba người bọn họ đích thân tham dự, khả năng chuyên môn của họ không có gì phải nghi ngờ..
Quách Tăng Kiệt thật đúng là con sư tử há miệng lớn. Bởi vì nói chung, kiểu dự án này bình thường có 7 nhân viên đánh giá tiêu chuẩn là được rồi, y chỉ cần nhét 3 người vào là đã chiếm được gần một nửa rồi. Chỉ cần giải quyết một trong số bốn ủy viên đánh giá tiêu chuẩn khác nữa là y có thể đạt hầu hết kết quả trúng thầu rồi.
Liễu Kình Vũ cũng không phải là người ngu, liền lớn tiếng nói:
– 3 người? Tuyệt đối không được, tỷ lệ này quá cao. Dù sao trong thành phố cũng chỉ xuất ra có 500 triệu, 3 ủy viên đánh giá tiêu chuẩn là quá nhiều.
Quách Tăng Kiệt lập tức nói:
– Nếu đã như vậy, anh nói chuyện với Chủ tịch Hoàng đi.
Quách Tăng Kiệt lập tức lấy lui làm tiến.
Liễu Kình Vũ nhướn mày, hắn không ngờ Quách Tăng Kiệt lại ra một chiêu như vậy. Hiện tại Liễu Kình Vũ đã sớm thất vọng với Hoàng Lập Hải lắm rồi. Hắn tin chắc mình không thể thuyết phục được Hoàng Lập Hải. Dù sao người ta cũng là lãnh đạo thành phố, mà mình chỉ là Bí thư Huyện ủy, mình không thể khiêu chiến với lãnh đạo được.
“Làm thế nào bây giờ? Nếu không đồng ý điều kiện của Quách Tăng Kiệt chỉ sợ rất khó giải quyết với bên thành phố. Nếu đồng ý, chỉ sợ sẽ mất đi khả năng khống chế dự án.”
Trong chốc lát, Liễu Kình Vũ đã chìm vào suy nghĩ.