Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá tụ tập ở một quán trà nhỏ.
Bên trong phòng, cửa phòng đóng chặt, rèm cửa sổ được kéo lên. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Hai người vừa hút thuốc vừa trao đổi.
Đổng Thiên Bá nói:
- Tôi nói lão Trâu à, bây giờ ở thị trấn Quan Sơn bên kia có lẽ cũng đã tới lúc trái cây chín rồi, bây giờ cũng là lúc chúng ta phải hái đào rồi. Chỉ cần chúng ta nghĩ mọi biện pháp thu mua hết số vùng đất lân cận khu núi Thúy Bình lại, đợi hạng mục khu du lịch vùng núi Thúy Bình được khởi công, đến lúc đó giá trị của những khu đất này thật sự không hề nhỏ đâu, chúng ta liền kiếm một khoản lớn rồi. Hơn nữa chúng ta chỉ cần gom góp trước một số vốn, đợi sau khi một số tập đoàn đầu tiên tiến vào đầu tư thì chúng ta đem số đất đó bán lại cho họ, sau đó mang tiền trả lại cho những thôn dân kia, chúng ta tuyệt đối là tay không bắt giặc mà. Cơ hội tốt như vậy, chúng ta sao có thể bỏ lỡ đây? Anh còn do dự cái gì chứ? Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để chúng ta trả thù Liễu Kình Vũ một trận ra trò. Chúng ta còn có thể mượn cơ hội lần này khiến cho Liễu Kình Vũ thân bại danh liệt, thậm chí cút khỏi thị trấn Quan Sơn.
Trên gương mặt anh tuấn của Trâu Văn Siêu lộ ra một nụ cười bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Thiên Bá à, tính tình của cậu thật sự quá nóng nảy rồi. Chẳng lẽ cậu thật sự đã quên bây giờ chuyện của tập đoàn Hải Duyệt đang nóng lên, rốt cuộc kết quả của sự việc như thế nào vẫn còn chưa có kết luận cụ thể. Lúc này tiến hành hái đào, cậu chẳng lẽ không cảm giác được sẽ bỏng tay hay sao? Tuy rằng chúng ta có chút gia thế, nhưng lúc này tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất, nếu chẳng may ảnh hưởng tới cuộc tranh cử chức Chủ tịch thành phố của cha tôi, vậy không phải chúng ta được một mất mười hay sao. Cho nên, trong chuyện này hiện tại chúng ta không thể vội vàng được, nhất định phải chuẩn bị kế hoạch một cách kĩ lưỡng mới được.
- Kế hoạch? Kế hoạch gì? Đây cũng không phải sở trường của tôi. Anh nói đi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Đổng Thiên Bá biết rằng tên Trâu Văn Siêu này quỷ kế đa đoan, cho nên luôn luôn nghe theo mệnh lệnh của Trâu Văn Siêu.
Trâu Văn Siêu cười ha hả, nói:
- Nếu chúng ta muốn hái đào ở huyện Cảnh Lâm, nhất định phải xuống tay từ hai phía. Thứ nhất, phải xuống tay từ phía Liễu Kình Vũ. Chúng ta phải dốc sức đánh tan dáng vẻ kiêu ngạo của Liễu Kình Vũ, tốt nhất có thể làm cho hắn không còn chút uy tín nào, chỉ có như vậy, mới có thể tạo dựng nên ấn tượng mạnh mẽ không có cách nào chiến thắng được chúng ta trong lòng Liễu Kình Vũ, lưu lại bóng ma trong lòng hắn, khiến hắn kiêng kị chúng ta.
Đổng Thiên Bá không khỏi chau mày nói:
- Lão Trâu à, việc này có vẻ như không có khả năng. Thằng nhãi Liễu Kình Vũ kia trời sinh tính cách mạnh mẽ hung hăng tàn nhẫn, ngay cả tôi hắn cũng dám đánh, còn có cái gì mà hắn không dám làm. Hơn nữa bây giờ tên Đường Trí Dũng kia luôn theo sát bên cạnh hắn, chúng ta muốn ra tay cũng rất khó mà.
