Thạch Chấn Cường quả thực không ngờ rằng Lý Thiên Dũng lại không hề nể mặt mình chút nào như vậy. Tuy rằng ông ta khéo léo đưa ra lý do, nhưng cũng rõ ràng đối phương không hề tín nhiệm Bí thư đảng ủy thị trấn là y tí nào, điều này khiến y vô cùng phẫn nộ. Tuy nhiên, cho dù trong lòng có khó chịu thế nào, y cũng chỉ có thể gật đầu nhẹ nhàng đáp:
- Ừ, được, nếu các vị đã không tín nhiệm Bí thư tôi đây như vậy, thì các vị cứ quay về bàn bạc lại thật kỹ. Được rồi, các vị có thể ra ngoài được rồi.
Đợi sau khi đám Lý Thiên Dũng rời đi, sắc mặt Thạch Chấn Cường liền nhanh chóng tối sầm lại, trực tiếp nhấc điện thoại trên bàn làm việc gọi cho Trưởng ban tổ chức Ủy ban nhân dân thị trấn:
- Cảnh Châu, lát nữa bên các cậu ra một đề án, miễn chức Bí thư chi bộ của Lý Thiên Dũng, đồng thời cũng gửi lên Hội đồng nhân dân đề án miễn chức trưởng thôn của Triệu Hải Cường. Đốc thúc phía Hội đồng nhân dân nhanh chóng thực hiện theo các quy trình có liên quan, kéo Triệu Hải Cường xuống càng nhanh càng tốt cho tôi. Giờ tôi sẽ thông báo triệu tập Hội nghị Ủy viên thị trấn, để mọi người cùng tham gia thảo luận.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Thạch Chấn Cường lại gọi cho một số nhân vật thân tín trong thôn Du Thụ, muốn họ cổ động các Ủy viên trong thôn và các Ủy viên khác liên kết lại đưa ra đề án bãi miễn trưởng thôn Triệu Hải Cường, đồng thời nhanh chóng đệ trình lên Phòng tổ chức Ủy ban nhân dân thị trấn.
Sau khi gọi điện, Thạch Chấn Cường mới tự tin nói với Trâu Văn Siêu:
- Trâu thiếu gia, chúng ta chờ một lát, phía Vương Đông Dương sẽ nhanh chóng có thông báo bãi miễn Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường, sau khi nhận được tin, chúng ta sẽ tiến hành đàm phán với một số đại diện các thôn khác. Trước đó tôi nhất định phải tròng một sợi thừng lên đầu đám Bí thư chi bộ và Trưởng thôn này.
Trâu Văn Siêu gật đầu, cười nói:
- Được, rất tốt, cứ xử lý theo cách của Bí thư Thạch đi. Bí thư Thạch quả nhiên là người quyết đoán, khiến tôi rất khâm phục. Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ nhắc với cha tôi về ông. Xem xem trong thành phố có vị trí nào phù hợp với ông hay không.
Thạch Chấn Cường nghe Trâu Văn Siêu nói vậy, tuy không biết thực hư thế nào nhưng trong lòng vẫn thấy vui sướng, bởi vì y biết, hôm nay mình làm vậy, cũng coi như đánh cược một ván, ít nhất cũng có thể khiến Trâu Văn Siêu hài lòng. Chỉ cần lãnh đạo cấp trên hài lòng, con đường thăng quan của mình chắc chắn sẽ càng thêm thuận lợi.
Dưới sự thao túng có ý đồ, tin Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường bị bãi miễn nhanh chóng truyền tới các Trưởng thôn, Bí thư chi bộ khác. Ngay cả Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường đang trên xe điện trở về thôn Du Thụ cũng đều nhận được tin này.
Triệu Hải Cường bình tĩnh nói:
- Lão Lý, xem ra lão khốn Thạch Chấn Cường đã hạ độc thủ với chúng ta rồi. Lão ta rõ ràng đang giết gà dọa khỉ đây, muốn lấy chúng ta làm quân tốt thí, cảnh cáo các Trưởng thôn và Bí thư chi bộ khác. Tôi bắt đầu thấy bực rồi đấy, ông nói xem, lão già Thạch Chấn Cường này không thể làm thêm điều gì có ích, bớt đi điều gì có hại cho thôn dân chúng ta hay sao?
Lý Thiên Dũng thở dài:
- Khó lắm! Loại người như Thạch Chấn Cường chỉ biết nghĩ cho con đường thăng quan tiến chức của bản thân mà thôi, sao có thể nghĩ tới lợi ích của thôn dân chúng ta cho được? Rõ rằng là lão đã bị thân thế và lợi ích của Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá làm động lòng rồi, nên mới phải ra sức nịnh bợ hai người đó như vậy. Còn về lợi ích của thôn dân chúng ta, chẳng qua lão cũng chỉ lấy đấy làm bàn đạp mà thôi. Haiz, nếu như cán bộ trong thị trấn ai cũng được như Chủ tịch Liễu thì thật tốt.