Trâu Văn Siêu cười ha hả, nói:
- Chuyện này không phải rất đơn giản sao, tôi nghe nói Ủy ban nhân dân thành phố đang chuẩn bị tổ chức một buổi “Vũ hội thanh niên ưu tú” ở khách sạn Thương Sơn vào cuối tuần này, để cho toàn bộ cán bộ thanh niên trong thành phố có cơ hội giao lưu với nhau một lần, có cơ hội quen biết nhau. Hơn nữa vũ hội lần này còn cho phép mang theo bạn nhảy của mình. Mà lần trước lúc ở nhà phó Chủ tịch thành phố Tô, tôi phát hiện ra Liễu Kình Vũ dường như có cảm tình với vị hôn thê của tôi Tô Lạc Tuyết. Hơn nữa Tô Lạc Tuyết dường như cũng rất có cảm tình đối với hắn, cho nên, tôi định tham dự vũ hội lần này sẽ mang theo Tô Lạc Tuyết. Một mặt tiến hành đả kích Liễu Kình Vũ về phương diện tình cảm, mặt khác, tôi chuẩn bị một người phụ nữ, bảo cô ta tiếp cận gần gũi thân mật với Liễu Kình Vũ một chút, lấy cái này để xua đi cảm tình của Tô Lạc Tuyết đối với Liễu Kình Vũ. Còn về phần tên nhãi Đường Trí Dũng kia thì thật sự không cần lo lắng. Cậu ta không phải vẫn luôn thích con gái của Trưởng ban Vương là Vương Hân Nghiên hay sao, chỉ cần chúng ta nghĩ cách kích động khiến cho Vương Hân Nghiên kéo Đường Trí Dũng rời khỏi vũ hội hôm đó. Đến lúc đó Đường Trí Dũng không có mặt tại hiện trường thì cậu ta cũng không có cách nào để giúp đỡ cho Liễu Kình Vũ.
Nói tới đây, Trâu Văn Siêu ha hả cười một trận âm hiểm:
- Ha ha, cứ như vậy, Liễu Kình Vũ bên trong không có người tiếp ứng, bên ngoài kẻ thù mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ là một đả kích lớn đấy. Đợi sau khi vũ hội kết thúc, chúng ta lời nói lạnh nhạt chế nhạo hắn một trận, nhất định sẽ khiến cho hắn nhục nhã một trận. Mặt khác theo tôi được biết, trong cuộc họp Ủy viên thường vụ, Phó bí thư đảng ủy thị trấn Quan Sơn Tần Duệ Tiệp có ý định hợp tác với Liễu Kình Vũ để đối phó với Thạch Chấn Cường. Chuyện này là một tai họa lớn đối với chuyện làm ăn sau này của chúng ta ở thị trấn Quan Sơn, căn cứ theo phân tích của tôi, Tần Duệ Tiệp muốn hợp tác với Liễu Kình Vũ chắc chắn có hai khả năng. Thứ nhất là cô ta thấy được năng lực và tiền đồ của Liễu Kình Vũ, cho nên đồng ý hợp tác với Liễu Kình Vũ, mặt khác chính là Tần Duệ Tiệp có khả năng rất coi trọng Liễu Kình Vũ này. Không thể phủ nhận, Liễu Kình Vũ bất kể là thân hình, diện mạo tuyệt đối đều thuộc vào loại cực phẩm, đứng trong đám người có cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà. Hơn nữa nghe nói Tần Duệ Tiệp cũng là một người phụ nữ tuyệt sắc, nhưng tuổi tác hình như cũng 25~26 rồi, thuộc loại gái ế, cô ta xem trọng Liễu Kình Vũ cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng, vì sự nghiệp của chúng ta, chúng ta không thể để cho tình cảm của Tần Duệ Tiệp với Liễu Kình Vũ tăng tiến được. Cho nên lần này cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta phá bỏ khả năng nảy sinh tình cảm giữa Tần Duệ Tiệp và Liễu Kình Vũ.
Đổng Thiên Bá sửng sốt, nói:
- Làm thế nào mà phá được?
Trâu Văn Siêu cười nói:
- Cái này rất đơn giản, tôi đoán trong vũ hội lần này sự xuất hiện của chúng ta thuộc hàng con ông cháu cha cấp bậc cao nhất, có hai người chúng ta thay phiên nhau sử dụng mỹ nam kế đối với Tần Duệ Tiệp, nếu như có thể thành công thì chẳng phải là nhiều hơn một phần diễm phúc sao. Cho dù là thất bại cũng có thể tạo thành một cái gai giữa Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp. Hơn nữa nếu như cả hai người chúng ta cũng không thể thành công, tôi còn tìm được một gã đàn ông đặc biệt đẹp trai, kêu gã đi dụ dỗ Tần Duệ Tiệp.
- Gã đẹp trai? Tìm ở đâu?
Đổng Thiên Bá có chút khó hiểu nói:
- Thủ đoạn của gã đó còn lợi hại hơn chúng ta sao?
- Điều đó là đương nhiên! Nếu không tôi tìm gã đó làm cái gì, gã đó là một gã trai bao chuyên nghiệp! Chuyên môn sống dựa vào đàn bà, thủ đoạn dụ dỗ đàn bà là cần câu cơm của gã đấy.
Trâu Văn Siêu vẻ mặt hứng thú cười gian.
Sau khi nghe xong, Đổng Thiên Bá cũng bật cười ha hả, dùng tay chỉ Trâu Văn Siêu nói:
- Lão Trâu à lão Trâu, anh thật sự là rất hèn hạ, quá vô sỉ rồi, tôi phục anh rồi.
Ngay tại thời điểm tin tức tập đoàn Hải Duyệt hành hung dân chúng thôn Du Thụ, Ủy ban kỉ luật huyện vô lí bắt giam Liễu Kình Vũ còn đang nóng lên. Bên Thị trấn Quan Sơn, Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp tất cả đều nhận được thiệp mời của Ban tổ chức vũ hội thanh niên ưu tú gửi tới, mời bọn họ 19h tối thứ Bảy tuần này đến khách sạn Thương Sơn tham dự vũ hội Thanh niên ưu tú lần thứ 8. Đối với buổi vũ hội này, Liễu Kình Vũ căn bản không có chút hứng thú muốn tham gia.
Tuy nhiên lúc hắn ném thiệp mời qua một bên, lúc chuẩn bị từ chối không tham gia vũ hội lần này, điện thoại đi động của hắn đột nhiên lại vang lên, là một số điện thoại lạ gọi tới. Sau cái chau mày, Liễu Kình Vũ nhấn nút nghe, liền nghe thấy âm thanh của Trân Văn Siêu truyền tới:
- Liễu Kình Vũ, tao là Trâu Văn Siêu, tao đoán có phải mày không cảm thấy hứng thú với Vũ hội lần này, không muốn tham gia có phải không? Tao có thể xác định rõ ràng cho mày biết, Vũ hội lần này, tao đã bố trí cho mày rất nhiều trò vui. Nếu mày tới, tao tuyệt đối sẽ khiến cho mày vui vẻ mà tới, thất vọng mà về. Hơn nữa tham gia vũ hội lần này, Tô Lạc Tuyết sẽ là bạn nhảy chính của tao, chẳng lẽ mày không muốn gặp Tô Lạc Tuyết hay sao? Mày không muốn thấy cảnh tượng tao và Tô Lạc Tuyết cùng nhau khiêu vũ hay sao? Liễu Kình Vũ, mày nói xem mày có phải là đàn ông không? Đương nhiên nếu như mày không thể tìm thấy một bạn nhảy xinh đẹp thì đừng nên tới nữa.
Nói xong, Trâu Văn Siêu trực tiếp cúp điện thoại.
Chiêu khích tướng! Một chiêu khích tướng hèn hạ nhất!
Nhưng, Trâu Văn Siêu kiêu ngạo quả thật đã chọc giận Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ từ nhỏ tới lớn chưa phải chịu qua khinh miệt như vậy bao giờ.
Vốn không cảm thấy hứng thú nhưng lúc này Liễu Kình Vũ quyết định sẽ tham gia vũ hội Thanh niên ưu tú lần này, hắn muốn nhìn xem Trâu văn Siêu này rốt cuộc muốn giở trò gì.
Tuy nhiên nếu như quyết định phải tham gia vũ hội Thanh niên ưu tú lần này, vấn đề bạn nhảy lại bày ra ngay trước mặt.
Rốt cuộc nên lựa chọn ai làm bạn nhảy của mình bây giờ? Nghĩ đến vấn đề này, Liễu Kình Vũ lại thấy đau đầu. Nhưng mỗi khi ra quyết định Liễu Kình Vũ rất ít khi thay đổi, cho nên, tuy rằng vấn đề bạn nhảy thật không dễ gì giải quyết, nhưng hắn lại nhất định phải giải quyết. Cho nên, Liễu Kình Vũ bắt đầu suy nghĩ, tự hỏi bản thân mình nên tìm ai làm bạn nhảy chính của mình để đi tham dự vũ hội ở Thương Sơn đây.