Triệu Hải Cường nghe Lý Thiên Dũng nói vậy, liền sáng bừng cả hai mắt, lập tức dừng xe lại, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi áo ra, vừa bấm số vừa nói:
- Lão Lý, câu này của ông mới nhắc tôi, nếu Thạch Chấn Cường đã muốn bãi miễn chúng ta, chúng ta cũng không thể ngồi không chờ chết, mà chúng ta phải phản kháng mới đúng. Tôi gọi cho Chủ tịch Liễu trước, cả thị trấn Quan Sơn này, chỉ có Chủ tịch Liễu là có gan đấu với Thạch Chấn Cường mà thôi.
Lý Thiên Dũng gật đầu:
- Phải rồi, giờ tôi cũng gọi cho Ủy viên trong thôn, nếu như Thạch Chấn Cường muốn bãi miễn chúng ta, chắc chắn sẽ phải làm việc với phía ủy viên của thôn, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước mới được.
Thế là hai vị cán bộ cơ sở thôn cũng bắt đầu bận rộn ngay bên đường.
Thế nhưng, chỉ vài phút sau, hai người đều bỏ điện thoại xuống, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Triệu Hải Cường mở lời trước:
- Lão Lý, Chủ tịch Liễu tắt máy, điện thoại liên tục không kết nối được, tôi đã hỏi Chủ nhiệm Hồng rồi, ông ta nói Chủ tịch Liễu lên huyện dự họp, chắc chắn Huyện yêu cầu bọn họ tắt điện thoại. Xem ra rất có khả năng những chuyện này đều là do Thạch Chấn Cường cố ý sắp đặt.
Lý Thiên Dũng cười khổ:
- Đúng vậy, tình hình bên phía tôi cũng rất nghiêm trọng. Các ủy viên khác trong thôn chúng ta giờ đều không nhận điện thoại của tôi, người duy nhất nhận điện là Nhị Trụ Tử. Ông cũng biết đấy, cậu ta là người nhà của tôi, nhưng cậu ta lại nói với tôi rằng, cậu ta nhận được thông báo từ thị trấn, rằng mọi người đang chuẩn bị lấy ý kiến ủy viên của thôn đưa ra đề án bãi miễn chức Trưởng thôn của ông đấy. Giờ rất nhiều ủy viên khác đều đã bắt đầu hành động rồi.
Nghe Lý Thiên Dũng nói vậy, sắc mặt Triệu Hải Cường cũng dần tối lại. Ông biết, nếu như đợi ủy viên của thôn đưa ra đề án bãi miễn ông thật, phía trên có Thạch Chấn Cường giở trò, thì chuyện ông bị bãi miễn gần như chắc như đinh đóng cột rồi. Ông chỉ có thể thở dài mà rằng:
- Haiz, trước tiên chúng ta cũng chỉ có thể trở về làm công tác với mọi người thôi, dù sao chúng ta từ chối ký hợp đồng hợp tác với Trâu Văn Siêu cũng là vì muốn bảo vệ lợi ích của thôn dân, nếu như chúng ta bị bãi miễn, để một ai đó có dã tâm trong số họ lên nhậm chức thì lợi ích của bà con chắc chắn không thể bảo đảm được.
Lý Thiên Dũng gật đầu:
- Được, chúng ta chỉ có thể cố hết sức thôi. Hy vọng Chủ tịch Liễu sớm quay về, chúng ta rất cần cậu ấy.
Khi Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường đang bận rộn vận động trong thôn, cũng là lúc Liễu Kình Vũ đang tham gia cuộc họp trên Huyện thì thị trấn Quan Sơn cũng triệu tập Hội nghị thường vụ khẩn cấp. Trước Hội nghị Thường vụ, Trưởng ban Tổ chức trấn ủy lấy các lý do Bí thư chi bộ thôn Du Thụ công tác không tới nơi tới chốn, tác phong không tốt để đề xuất đề án bãi miễn Lý Thiên Dũng. Lúc ấy, Liễu Kình Vũ không có mặt tại thị trấn, không có người đứng ra trực tiếp đối đầu với Thạch Chấn Cường. Hơn nữa, lúc ấy thế lực của Thạch Chấn Cường tại Hội đồng ủy viên thường vụ cũng rất mạnh, cộng thêm việc Lý Thiên Dũng cũng không có ích cho các ủy viên khác, vì vậy đề án bãi miễn Lý Thiên Dũng nhanh chóng được thông qua. Cùng lúc ấy, Trưởng ban Tổ chức Thạch Cảnh Châu cũng đưa ra đề xuất phê bình nghiêm khắc trưởng thôn Triệu Hải Cường, chỉ ra hành vi dẫn thôn dân tới cổng Ủy ban nhân dân Huyện khiếu nại vụ Liễu Kình Vũ của Triệu Hải Cường đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của tổ chức, phải lập tức khai trừ khỏi Đảng, sau đó tiến hành các bước xử lý tiếp theo.