Mà trong lúc Liễu Kình Vũ đang đau đầu về vấn đề bạn nhảy, cách văn phòng của hắn không xa có một văn phòng khác, Bí thư đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp cũng đang nhìn thiệp mời đau đầu không dứt. Đối với buổi vũ hội này, bản thân cô cũng không muốn đi, nhưng chính mình lăn lộn trong trốn quan trường cô lại rất rõ ràng, lần này cũng là cơ hội mở rộng tầm mắt, ảnh hưởng lẫn nhau, giao lưu qua lại tạo mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng vấn đề bạn nhảy cũng là một vấn đề nan giải.
Trong lúc Liễu Kình Vũ đang đau đầu, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Nhìn màn hình di động thấy dãy số gọi tới, Liễu Kình Vũ còn đau đầu hơn, số điện thoại gọi tới là của Tào Thục Tuệ.
Đối với cô bé Tào Thục Tuệ này, Liễu Kình Vũ thật sự là rất đau đầu. Cô bé này là thanh mai trúc mã cùng mình lớn lên, nhưng từ nhỏ tới lớn cô bé này đều là người khiến cho Liễu Kình Vũ dở khóc dở cười. Bởi vì cô bé này không chỉ có bộ dạng khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính cách cũng tinh ranh cổ quái hết sức, làm chuyện hại người tuyệt đối ngay cả mắt cũng không nháy lấy một cái. Nếu như nói tiểu ma nữ đánh lén Hàn Hương Di là mầm mống gây họa, vậy Tào Thục Tuệ này tuyệt đối có thể nói là tổ tông của mầm họa. Nhưng mà lại không giống với tiểu ma nữ Hàn Hương Di, Tào Thục Tuệ này rất thông minh. Hàn Hương Di gây chuyện nhưng lại để liên lụy tới chính bản thân mình, mà Tào Thục Tuệ này từ trước tới giờ gây chuyện đều thoát thân rất nhanh, thật sự giống như sự việc đối với cô bé mà nói không hề có bất cứ điểm gì liên quan, luôn đem sự vui vẻ và tiếng cười lưu lại cho bản thân, còn phiền toái thì đẩy lại cho người khác.
Nhận điện thoại, âm thanh của Tào Thục Tuệ nghe vô cùng dịu dàng, giống như hoàng anh xuất cốc:
- Anh Liễu, bây giờ anh đang ở đâu vậy, cuối tuần này Học viện quân sự của bọn em được nghỉ, em tới tìm anh đi chơi. Anh không phải là không muốn chào đón em chứ.
Nghe được lời nói dịu dàng êm tai kia của Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ đều cảm thấy dựng tóc gáy. Đối với người đẹp tuyệt mỹ này Liễu Kình Vũ hiểu tương đối rõ ràng, lời nói của Tào Thục Tuệ mặc dù êm tai, dáng dấp cũng là xinh đẹp tuyệt mĩ, nhưng đây thật sự là một bông hoa hồng đầy gai đó. Cho nên, Liễu Kình Vũ không chút do dự nói:
- À, là Thục Tuệ sao, thật là ngại quá, cuối tuần này anh phải đi Tham dự một buổi vũ hội ở Thương Sơn, chỉ sợ không có thời gian đi chơi cùng với em rồi. Nếu không em đi tìm Hàn Hương Di chơi đi, đợi lần sau khi quay về thành phố Yến Kinh anh sẽ tới tìm em.
- Hừ, Liễu Kình Vũ thối tha, em biết ngay anh có thể nói như vậy mà. Em mặc kệ, dù sao thì cuối tuần này em sẽ trực tiếp đi thành phố Thương Sơn tìm anh, nếu như không gặp anh, em sẽ đi tìm dì Liễu, nói với dì ấy rằng anh lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, xem dì Liễu có đánh gãy chân anh hay không. Cuối tuần gặp.
Nói xong, Tào Thục Tuệ cúp điện thoại, chỉ để lại Liễu Kình Vũ buồn bực ngây người ngồi một chỗ, khóc không ra nước mắt.
Hôm trước tiểu ma nữ Hàn Hương Di đến đây gây chiến làm hại mình, lần này đại ma nữ Tào Thục Tuệ lại đến đây, không biết mình sẽ gặp phải tai họa gì nữa đây!