Do Triệu Hải Cường quả thực đã dẫn thôn dân lên huyện, vì vậy chuyện này không thể nói gì thêm trước mặt các ủy viên khác của thị trấn. Vì thế, Triệu Hải Cường bị khai trừ khỏi Đảng, vị trí trưởng thôn rơi vào thế vô cùng nguy hiểm, lúc này chỉ còn đợi đề án bãi miễn từ phía thôn dân thôn Du Thụ tới nữa thì việc Triệu Hải Cường mất chức là điều quá rõ ràng.
Sau khi kết thúc cuộc họp ủy viên thị trấn lần này, Thạch Chấn Cường trở lại văn phòng của mình, gặp mặt một số Trưởng thôn và Bí thư chi bộ thôn có liên quan cùng Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá. Kỳ thực, đám Trưởng thôn và Bí thư chi bộ này sớm đã có mặt tại thị trấn, vốn nghĩ rằng sẽ tới đây dự họp, không ngờ tới đây thì lại triệu tập cuộc họp hội đồng ủy viên của thị trấn. Cuối cùng, sau khi kết quả cuộc họp hội đồng ủy viên thị trấn tới tai họ, đã khiến rất nhiều Trưởng thôn và Bí thư chi bộ ý thức được dã tâm của Thạch Chấn Cường đối với dự án khu du lịch núi Thúy Bình.
Có bài học xương máu của hai vị cán bộ, đa số các Trưởng thôn và Bí thư chi bộ sau khi bàn bạc, đã quyết định đứng về phía Thạch Chấn Cường, bất đắc dĩ ký vào bản hợp đồng hợp tác với Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá. Tuy nhiên, thôn Mã Lan là một ngoại lệ, trưởng thôn Điền Lão Xuyên sau khi biết được tình hình, đã thống nhất với Bí thư chi bộ thôn, hai người nhân lúc Thạch Chấn Cường và các Trưởng thôn, Bí thư chi bộ khác nói chuyện với nhau, đã lặng lẽ rời đi, sau đó trực tiếp tắt điện thoại.
Khi Thạch Chấn Cường gọi cho Điền Lão Xuyên, nghe thấy tiếng tút tút phản hồi, lúc ấy tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì họ cho được. Bởi vì y hiểu rõ rằng, trong số các Trưởng thôn tại thị trấn Quan Sơn, lão già Điền Lão Xuyên là người khá có danh tiếng, danh tiếng của thôn Mã Lan lại càng không cần phải nói, cách mà mình dùng để đối phó với Triệu Hải Cường nếu dùng để đối phó với Điền Lão Xuyên thì chắc chắn sẽ không có tác dụng. Tuy rằng thôn Mã Lan là một miếng thịt béo bở, nhưng y nhất định phải đổi sang một cách khác.
Lúc này, Hồng Tam Kim sớm đã biết tin, nhất là sau khi ông ta nghe tin Thạch Chấn Cường sử dụng biện pháp mạnh mẽ cứng rắn để ép lãnh đạo các thôn ký kết hợp đồng. Lúc ấy quả thực là tình thế vô cùng cấp bách, liền không ngừng gọi điện cho Liễu Kình Vũ.
Nhưng do lúc ấy Liễu Kình Vũ đang tham dự cuộc họp, cuộc họp lần này lại kéo dài, tận tới khoảng 12h30’ trưa mới tan họp.
Đợi khi điện thoại kết nối được, Hồng Tam Kim liền báo cáo lại tình hình bên thị trấn Quan Sơn cho Liễu Kình Vũ.
Sau khi nghe tin, cả người Liễu Kình Vũ lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt hắn lộ ra tia nhìn lạnh lẽo, nghiến răng lẩm bẩm:
- Thạch Chấn Cường ơi Thạch Chấn Cường, thật không ngờ đường đường là Bí thư Đảng ủy của thị trấn như ông lại vì một chút lợi ích chính trị và lợi ích kinh tế mà làm những chuyện hết sức vô sỉ như vậy. Thân là Bí thư Đảng ủy thị trấn, không những không đứng ra chỉ đạo dân chúng, ngược lại còn muốn tìm cách trục lợi từ dân. Liễu Kình Vũ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông! Lần này, tôi nhất định phải thanh toán sạch sẽ với ông mới được.
Sau khi hạ quyết tâm phải lật đổ Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói với Hồng Tam Kim:
- Lão Hồng, chuyện này tôi biết rồi. Thế này đi, theo kế hoạch, Hội nghị còn kéo dài thêm hai ngày nữa, chuyện này chắc chắn là do Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long mưu đồ với nhau. Nếu đã như vậy, chúng ta phải nghĩ cách đối phó. Ông cử một người thân tín liên hệ với các Trưởng thôn và các Bí thư chi bộ, nghĩ cách có được văn kiện gốc mà họ đã ký. Chuyện này vô cùng quan trọng, nếu không lấy được bản gốc thì bản photo cũng được, nhưng nhất định phải thật bảo mật. Những chuyện khác đợi tôi về sẽ giải quyết. Lần này, tôi nhất định không để Thạch Chấn Cường thoát tội!